“Chủ nhân.” Ma Long đến gặp nàng trong không gian kia.
Y không hiểu vì sao chủ nhân lại gọi y đến không gian của mình.
Nhưng y chắc chắn rằng bản thân thức tỉnh tâm ma đã bị chủ nhân phát hiện ra rồi.
“Xem ra tâm ma của ngươi đến sớm hơn ta nghĩ.” Nàng nói, tay gạt nắp chén trà nóng mà mỗi sáng nàng thường hay uống.
“Chủ nhân, người gọi ta đến sớm như vậy, sớm đã phát hiện ra ta thức tỉnh tâm ma rồi chăng?”Ma Long ôm quyền hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nói: “Ma Long.
Tâm ma này của ngươi tà tâm rất lớn, dù cho ta có dùng thần lực của Tà Thần áp chế ngươi, ngươi cũng khó mà chịu đựng được.
Ngươi định thế nào?”
Ma Long nhìn nàng, y suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chủ nhân, vốn dĩ ta biết tâm ma của ta đã khó lòng áp chế, ngươi hà tất báo cho Tam Lang biết ta hạ hắn vong tình dược?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười.
Nàng nói: “Ma Long, ngươi có biết, ngươi là một tên đại ngốc, tiểu lang nhi nhà chúng ta, còn đại ngốc hơn ngươi không? Hắn biết ngươi có tâm ma, ngay từ khi hai ngươi vẫn còn là nô bộc linh thú, hắn đã nói sau này nếu ngươi bộc phát tâm ma thật, liền đem huyết tim làm thuốc dẫn cứu ngươi.
Ta vốn dĩ tưởng hắn nói đùa, nhưng ngươi biết không?”
Ma Long nhớ rõ.
Lúc đó y đang vờ ngủ, lại nghe con sói ngốc đó nói thỏ thẻ lời này với chủ nhân.
Chẳng qua lúc đó cả y và chủ nhân đều cho rằng Tam Lang còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đó chỉ là lời trẻ con không đáng nhắc tới.
Nhưng… cả nàng và y đều sai rồi.
Nàng tiến về phía Ma Long, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một linh cầu nhỏ, bên trong chứa một trái tim vẫn còn đang đập.
Y vừa nghe nhịp tim liền nhận ra, sắc mặt liền tái trắng cả, nhìn chủ nhân như đang muốn hỏi vì đâu nàng có thứ này.
“Một trăm năm trước, khi ngươi đột nhiên hấp thụ một lượng lớn tà khí từ ta, Tam Lang hắn còn nhạy bén hơn ta, đã sớm biết rồi.
Trong đêm liền ôm theo một thân đầy máu, chạy đến chỗ ta cùng thứ này, nói rằng hắn chưa từng quên lời mình đã nói lúc nhỏ.
Bây giờ người hắn yêu nhất trên đời lại đang bị tâm ma dày vò khống chế.
Chút thống khổ này, đối với hắn không đáng là bao.” Nàng đỡ trán, muốn nói cũng không thể nói được.
Có một truyền thuyết lưu truyền trong Tam Nhãn Lang tộc rằng, tộc nhân của họ chính là chiến thần.
Chỉ cần trong một cuộc chiến mà đối phương có một tộc nhân đến từ Tam Nhãn Lang tộc thì đại cục cả trận chiến đều thay đổi một cách rõ rệt.
Tuy nhiên, thực tế thì tộc nhân của họ cũng có một bí mật không mấy người biết, chính là máu tim của tộc nhân ấy cũng là một liều thuốc áp chế tâm ma vô cùng hiệu nghiệm.
Điều này Diệp Lạc Hy vốn cũng không biết, cho đến khi đời trước.
Lúc biết bản thân bị người khác hạ độc, độc lưu trong cơ thể không tan, lại bị Ma Tôn cùng đám người ma giới truy sát.
Tiên khi với ma năng không thể dung hòa, dẫn đến ngộ thương từ bên trong, tâm tính vì thế mà cũng thành tẩu hỏa nhập ma.
