Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 348: 348




Tóc buộc đơn giản.
Y phục làm bằng loại vải bố xám tro.
Cả người lúc nào cũng lem nhem lấm tấm mồ hôi, thậm chí là khí chất cũng có mấy phần kém hơn một tiểu thần quân quản lý sổ sách.
Thường thì dạo trước, Diệp Lạc Hy sẽ vì bận đến đầu tắt mặt tối mà sẽ xuất hiện ở Đông Cung với bộ dáng như vậy.
Mấy người ở Đông Cung và Nguyệt Tiên cung rốt cuộc thì cũng chỉ có Thanh Loan cùng Đào Mộc mới dám tiếp đón Diệp Lạc Hy.
Nhưng… đó đã là câu chuyện của một ngàn mấy mươi năm trước rồi.
Hiện tại, chỉ cần nghe tin Diệp Lạc Hy sẽ đi ngang qua Đông Cung, đừng nói là toàn bộ tú nữ, tiên nga ở Nguyệt Tiên cung sẽ chặn đường nàng mà toàn bộ nữ thần tiên trên Cửu Trùng Thiên sẽ phục kích ở nơi Diệp gia sẽ đi qua.
Cơ mà, mấy vị thần tiên, tiên nga cũng chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn nàng thôi.

Theo như lời của các vị thiên tôn truyền xuống, cộng thêm chuyện đáng sợ mà Lâm Túc thượng thần từng nói, phu quân của nàng không chỉ có một mà có tới bốn người.

Mà bốn kẻ này, kẻ nào kẻ nấy đều lợi hại đến bá đạo, hơn nữa tính chiếm hữu của mỗi người đều rất cao, khiến mọi người ai nấy đều không dám đến gần, chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ.
Diệp Lạc Hy hiện tại một thân hồng y đỏ rực, chất liệu y phục được dệt bằng lụa cao cấp, chống bắt lửa, không cháy không rách.

Khí chất nàng vừa thanh nhã thoát tục, lại mang theo sự nghiêm nghị, lạnh lùng của một vị tướng quân.

Một thân đã sớm không còn cần đến phi kiếm di chuyển, chỉ bằng một cơn gió đưa lên, đem cơ thể nàng nhẹ nhàng lướt đi trên không trung.

Rõ ràng thực lực có thể điều khiển gió ở trình độ này đã chứng tỏ người này là một Huyễn Vương cảnh cường giả.
Nàng nhẹ nhàng điểm mũi chân đáp xuống ngay trước cửa Đông Cung, đằng sau chính là tiếng náo loạn của mấy vị tiên nga ở Nguyệt Tiên cung làm nàng cảm thấy rùng mình.

Ân, nữ tử đời nào cũng loạn cào cao lên, không có liêm sỉ vậy sao?
Cộc cộc.
Nàng nắm lấy tay cửa, gõ nhẹ vài cái.

Đào Mộc vừa nghe liền biết ngay là ai tới, vội mở cửa.
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng ngươi cũng đến.

Mau, mau đến cứu ta và Thanh Loan đi.” Đào Một vừa thấy nàng như ngày hạn gặp mưa rào, oa oa khóc liên hồi mà nói: “Đế Quân vừa tỉnh dậy liền như kẻ khác vậy.

Đáng sợ quá, dọa chết cây thụ già ta rồi.

Bà cô ơi, nếu bà cô có thương ta thì đừng chọc tức lão ấy lên, để tránh cho hai người chúng ta nghẹn chết.”
Diệp Lạc Hy nhìn vào bên trong, cũng cảm thấy khí tức bên trong thật nồng, dường như là đang nổi giận vậy.


Nàng liền bước vào trong, vỗ vai Đào Mộc: “Ngươi yên tâm.

Ta sẽ không chọc tức lão ta đâu.

Dù sao, trên danh nghĩa trước mặt chúng tiên tam thiên, ta và hắn cũng đã không còn cái quan hệ thầy trò đó nữa.”
Đào Mộc càng nghe càng nuốt nước bọt cái ực sợ hãi.

