Bữa tiệc của các vị thần, người ta sẽ tưởng tượng như thế này: tiên nga phục vụ vô cùng nhiều, nga nữ sẽ múa những điệu múa đẹp như phượng bay, âm nhạc thanh nhã lại vô cùng bắt tai, kèm theo là rượu thịt nhiều, rất nhiều những món ăn quý và vật lạ.
Mỗi vị thần sẽ được ngồi một bàn tiệc riêng của mình, đại sảnh rộng lớn vô cùng sẽ trở thành yến hội linh đình nhất từ trước đến nay, thậm chí là bài trí còn vô cùng đắt tiền và tốn kém.
Cứ mỗi canh giờ ba khắc, sẽ có một vài vị thần cùng nhau đứng lên luận về tiên đạo, hoặc tỷ kiếm.
Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
“Ca! Thổi lửa lên nào!” Vị thần tiên to lớn, bệ vệ cùng một thanh niên có nước da trắng nhợt nhạt cùng quầng mắt hơi thâm, nổi bật lên đó chính là đôi mắt đỏ và mái tóc đen dài, hai người vừa đem những món ăn đã được trù phòng chuẩn bị ra sân.
Ba, bốn con lợn rừng to lớn được làm sạch lông và nội tạng, tẩm ướp gia vị từ trong ra ngoài, xiên chúng trên những khúc gậy sắt lớn, đặt trên giá cao.
“Ha, chờ hai đứa từ nãy tới giờ.” Vị thần tiên có đôi tai nhọn cùng mái tóc rực rỡ như ánh mặt trời, hắn tỏa ra hơi nóng bức người, một ngọn lửa vừa trắng vừa đen nổi lên, bao bọc lấy những tảng thịt lớn, rực rỡ như ánh than hồng.
“Ngũ muội, Lục muội, bắt lấy!” Vị nam tử có đôi cánh to khỏe từ xa bay về, chẳng biết từ đâu kiếm được rất nhiều trái cây tươi từ trên rừng, hắn thả xuống phía dưới cho hai muội muội của mình.
Hai vị tiên nữ xinh đẹp vừa nghe gọi tên, liền xoay người bay lên không trung.
“Thủy cuộn! Sóng triều!” Tiên nữ có gương mặt xinh đẹp như họa, nhưng lại lạnh lùng như hàn băng đưa tay sang hai bên, thi triển thuật căn của mình.
Ngay lập tức, một xoáy nước khổng lồ từ trong không trung xuất hiện.
Xoáy nước đấy đỡ lấy chỗ trái cây vừa được thả rơi từ trên trời xuống.
“Phong loạn.
Chém cho ta!” Vị cô nương tỏa ra khí tức bức người, cùng đôi mắt sắc bén như chim ưng vung tay một cái.
Cảnh tượng xảy ra ngay bên trong xoáy nước khó ai mà tưởng tượng nổi.
“Thu!”
Hai người vui vẻ tiếp đất, đồng thời cũng phi lên trên không một chiếc mâm lớn bằng sứ.
Một mâm trái cây vô cùng bắt mắt, được tỉa tót vô cùng kỳ công, dường như đây không còn là món ăn nữa mà là tác phẩm nghệ thuật rồi.
Hai tiểu cô nương đá từ trong nhà ra những bàn lớn, đồng thời ở bên trong sân có hai thiếu niên đã chờ sẵn đón lấy.
“Cửu ca, Thập ca! Cái ghế của tam ca bị gãy chân mất rồi.” Tiểu cô nương bé nhất vội nói vọng ra.
Ngay lập tức, một trong hai thiếu niên song sinh nọ liền phất tay nhẹ một cái.
Cái chân ghế liền mọc ra.
“Nói thập nhất tỷ của muội, đừng có dùng vũ khí mà ném đồ ra đây, hỏng ta không sửa nữa đâu.” Người nọ làu bàu.
“Thập ca, ta nghe cả đấy!” Tiểu cô nương còn lại ở bên trong cũng nói theo.
“Chà, thơm quá ta!” Hai, ba nam tử từ bên trong trù phòng bắt đầu mang rượu cùng những món ăn khác lên, thán thưởng nhóm ba người đang nướng thịt bên ngoài sân.
“Chuyện.
Đệ học khống chế lửa bao nhiêu năm.
Chút việc này mà làm không xong, đệ không muốn bị phạt cấm túc và chép “Hỏa căn cơ bản” của sư mẫu đâu.” Nam tử đang sử dụng lửa nói vọng lại.
“Tiểu hầu tử đâu rồi?” Vị nữ tinh linh mang khí chất ngời ngợi, cả người tỏa ra ánh hồng quang lấp lánh, tò mò nhìn xung quanh.
“Tỷ hỏi biểu sư thúc sao? Hắn nói muốn cùng sư mẫu lên rừng bắt cá cho sư phụ, hiện tại đang ở trong bếp xem người chế biến đó.” Vị nam tử lực lưỡng đang nướng thịt lên tiếng.