Tam Lang chính là đã đem trái tim ấy đến cho nàng, hoàn thành trách nhiệm cũng như lời thề của hắn, bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Hy lại mang theo nhiều phần sầu muộn, mà Ma Long, lại càng thêm sầu muộn hơn.
Người y yêu vậy mà lại vì y một trăm năm trước móc tim móc phổi, thật sự y có xứng đáng hay không?
“Chủ nhân.” Ma Long lệ đẫm mặt, quỳ mọt dưới chân chủ nhân của mình, tay hắn run run bám lấy tà áo người, nức nở hỏi: “Trả lại cho hắn tim này, cầu xin ngươi cứu ta.
Ta không muốn mất đi chính mình, càng không muốn mất đi hắn.
Chủ nhân, ta cầu xin người.”
Nàng thở dài.
Ngồi xuống trước mặt Ma Long, đối với hắn như một tri kỉ, vỗ về hắn lúc hắn tuyệt vọng nhất, nàng nói: “Ngươi đừng đau lòng.
Ta đã sớm bảo bọn hắn tìm giúp ngươi biện pháp, cuối cùng cũng thực có biện pháp.
Nhưng cách này so ra có hơi….”
Nàng còn chưa dứt lời, Ma Long đã nắm đến hai cánh tay áo của nàng, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân, cho dù mắt còn vương lệ biết bao nhiêu, nhưng hắn đã nói: “Chỉ cần loại bỏ được tâm ma, dù cho cái giá ta có trả thế nào, ta cũng đồng ý.
Chủ nhân, xin người chỉ điểm cho ta.
Ta phải làm gì? Thời gian bao lâu? Liệu rằng ta có thể trở về bên hắn trước trận đại chiến hay không?”
Diệp Lạc Hy thở dài đến não ruột.
Tam Lang và Ma Long là hai cái bằng hữu đầu tiên mà nàng có, cũng là người ở bên nàng lâu nhất trong suốt hai đời dài đằng đẵng.
Mà Ma Long còn sống với nàng lâu hơn Tam Lang một chút, vậy mà chẳng hiểu sao chúng học được cái gì không học, bộ dáng si tình đến ngốc nghếch của nàng thì chúng học nhanh lắm.
Đánh bậy đánh bạ một hồi cũng nhanh nữa, khiến thân là chủ nhân như nàng chẳng bớt lo được cho cả hai ngày nào.
Nàng nói: “Trước hết thì ngươi bình tĩnh.” Nàng đưa tay lau nước mắt cho hắn, nói: “Khóc lóc như vậy, ngươi đừng để hắn thấy, lại cười ngươi một phen.
Ngươi yên tâm.
Chỉ cần có thể luyện hóa bản thân trong hỏa ngục một thời gian cho đến khi tâm ma tan biến là được.
Nhưng ta phải nói với ngươi rằng, căn linh của ngươi, con người của ngươi, thuộc tính của ngươi, thậm chí cả khí tức của ngươi nữa, tất thảy đều là thuộc tính lạnh.
Ngươi sẽ phải chịu vất vả nhiều.
Thời gian thì, nhanh thì có lẽ là năm trăm năm.
Còn lâu thì….
Chắc có lẽ là vài ngàn năm, hoặc nhiều nhất cũng là một vạn năm.”
Ma Long nghe xong, hắn nói: “Chỉ cần có thể loại bỏ được tâm ma, không đánh mất chính mình, dầu sôi lửa bỏng ta cũng có thể nhảy vào.
Chủ nhân, Ma Long nguyện ý.”
Diệp Lạc Hy gật đầu, đem từ trong tay ra một cuốn tâm pháp.
“Nghi Hoa Lưỡng Cực Tâm Pháp?” Ma Long nhìn nó, ngạc nhiên.
“Ngươi bản thể luôn lạnh lẽo như băng.
