Sáng sớm, trong sân lớn luyện võ của Chung gia đã không hề có lấy sự yên bình.
Thái tử Đông Phương Viêm bị một con thỏ đen với đôi mắt màu đỏ tươi, trong veo cắn đến không biết bao nhiêu lần, tới mức tay hắn bó thanh hai cuộn giò lớn.
Đại thiếu gia Chung Nhược Đông bị một con rối lớn bằng đất đuổi theo, hắn dù cho có đánh trả thì lực đạo cũng không đủ lớn để có thể hạ được con rối ấy.
Nhị thiếu gia Chung Trương Sinh lại bị phạt trồng chuối, hai tay hắn chống lên một tảng băng lớn, buộc hắn phải dùng lôi đánh vỡ tảng băng được hình thành từ băng căn của Cốt tiên sinh.
Thiên kim tiểu thư Chung Hương hiện tại đang bị bắt đứng cọc hoa mai, vừa đứng cọc vừa tích tụ linh lực, từ từ dồn ép độc trong người xuống hai lòng bàn tay, đẩy ra ngoài.
Mà hình như hôm nay, Cốt tiên sinh không chỉ ngồi thảnh thơi uống trà một mình.
Bởi vì lúc này trước bụng hắn còn có thêm một cái cao da khỉ, bám dính hắn từ khi hắn bước ra khỏi phòng cho đến bây giờ không chịu buông, ai hỏi gì cũng không nói, chỉ một mực bám dính biểu ca hắn.
“A Viên, đệ rốt cuộc còn muốn bám ta đến bao giờ?” Nàng đỡ trán, chán nản hỏi.
“Không buông.” A Viên làu bàu.
“Đệ không buông cũng được, nhưng có thể cho ta biết lý do vì sao không?” Nàng xoa đầu đứa trẻ này, hỏi.
“Ôm ta đi.” Hắn nói: “Ôm ta một cái, nói ta là đứa trẻ lợi hại nhất.”
Diệp Lạc Hy cũng chỉ đành chiều theo ý nó, rồi nói: “Hảo! Biểu đệ của ta là người lợi hại nhất trên thế gian này, cho dù thời ta bằng đệ có tu luyện bao nhiêu đi chăng nữa thì thực lực của ta cũng không bằng, được chưa?”
A Viên nghe thế, liền đưa tay siết chặt lấy áo nàng, hỏi: “Vậy ngươi đừng có không cần ta nữa, được không?”
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên, chọt ngón tay lên cái xoáy trên đỉnh đầu hắn, nói: “Ta bảo không cần đệ khi nào?”
“Ta không biết.
Ta không cần biết tương lai phụ mẫu ta là người thế nào, có thể đối tốt với ta như ngươi hay không.
Ta chỉ biết đời này ta muốn ở với ngươi thôi.” A Viên làu bàu.
Nàng cũng chỉ đành bật cười.
Dù sao, nàng cũng chỉ hi vọng là cái tiểu tử này nếu thực ở cạnh nàng thì phiền hắn ngoan ngoãn một chút, để sau này đừng có đi khắp nơi gây họa lung tung là được rồi.
“Chủ nhân.” Từ giữa sân, một đạo thủy quang từ tứ phương quy tụ trở về, dần dần thu hẹp một lượng nước lớn trong không khí lại, khi ánh hào quang nhẹ nhàng tan biến, xuất hiện một nam tử dung mạo thanh tú, nhìn giống như một thư sinh điển hình.
Nhưng điểm đặc biệt hơn chính là, trên tay của nam tử ấy lại ôm theo hai đứa trẻ.
Diệp Lạc Hy rất ngạc nhiên.
Bình thường Diệp Tư là người hiếm khi tìm nàng nhất.
Trong số tám vị tinh linh vương bên cạnh nàng, Diệp Tư khá kiệm lời và rất biết bản thân cần làm gì nhất.
Hôm nay đột nhiên hắn xuất hiện không báo trước, hẳn rắc rối mà hắn gặp cũng không nhỏ đi.
“Ân, có việc gì xảy ra sao?” Diệp Lạc Hy muốn đứng dậy thì lại bị A Viên siết lấy, vừa đứng dậy liền phải ngồi xuống giữ tiểu hầu tử đang đeo nàng như cái túi lớn đeo trước bụng.