Lúc này, từ bên trong hậu viện, có kha khá người đang đi tới.
“Thơm quá ta.
Lâu rồi ta mới được ăn đồ của tiểu tam nướng đấy.
Thơm quá.
Có khoai lang nướng không?” Nam tử có đôi mắt màu lục quang, vui vẻ cười.
“Nam huynh, đương nhiên là phải có rồi.
Món đó với chúng ta chính là đặc sản mùa này mà.
Không có thì phí phạm lắm.” Người được gọi bằng biệt danh là “tiểu tam” cất lời, một cách rất vô tư.
Lại một đôi song sinh tiểu oa oa bước tới, hai đứa trẻ này vừa xuất hiện liền vui vẻ đi tìm một nam tử mặc y phục có màu nâu sồng, rồi bám lấy người ta mà chơi trò bám víu.
Nam tử mang y phục thanh nhã nhất, hắn khẽ cười, vỗ vai vị linh tôn họ Đào, hỏi: “Các vị ngẩn ngơ như vậy, phải chăng là vì đang chưa hết ngạc nhiên chăng?”
“Vâng?” Bọn họ đều phải ngơ ngác nhìn vị tinh linh nọ.
Nam tử y phục thanh nhã nhìn đám người này vác rượu ra, ngạc nhiên: “Mấy đứa, uống rượu hạn chế thôi! Mà, chủ nhân đã cho phép mấy đứa làm vậy chưa đấy?”
“Tư ca ca, huynh yên tâm! Ba trăm năm qua, đương nhiên tửu lượng của bọn đệ cũng phải lên trình chứ.
Không lên trình, không được xem là vượt qua sư phụ được!” Mấy đứa nhỏ hào hứng.
Diệp Lạc Hy xuất hiện từ phía vườn mà lúc chiều mấy đồ đệ tụ tập với nhau.
Y phục nàng vận cũng có phần thoải mái và tao nhã hơn biết nhường nào.
Đám đồ đệ để ý thấy sư phụ của mình dạo này rất thích mặc những bộ y phục thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời chúng cũng là chất liệu lụa bông rất mềm, khác hẳn với những bộ trang phục trước nay.
Đám đồ đệ của nàng, mười hai ánh mắt đều mang sắc thái như một, chúng đồng loạt đánh ánh mắt về phía những sư mẫu nhà mình, dường như có ngàn điều muốn hỏi vậy.
Bọn hắn bị đám trẻ con nhìn như vậy, mới thật lòng chột dạ, cũng thầm trách móc Diệp Lạc Hy, hà cớ gì nàng lại giảng giải cho chúng về khái niệm nam tử và nữ tử, kèm thêm những kiến thức trong xuân cung đồ để làm gì chẳng biết.
Thật hết sức cạn lời đi.
Thịt nướng vừa tới liền được Lam Hạo cắt ra bài trí vô cùng bắt mắt, rải dài từ đầu bàn tiệc đến cuối bàn tiệc.
Khoai lang nướng lại được Lục Bắc Quân bóc vỏ, bẻ đôi, để trên bàn, tỏa mùi thơm lừng.
“Thật hoài niệm.” Diệp Lạc Hy thong thả ngồi xuống.
Xếp theo thứ tự và tôn ti, Diệp Lạc Hy ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên nàng chính là bốn người bọn hắn.
Sau đó chính là hai bên trái – phải của nàng.
Bên trái dành cho đám đồ đệ, xếp từ vị trí cao đến thấp.
Bên phải chính là dành cho thuộc hạ của nàng, cũng xếp theo vị trí tương tự như vậy.
Tuy nhiên, hôm nay A Viên lại không ngồi bên cạnh Diệp Lạc Hy mà ngồi giữa Quân Cửu và Bạch Hiểu Hiểu.
Diệp Lạc Hy rót rượu, nàng nâng chén, nói: “Bình thường thì ta sẽ không để mọi người uống rượu trong bữa cơm, nhưng hôm nay xem như phá lệ.
Sau chừng ấy thời gian, cuối cùng một nhà chúng ta lại đoàn viên thế này.
Nâng ly.”
“Chúng đệ tử kính người một chung.” Đám đồ đệ của nàng ôm ly cúi đầu, sau đó đồng loạt hô: “Chúc người sớm sinh hài tử, cho chúng ta một tiểu đệ đệ, muội muội trắng trẻo mập mạp, dễ thương a.”
Diệp Lạc Hy sặc rượu.
Tứ Đại Hung Thú kẻ liếc đông, người ngó tây, đều đồng loạt đỏ mặt cúi đầu.
Mà đặc biệt hơn là mấy thuộc hạ của nàng đều cúi gằm mặt không dám hó hé gì.
Chỉ có hai tiểu bánh bao tiểu Chúc, Tiểu Đào cùng tiểu hầu tử A Viên là không hiểu ý trên mặt chữ của lời nói kia là gì mà thôi.
Chỉ là, sự thật đằng sau vấn đề này thì chỉ có nàng và bọn hắn mới tự tính toán và biết với nhau..