Diệp Lạc Hy vậy là muốn trực tiếp đối đầu với Đế Quân sao? Nàng không cần mạng nhưng chúng tiên quân như hắn và Thanh Loan thì đều cần, rất cần nha!
Diệp Lạc Hy thong thả bước vào trong, vào đến đại sảnh đã thấy Đế Quân ngồi trên đài cao, trái ôm phải ấp với hai nữ tiên nga được chọn từ Nguyệt Tiên Cung tới, dung mạo hai người nhìn cũng có đến sáu, bảy phần giống với nương thân nàng nhất, chỉ có thể lắc đầu.

Nhưng nàng phải công nhận một chuyện, trong số những người nàng đã gặp ở hai đời cộng lại, Chu Sa và Thanh Hà là người giống nương nàng nhất, chỉ sau nàng.
Đế Quân trước mắt thấy một hồng y nữ tử xuất hiện, khí chất kiêu ngạo cường đại làm hắn phải nhíu mày theo, ánh mắt vì chút hơi men say mà không nhìn rõ được trước mắt mình là ai, còn tưởng là Chu Sa bên cạnh Ngọc Tỷ đến tìm, hắn lèm bèm: “Cút! Đông Cung không phải là nơi cho một tội thần như ngươi đặt chân đến.”
Còn định dùng uy áp để đuổi Chu Sa rời đi.

Thế nhưng, người nọ lại ôm quyền hướng hắn hạ lễ, một cách chậm rãi và từ tốn.

Đoạn, nàng thưa: “Bẩm Đế Quân, thế thì không hợp lẽ rồi.

Người cho gọi ta đến, ta vừa xuất hiện người liền phán ta là tội thần, thậm chí còn bảo ta “cút”.

Đế Quân, sáng sớm đã say rượu, không tốt cho sức khỏe lắm đâu.”
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày quay đầu nhổm dậy nhìn xem là ai tới.

Hồng y nữ tử vừa thướt tha, vừa xinh đẹp đến tuyệt trần lại vừa cường đại.

Ngoại trừ đôi mắt hạnh lưu ly, Độc Cô Tư Dạ như đã thấp thoáng thấy được bóng dáng của Ngọc Tỷ năm nào thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh nữ nhân kia, khiến hắn phải mở lớn mắt ra mà nhìn.
“Lạc Hy?” Hắn nhíu mày gọi.
“Vâng? Ngài gọi ta?” Diệp Lạc Hy mỉm cười hỏi.
“Ngươi thực là Lạc Hy?” Hắn càng kinh ngạc.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

Ta tên Diệp Lạc Hy.” Nàng mỉm cười, hai tay chắp ra sau lưng, chân đứng khẽ hơi mở rộng ra hai bên, nhìn thẳng người đối diện.
Hắn đẩy hai tiên nga bên cạnh mình ra, bước nhanh về phía nàng, mặt hai người cách nhau cũng chỉ trong vài tấc.

Hắn là muốn nhìn kỹ cái đồ đệ mà năm đó hắn thu nhặt về, ban cho nàng danh phận độc tôn đệ tử.


Thế nhưng, hắn vẫn không thể yêu thương nàng được một chút, bởi vì hắn biết nàng chính là nhi nữ của nữ nhân hắn yêu nhất trên đời cùng tên khốn đã cướp nàng khỏi tay hắn.
Còn đang định đưa tay lên chạm vào đôi mắt trong veo như Lưu Ly kia, đã nghe nàng hỏi: “Đế Quân, người gọi ta đến là có chuyện gì cấp bách không? Nếu không có thì thần muốn xin phép cáo lui sớm.

Dù sao trong doanh vẫn còn có việc bận rộn.”
Tay hắn dừng lại giữa không trung.

Hắn liền tống luôn hai cái tiên nga vừa rồi còn được hắn trái ôm phải ấp ra ngoài.

Hắn nói: “Lạc Hy, khi ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, hẳn ngươi còn hứa sẽ vì ta mà sống chết không màng, đúng chứ?”
Diệp Lạc Hy nghe hắn hỏi, liền biết hết âm mưu của hắn.

Nàng nói: “Bẩm đế quân.

Một ngàn năm trước, trước khi ngài bế quan, cũng như là ngày Thanh Hà tiên tử bị định đại tội trước toàn cõi Tam Thiên, ngài cũng đã viết thư từ đệ tử là ta, trình lên cả các vị thiên tôn.