Mà lúc này, trên hai tay của Diệp Tư cũng đang ôm hai cái tiểu oa nhi.
Hai đứa trẻ đang ôm lấy cổ Diệp Tư, vừa nhìn thấy nam tử vận hắc bào ngồi đó, liền buông Diệp Tư ra, nhảy bổ về phía Diệp Lạc Hy, đồng loạt bám lấy cổ nàng, òa khóc một hồi.
Diệp Lạc Hy bất lực đến cực khổ.
Vừa bị A Viên đeo bám thì cũng đã đành đi, bây giờ lại có thêm hai cái tiểu oa oa nữa trái phải ôm lấy nàng, khóc đến thê lương a.
Mà bên kia, Đông Phương Viêm, Chung Nhược Đông, Chung Trương Sinh, Chung Hương đều đồng loạt nhìn về phía nàng, ánh mắt tò mò hóng hớt chuyện.
Diệp Lạc Hy đúng là có khổ không thể nói.
Nàng liền đưa tay ôm lấy hai cái tiểu oa nhi đang bám lấy cổ mình, hỏi: “Diệp Tư, đây là chuyện gì? Sao hai cái tiểu oa nhi ta giao cho ngươi lại ở đây?”
Diệp Tư nhìn đến bốn con người đang tròn mắt hóng hớt bên kia, lại nhìn chủ nhân khó xử.
Nàng liền nói: “Bốn cái tiểu tử, nha đầu bên kia không có việc gì đâu.
Ngươi cứ thoải mái nói ra.”
Hắn mới thở dài, kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Hôm qua vốn dĩ là bởi vì chuyện của nô lệ thú nhân tộc, thành ra Hạng Nguyệt Tranh cùng những người của nàng đã làm việc suốt cả một đêm dài, rốt cuộc là không chỉ ở khu vực này dẹp yên một đường dây buôn bán thú nhân, mà còn cứu về rất nhiều thú nhân khác.
Đặc biệt hơn ở chỗ, hai đứa trẻ mà Diệp Lạc Hy dùng tiền bán đấu giá cứu về trước đó không chỉ đơn giản là thú nhân thuộc linh miêu tộc hoặc xà tộc bình thường.
Hài nữ linh miêu, được gọi là U Minh Linh Miêu, bản thân sở hữu thủy căn cùng hắc ám căn linh.
Thủy căn của U Minh Linh Miêu này có thể tạo thành lớp sương dày đặc để ngụy trang một cách khéo léo.
Còn hài nam thuộc xà tộc kia, hắn chính là hậu duệ của bạch xà, được xem như tiền thân của long.
Nếu như cả hai đứa trẻ này được dưỡng một cách tốt đẹp thì tương lai rất có thể sẽ làm nên việc lớn.
Vốn tưởng hôm đó chỉ là nàng vừa tay lấy hai đứa bé này, không nghĩ là lại cứu được hai cái thiên phú trời ban cấp cấp đặc chủng thú nhân giống loài.
Thật sự vô cùng khó để diễn tả thành lời a.
Khi Diệp Tư và Hạng Nguyệt Tranh vừa phát hiện ra chuyện này thì kích động lắm.
Bởi vì nếu như có thể dạy dỗ tốt hai cái hạt giống nhỏ xíu này, biết đâu tương lai hai đứa trẻ ấy có thể dẫn dắt thú nhân tộc bước lên tìm được vị thế của mình chăng?
Thế nhưng, rắc rối chỉ thực sự xảy ra khi hai đứa trẻ này vừa tỉnh.
Đã không cho ai đến gần ngoại trừ Diệp Tư.
Hắn mấy ngày qua đều phải đích thân chăm sóc và lo liệu cho hai đứa bé này, nhìn đến hôm nay cũng được xem như là dễ coi hơn bộ dáng nhếch nhác của nhiều ngày trước.
Tuy nhiên, chúng lại chẳng chịu yên phận cho hắn nhờ.
Mấy ngày qua, cả hai cái oa nhi này đều luôn miệng hỏi hắc y nhân đeo mặt nạ đã cứu chúng là ai, một hai luôn đòi hỏi Diệp Tư dẫn cả hai đến gặp nàng.