Nếu như đến nơi nóng như lò luyện đan, chắc chắn ngươi sẽ khó lòng mà chịu được ngay lập tức.
Ta cho ngươi thời hạn là hai ngàn năm.
Một ngàn năm cực lạnh và một ngàn năm cực hàn.
Luyện thành Nghi Hoa Lưỡng Cực tâm pháp, áp chế thành công tâm ma của ngươi.
Nên nhớ, ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi.
Nếu thành công thì không nói, nếu thất bại thì ngươi hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, vĩnh viễn không thể tiến vào luân hồi.”
Nàng nắm chặt cuốn sách, lưỡng lự không dám đưa cho Ma Long.
Lại nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhắm mắt mà đưa cho hắn, nói: “Nhưng ngươi yên tâm.
Dù sao thì chủ nhân của ngươi cũng là người thần thông quản đại, thêm vào đó chủ quân của người một kẻ cũng không tầm thường.
Nếu như thực sự ngươi thất bại, ta cũng có cách đem ngươi quay về.”
Ma Long ôm lấy tâm pháp, liền quỳ lạy Diệp Lạc Hy, hắn nói: “Chủ nhân, người yên tâm.
Ma Long ta nhất định thành công quay về.”
Nàng khẽ cười, nói: “Khi nào quay về, đừng tự xưng ngươi là Ma Long nữa.
Nghe thật kỳ cục.
Dùng tên thật của ngươi đi.
Gọi ngươi là Vũ Lâm Thanh, nhé.”
Chỉ sau đó vài canh giờ, Cùng Kỳ cũng đã tìm được điểm thích hợp mà Diệp Lạc Hy cần.
Sau đó nàng dúi cho Ma Long thêm vài viên “bình tâm đan” cấp thất phẩm, mới yên tâm để Cùng Kỳ đem theo con rồng ngốc ấy đi mất.
“Chủ nhân!” Diệp Nam chạy vội về phía nàng, chạy nhanh quá, hắn còn không cẩn thận, suýt chút nữa là vấp một cái, ngã đến xém chút gãy răng.
Diệp Lạc Hy đến trợn mắt đỡ vội hắn đứng dậy, hỏi: “Ngươi gấp cái gì? Không lẽ có ai chọc giận một trong mấy người các ngươi, liền xảy ra thảm sát một quốc gia hả?”
Diệp Nam lắc đầu nói: “Không có.
Sáng nay đáng lẽ là Tam Lang đại nhân đến hắn tuần binh, nhưng người đến sáng nay không phải hắn mà là Diệp Quân.
Diệp Quân nói đại nhân tinh mơ đến tìm hắn, nói bản thân có việc, bảo Diệp Quân thay hắn trách nhiệm một thời gian.
Ta và Tư ca thấy lạ, cho nên mới đến phòng hắn kiểm tra thì phát hiện trong phòng không có ai, chỉ có mẩu giấy này trên bàn.”
Nàng nhận lấy mẩu giấy, mở bên trong ra xem, liền nhíu mày, hỏi: “Diệp Tư đâu?”
Diệp Nam thở bở hơi tai, nói: “Tư ca bảo phái người tìm đại nhân trở về, hiện tại có lẽ đã đi rồi.”
Nàng nhìn chằm chằm vào mẩu giấy hồi lâu rồi nói: “Nói Diệp Tư quay về đi.
Chuyện kiểm tra quan doanh sau này giao cho hai tên Diệp Ngọc, Diệp Tu làm đi.
Còn về phần quản lý sổ sách cùng ta, ta tự có biện pháp.
Ma Long, Tam Lang sẽ vắng mặt một thời gian khá dài, các ngươi đừng hỏi vì sao.”
Diệp Nam ngớ người ra, rồi dường như hắn chợt hiểu.
Hắn ôm quyền nói: “Vâng!”
Diệp Lạc Hy gật đầu, lại nhìn về phía những tầng trời cao lồng lộng kia, thầm tự hỏi, liệu mình có nên trở về hay không a?.