Ta và ngài, đã sớm không còn quan hệ sư đồ gì nữa.

Vì sao bây giờ lại hỏi ta chuyện này?”
Đế Quân nhíu mày, cười lạnh.

Bàn tay hắn đưa lên chạm vào gương mặt nàng, vuốt ve, trong mắt nổi lên tà tâm, hắn nói: “Ha, bổn đế quân dù cho có từ đệ tử như ngươi, thì lời thề năm đó của ngươi đối với ta vẫn còn hiệu lực.

Ngươi có trốn cũng không thoát khỏi tay bổn đế quân.”
Lời nguyền hắn nói, thật ra là một cái khế ước thú.

Tuy bảo Độc Cô Tư Dạ thu nhận nàng trên danh nghĩa là quan môn đại đồ đệ, nhưng hắn một không công cáo thiên hạ, hai không công nhận nàng thực lực, ba lại xem nàng như linh thú mà bắt nàng ký khế ước.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân dù cho Diệp Lạc Hy có từng từ rất yêu thích chuyển sang ghét cay ghét đắng Thanh Hà tiên tử trong đời trước, dù cho nàng có bị nàng ta tranh đoạt công trạng, hay là bị nàng ta chèn ép đến chết cũng không được phản kháng.

Bởi vì khế ước thú kia, nàng bắt buộc phải tuân theo lời của Thanh Hà tiên tử.

Thanh Hà nhận ân sủng của Đế Quân nhiều đến vô kể, cho dù nàng ta muốn nghịch thiên, Đế Quân cũng sẽ là người dâng đao lên cho nàng ta làm.
Nàng chỉ mỉm cười, thầm cảm ơn phu quân mình.


Hỗn Độn là người đã giúp nàng giải trừ đi cái khế ước như xiềng xích chết tiệt ấy ra khỏi người nàng, trả cho nàng đôi cánh tự do.

Bởi thế, cho nên nàng mới không còn cảm thấy sợ hãi vì bị chèn ép nữa.

Nàng nhìn hắn, mỉm cười, nụ cười trong mắt Độc Cô Tư Dạ lại vô cùng quyến rũ cùng câu ngươi.
Trong lòng Độc Cô Tư Dạ thầm mắng chính mình.

Đúng là uổng công thời gian qua hắn đã sớm bỏ quên nữ đồ nhi này, quả nhiên nàng càng lớn càng xinh đẹp, càng xinh đẹp càng trông thật cực phẩm.

Cho nên, hắn mới lẩm nhẩm đọc khế ước lên, để hòng khống chế chính nàng ngay tại lúc này trở thành người của hắn.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Đến ba lần đọc khế ước, hẳn chỉ đọc được một nửa, lại bị đứt đoạn thành vô số mảnh vụn.

Hắn nhíu mày khó hiểu.

Không lẽ đã có ai giúp nàng giải khỏi khế ước này? Nhưng Độc Cô Tư Dạ tự tin bản thân hắn hiện tại chỉ ngoài Ma Tôn ra mới có thể giải trừ đi khế ước của nàng.

Bởi muốn loại bỏ thứ này, cần có một cường giả lớn cấp bậc hơn hắn, cũng phải là một thuần thú sư để phá bỏ khế ước.
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn Đế Quân, gạt phắt tay hắn ra, đồng thời rút ra khăn tay lau mặt mình, nơi bị hắn chạm tay đến: “Đế Quân, uổng công cho ngài một đời làm Đế Quân, vậy mà lại chẳng thể nhận ra được khế ước giữa ta và ngài đều đã bị hủy bỏ cả rồi.

Bây giờ ta và ngài đều chỉ là những vị thượng thần cùng nhau bảo vệ Tam Thiên.

Luận địa vị và cấp bậc, ta và ngài đều ngang vai ngang vế.”
Không thể khống chế được Diệp Lạc Hy, hắn liền cả giận: “Cho dù ngươi hiện tại là người kế nhiệm Tà Thần, nhưng muốn thay thế cho những vị thượng thần bảo vệ Tam Thiên thì ngươi đừng mơ tưởng.