Nếu không thì sẽ không ngoan ngoãn không cho ai đến gần mình, thậm chí là bỏ bữa và ủ rũ như bệnh nặng sắp chết tới nơi.
Mà Diệp Tư lại không có biện pháp đối phó với trẻ con, hắn hết cách đành đem hai cái oa nhi này đến gặp Diệp Lạc Hy.
Nghe xong câu chuyện, nàng thở phào, nhìn ba cái cao dán cứng ngắc trên người mình, hỏi: “Bây giờ mấy đứa buông ta ra được chưa?”
Cả ba đứa trẻ đều ôm ghì lấy nàng, lắc đầu nguầy nguậy, nói, một cách đồng thanh: “Không chịu đâu.”
Diệp Lạc Hy đỡ trán.
Đồng ý là Diệp Lạc Hy rất nuông chiều trẻ con.
Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ dễ dãi cho chúng.
Nàng liền đưa tay tách cả ba đứa trẻ ra, nói: “Đừng bám ta cả ngày nữa.
Các ngươi cũng không phải là sam đá, càng không phải là cao dán.
A Viên, nếu ngươi thực sự rảnh quá, đi qua bên kia tìm Chung đại thiếu và Chung nhị thiếu đánh một trận so năng lực, đừng mới sáng ra đã bám ta làm nũng.
Ngươi cũng không phải là tiểu cô nương quá mức mỏng manh đến vậy.”
A Viên nhìn nàng, ỉu xìu như cọng mì chín rục, nói: “Hôm qua, nếu như ca không tới kịp, A Viên mới bốn tuổi chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho mấy thú nhân đang phát điên kia.
Ca đừng tưởng ngươi ru ta bằng một khúc bình thanh tâm thì ta sẽ quên chuyện gì đã xảy ra.”
Diệp Lạc Hy thở dài, nàng mở ra từ trong tỏa linh nang của mình, lấy ra một viên kẹo đường, đặt vào tay A Viên, nói: “Cho ngươi.”
“Đây là cái gì?” A Viên tròn mắt nhìn cái viên trong suốt như ngọc thủy tinh trong tay, lại bé xíu chỉ bằng một quả anh đào, nhưng màu sắc lại giống như quả đào tươi, ngạc nhiên đến hiếu kỳ.
“Đây là kẹo đường mà ta thích nhất.
“ Nàng nói: “Bình thường ta sẽ không cho đâu.
Nhưng hôm nay lại cho đệ một viên, xem như bồi thường cho đệ việc hôm qua đã đến chậm một chút, được rồi chứ?”
A Viên cầm viên kẹo đường, nghe nàng nói như vậy, liền không nghĩ ngợi nhiều, đưa cả viện kẹo cho vào miệng.
Vị ngọt thanh đến mê người cùng mùi hương thơm ngọt của quả đào khiến đứa trẻ bốn tuổi này cảm thấy vui vẻ ra mặt.
Hầu tử liền vui vẻ trở lại ngay, sau đó hắn liền chạy đến chỗ Chung Nhược Đông, nói: “Chung đại thiếu, đấu với ta ba trăm hiệp đi.”
Chung Nhược Đông trợn mắt.
Đông Phương Viêm nhíu mày.
Chung Hương khúc khích cười còn Chung Trương Sinh thở dài.
Hắn nói: “Đại ca, huynh nên suy nghĩ lại vấn đề này đi a.
Ta nói, hài tử này là được Cốt tiên sinh nuôi dưỡng, thực lực có khi cũng không bình thường.”
“Cốt tiên sinh, việc này….
e là không thích hợp lắm.” Chung Nhược Đông hướng nàng khó hiểu.
Diệp Lạc Hy thu lại con rối đất, nàng vỗ vai hắn, nói rằng: “Cẩn thận nhé!”
Chung Nhược Đông nuốt nước bọt nhìn A Viên phấn khởi chọn một chiếc côn dài rồi quay sang hắn, hỏi: “Ta bắt đầu nhé?”
Chung Nhược Đông khẽ siết lấy cây kiếm gỗ, miễn cưỡng gật đầu hai cái.
Diệp Lạc Hy bấy giờ mới quay sang nhìn đến hai cái tiểu oa nhi kia.
Có vẻ như hai đứa trẻ ấy sợ người lớn, cho nên vừa nhìn Diệp Lạc Hy cao lớn liền cảm thấy sợ hãi.