Bổn Đế Quân không cho phép!”
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Bổn thượng thần hiện tại là Bách Chiến Thần của Cửu Trùng Thiên, một thân gánh vác hai vị trí bỏ trống của Nữ Oa thượng thần và Ngọc Tỷ thần quân.

Điều này không chỉ được Tam Thiên Tôn và Đế Quân cho phép mà ngay cả chúng thần tiên Cửu Trùng Thiên đều đồng lòng.

Đế Quân, ngài sẽ không thể vì chuyện này mà huyết tẩy Cửu Trùng Thiên đó chứ?”
Nụ cười của Diệp Lạc Hy đã sớm không còn ngây thơ như lúc Độc Cô Tư Dạ còn nhớ trước khi hắn bế quan nữa mà nó mang theo sát khí rất nặng, khiến Đế Quân cũng phải nhíu mày.

Hắn tỏa ra uy áp khủng khiếp.

Uy áp từ Đông Cung lan ra khắp Cửu Trùng Thiên, đè chúng tiên muốn chết ngay tại chỗ.

Cũng may là nhờ có các vị Thiên Tôn, đứng ra bảo vệ, mọi người mới bình an.
Diệp Lạc Hy đối với uy áp này đã không còn sợ hãi.


Bế quan tu luyện một ngàn năm, thực lực của Đế Quân cũng tăng và đột phá không ít.

Nhưng nàng biết rõ, hắn ta tốt xấu gì cũng sẽ bị đình trệ giữa chừng, cần có cơ duyên đã bị Tam Lang đoạt mất hiện tại mới có thể đột phá bước cuối cùng, trở thành thiên địa chí tôn cường giả.
Nàng khẽ nghiêng đầu một chút, nhìn Đế Quân sắc mặt sa sầm, nói: “Đế Quân, xin ngài mở mắt ra nhìn cho kỹ, vì sao bổn thượng thần lại phải gánh vác trách nhiệm của hai vị thượng thần khác, và vì sao bổn thượng thần lại được chúng nhân gọi là “Diệp gia.””
Uy áp của Diệp Lạc Hy lần nữa tỏa ra một cách khủng khiếp.

Xét về tính thực chiến cũng như sự dày dạn của nàng hiện tại, thậm chí là cả cảnh giới, nàng cũng đã vượt qua Đế Quân không ít thì nhiều.

Chí ít, Độc Cô Tư Dạ hiện thời cũng là một Huyễn Vương cấp sáu.

Nhưng Diệp Lạc Hy lại là một Huyễn Vương cấp tám rồi.

Một đại uy áp tỏa ra như vậy, Đế Quân liền biết được thực lực hắn đã thua xa nàng mấy chục con phố.
Hắn kinh hãi nhíu mày, mặt hơi trắng.

Từ khi nào mà Diệp Lạc Hy lại có thực lực cường đại đến thế này?
Nàng nhìn Đế Quân, cảm thấy rất có ấn tượng nha.

Nếu như đối với một đối thủ mạnh hơn mình gấp mấy lần thế này đứng trước mặt, người bình thường đã sớm quỳ xuống khóc lóc xin tha rồi.

Vậy mà vẻ mặt hắn vẫn bình tâm như vại, tựa hồ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Ngoại trừ sắc mặt hắn hơi trắng hơn một chút a.
Diệp Lạc Hy thu lại uy áp, phủi tay áo rồi nói: “Nếu như đổi lại là lúc trước, ta có thể nghe lời ngươi, đến phế tu vi ta cũng sẽ vì ngươi mà làm.

Nhưng hiện tại, thế cục thay đổi.

Đế Quân, ta hi vọng sẽ không có ngày hôm nay một lần nào nữa.

Nếu như người muốn bắt ta quy phục, thì cứ tới đi.

Ta muốn xem xem thực lực ngài lớn tới đâu.”
Diệp Lạc Hy quay về chỗ Đào Mộc, vỗ vai hắn: “Chăm sóc tốt cho Đế Quân nhé, để hắn uống ít rượu thôi.

Ta còn đang cầu mong hắn, thọ tỉ nam sơn nha.”
Rồi thong dong quay người rời đi.
Độc Cô Tư Dạ, ngươi nhất định phải sống thọ tỉ nam sơn nhé.

Ta còn rất, rất nhiều chuyện muốn tính toán với ngươi nha..