Nàng biết điều đó, nên cũng không ngần ngại quỳ một chân xuống, co người lại đến thấp hơn cả hai đứa trẻ, hỏi: “Vậy, còn hai đứa có thể cho ta biết, vì sao hai đứa đến đây không?”
Hai đứa trẻ vẫn không trả lời, mà Diệp Lạc Hy cũng không tức giận.
Nàng hỏi tiếp: “Ở chỗ ta có ai ngược đãi các con sao?”
Nam hài lắc đầu, bấy giờ đứa trẻ này mới cất tiếng nói: “Chủ nhân.
Con nghe mọi người gọi người là thành chủ, hoặc chủ nhân.
Con không biết người là ai, con chỉ muốn gặp người.”
Nữ hài cũng thút thít, đứa bé cúi đầu, quỳ sụp xuống nói: “Chủ nhân, chúng con cảm ơn người hôm đó đã mua chúng con về.”
Diệp Lạc Hy nhìn hai đứa trẻ quỳ xuống mà cúi đầu trước mình.
Hóa ra là không phải có ai đó ngược đãi chúng, chẳng qua là chúng chưa quen thôi, nhỉ? Nàng liễn đỡ hai đứa trẻ đứng dậy, nói: “Các con xem ta là chủ nhân, cũng đã biết ta là người đã cứu hai đứa, phải không?”
Hai đứa trẻ gật đầu.
Nàng mới tiếp: “Vậy nên, trẻ con phải nghe lời ân nhân đã cứu mình, phải không?”
Hai bé nhìn nàng, hài tử ngây ngô gật đầu.
Nàng mới mỉm cười, ôm cả hai đứa bé lên, nói: “Được rồi, vậy thì các con phải hứa với ta ba việc.”
Hai đứa khẽ nghiêng đầu, tò mò nhìn nàng.
Nàng mới nói: “Thứ nhất, phải ăn thật ngon, phải chơi thật vui và phải học tập thật tốt.
Thứ hai, phải nghe lời Diệp tư ca ca.
Hắn bảo các con cái gì, các con đều cần học hỏi và lắng nghe theo, biết chưa? Thứ ba, đừng vì không có gì khiến các con vừa ý mà làm càng theo ý mình, đó là các con đang tự gây ra rắc rối cho mình.
Diệp Tư ca ca có thể sẽ phạt các con, nếu như các con làm sai.”
Hài nam và hài nữ nhìn nhau, sau đó nhìn đến Diệp Tư.
Rốt cuộc thì cả hai cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu rồi nói: “Vâng.
Chủ nhân.”
Nàng liền nói: “Ta không phải chủ nhân của hai đứa.
Ta là chủ nhân của nơi hai đứa sẽ sống ở đó.
Gọi ta là thành chủ.”
Ánh mắt ngây ngô của trẻ con nhìn nàng, sau đó đồng loạt cười tươi rồi nói gọi: “Thành chủ.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng gật đầu rồi giao cả hai đứa lại cho Diệp Tư, nói: “Nhớ phải nghe lời Diệp Tư đấy.
Diệp Tư, ngươi giúp ta chăm sóc chúng như những đứa trẻ khác nhé.
Nếu được thì để Nguyệt Tranh dạy dỗ chúng đi.”
Diệp Tư gật đầu, dường như đã hiểu ý của Diệp Lạc Hy.
“Cốt tiên sinh, người sở hữu cả một tòa thành luôn sao?” Chung Trương Sinh kinh ngạc hỏi lại nàng.
Diệp Lạc Hy tỏ ra thờ ơ: “Ừ.
Một tòa thành nhỏ.
Đủ cho người dân của ta sinh sống mà không phải sợ bản thân họ bị đe dọa.”
“Vậy nơi đó ở đâu?” Đông Phương Viêm nghiêm túc.
Ánh mắt của Chung Hương nhìn Cốt Tử ngưỡng mộ càng thêm ngưỡng mộ đến sâu sắc.
Sở hữu cả một tòa thành sao? Cốt Tử, hắn ta giàu có đến mức nào chứ?
Diệp Lạc Hy nhìn Đông Phương Viêm, khẽ cười.
Vạn Tộc Thành.
Như cái tên gọi của nó, đấy là một nơi có rất nhiều chủng tộc cùng nhau sinh sống.
Nhưng Vạn Tộc Thành lại ở đâu?
Đáp án chính là, bên trong Vực Vạn Dặm.
Nhưng tại sao lại ở bên trong Vực Vạn Dặm? Lý do mà Tứ Đại Hung Thú có thể sống sót trong Vực Vạn Dặm và trở ra là nhờ vào kỳ duyên của bọn hắn.
Vực Vạn Dặm được xem như dị điểm của cả thế giới này, dù là thế lực cường hãn như Tam Thiên cũng cảm thấy e ngại.
Lý do mà Tam Thiên cảm thấy sợ hãi Tứ Đại Hung Thú và cách bọn họ làm chỉ đơn giản là thỏa hiệp chứ không thể động đến bọn hắn cũng là vì bọn hắn là những kẻ duy nhất sống sót bước ra khỏi Vực Vạn Dặm, khiến bọn hắn sở hữu sức mạnh vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Hạng Nguyệt Tranh cũng là một người, nhưng nàng ấy lại may mắn gặp được Hỗn Độn.
Chính Hỗn Độn đã giúp đỡ Hạng Nguyệt Tranh, để mở đường cho nàng với danh xưng vô cùng oai vệ, gọi là Hung Thú của Đại Dương - Bằng Côn.
Vực Vạn Dặm là một nơi tốt để đánh cược thập tử nhất sinh, khi sống sót trở ra liền có được sức mạnh muôn người không thể địch lại được.
Bọn hắn năm đó là bởi vì đọa ma, bị thần tiên trên trời đem ném đến đây tự sinh tự diệt.
Nhưng nhờ vào kỳ duyên, Tứ Đại Hung Thú đã phát hiện ra được một cánh cổng nhỏ ở trong Vực Vạn Dặm.
Cánh cổng đó dẫn đến một thế giới khác.
Nó không nằm trong Tam Thiên, cũng không ở trong lục Địa Thất Hải mà hoàn toàn tách biệt so với mọi thứ.
Linh khí, ma năng cùng tài nguyên ở đây lại phong phú cùng đa dạng.
Chính Diệp Lạc Hy được nghe bọn hắn kể lại, và bọn hắn cũng đã đưa những người còn sống từ các chủng tộc bị Thiên giới tuyệt diệt đến đây, tạo thành Vạn Tộc Thành.
Gọi là Vạn Tộc Thành thì hơi quá, bởi vì nơi đây không giống như một tòa thành.
Mà nó giống như một thế giới mà mọi giống loài có thể sống bình đẳng cùng nhau.
Nhờ và mười nguyên tắc mà bọn hắn cùng nàng lập ra, Vạn Tộc thành đã và luôn duy trì một cuộc sống bình yên suốt ba trăm năm qua mà chưa từng xảy ra sự xung đột nào.
Tuy nhiên, thế giới này so với Lục Địa Thất Hải hay Tam Thiên có phần nhỏ bé hơn đôi chút.
Nó rộng bằng Huyền Lạc, Huyền Lương, Huyền Thiết và Huyền Sách đại lục, cùng tam hải là Nam Hải, Đông Hải, Tây Hải cộng lại.
Vạn Tộc Thành, đó là một nơi mà sau khi nàng phá hủy Tam Thiên, trả xong mối thù của mình và cân bằng lại thế giới này, nàng sẽ đưa những người thân của mình đến đó và sinh sống cuộc sống an nhàn mãi về sau, gọi là ăn và nằm, rồi chờ chết.
Dù sao thì với nàng hiện tại, sức mạnh và tiền tài cũng đã sớm không còn quá mức quan trọng nữa.
Nàng mới nói: “Ây gu, nó chỉ nằm đâu đó trong thế giới này thôi.
Nếu thực có thời gian, các ngươi hãy tìm thử xem nhé.”
Đông Phương Viêm bày ra vẻ mặt thất vọng.
Thế giới này rộng lớn biết bao, dù cho hắn có tu luyện thành thần đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không thể đi hết được, huống hồ là tìm một tòa thành nằm ở một vị trí không xác định ở khắp nơi, hắn nhất định sẽ không có cơ hội đến đó đâu a..