Nàng quay phắt sang ba người vừa gào tên nàng kia, hỏi gấp: “Chuyện gì?”
“Biểu tỷ, cứu mạng với.
Tiểu đệ không ngừng quấy khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Đến Nguyệt Tranh tỷ tỷ cũng bị đệ ấy nắm tóc kéo giật.
Mau cứu bọn ta a.” A Viên mặt tái mét.
Vốn dĩ hắn chưa từng tiếp xúc với hài tử nhỏ bậc này, cho nên mới không biết cách dỗ.
Đến ẵm hài tử cũng ẵm sai, làm đau đứa nhỏ, thành ra tiểu hài nhi này liền quấy khóc không ngừng.
Đứa nhỏ vừa khóc A Viên liền sợ hãi, đem đứa bé tới tay Diệp Tư.
Hắn sợ hài tử quấy khóc một lúc nữa, hắn sẽ làm rơi đệ đệ mất.
Hơi người lạ liên tiếp ôm lấy đứa nhỏ, càng làm nó sợ hãi hơn, khóc ngày một to, quấy ngày một bạo.
Kết quả, hai vị hảo hán được mệnh danh là “bảo mẫu Vạn Tộc Thành” là Diệp Tư cùng Hạng Nguyệt Tranh chỉ còn nước đem cái hài tử này đến cầu cứu vị chủ nhân/bằng hữu của mình đang bận phát cẩu lương cho chúng nhân bên kia.
“Biểu tỷ.
Cứu chúng ta a.” A Viên mếu máo.
Diệp Lạc Hy liền đón lấy cái hài tử đang khóc trong tay Diệp Tư, nhìn hắn te tua mà thương, nói: “Ta không biết dỗ đâu nhé.
Lúc trước cũng là Ma Long hắn dỗ, ta cũng chưa từng….”
Lạ thay, hài tử này vừa đến tay Diệp Lạc Hy liền không quấy khóc nữa, ngược lại cũng dần nín khóc hơn.
Từ đang khóc quấy trở nên im bặt, hai mắt to tròn ngây ngô như chứa cả bầu trời sao nhìn Diệp Lạc Hy, hai tay với lấy giữa không trung.
Nàng liền theo bản năng, đưa tay vén lấy cái bọc chăn ôm lấy nó.
Bất ngờ, đứa trẻ cầm lấy ngón tay nàng, cười toe toét, giống hệt như khi vẫn còn ở trong đá Cửu Sắc vậy.
“Biểu tỷ.
Này là…” A Viên ngạc nhiên.
Đột nhiên, trong lòng tiểu hầu tử bảy trăm tuổi lại nảy sinh cảm giác hờn dỗi vô cùng.
Tại sao? Ca ca ruột của nó ôm thì nó quấy khóc không ngừng khóc quấy, sao biểu tỷ ôm vào lại ngoan đến như vậy?
“Để ta thử một chút xem.” Hỗn Độn hắn lên tiếng xung phong.
Diệp Lạc Hy cũng rất tin tưởng đem hài tử giao đến tay hắn.
Không ngờ là, vừa rời khỏi vòng tay của Diệp Lạc Hy, Hỗn Độn còn chưa kịp ôm hài tử vào lòng thì đứa bé đã mở to miệng gào khóc thất thanh khiến hắn hoảng sợ buông đứa nhỏ ra, để Diệp Lạc Hy ôm tiếp.
Rốt cuộc thì Diệp Lạc Hy cũng đành chịu, gượng gạo nhìn mọi người, có ý lên tiếng giải tán hiện trường, nói: “Về nhà thôi.”
Diệp Lạc Hy một tay ôm Xích Khao Mã Hầu, một tay dắt theo A Viên đi trước, thảnh a tư thế ôm hài của Diệp Lạc Hy có chút thay đổi.
Đứa bé liền gục lên vai Diệp Lạc Hy.
Chỉ là không ngờ, hài tử vậy mà lại nhìn Tứ Đại Hung Thú với vẻ mặt khinh bỉ, cười khinh bọn hắn một cái.
Chúng nhân nuốt nước bọt.
Ân, đúng là biểu đệ của Thành chủ.
Đứa trẻ này mới ra đời liền có thể khinh thường nhau đến thế là cùng.
Chỉ là các vị chủ quân…
Ánh mắt chúng nhân nhìn đến mấy vị nam tử bên kia, hoảng sợ một trận cuồng phong sẽ tới.
“Nhìn đứa nhỏ kháu khỉnh quá nhỉ?” Đào Ngột gật gù.
“So với A Viên thì vẫn còn có chút hiền lành.” Cùng Kỳ cũng đồng tình.
“Nếu dạy dỗ tốt, sẽ tốt.” Thao Thiết càng gật đầu, trong bụng đã âm thầm soạn sẵn lý thuyết để dạy dỗ hài tử lớn lên.
“Ta lại nghĩ, có khi tiểu tử này về sau sẽ làm nên việc lớn lắm.” Hỗn Độn càng gật gù.
Chúng nhân mắt tròn mắt dẹt, không hiểu chuyện gì.
Lúc này, Diệp Tư hắn mới nói, theo lời của Tam Lang kể lại thì cái lúc A Viên mới ra đời, một khóc, hai nháo, ba sẽ cắn loạn nếu như phải bị tách ra khỏi Diệp Lạc Hy một chút.
Bọn hắn cũng chẳng thèm để tâm đến hài tử đó sẽ phá hoại thời gian riêng tư của bọn họ thế nào, bởi vì một hài tử mới ra đời không đáng để bọn hắn chấp nhặt.
Bởi vì dù sao đi chăng nữa, Diệp Lạc Hy cũng là đã gả ra ngoài rồi, một hầu tử vắt mũi chưa sạch như vậy vẫn không nên so đo, mà nên dạy dỗ tử tế, đàng hoàng a.
Chúng nhân xung quanh đầu chảy ba vạch hắc tuyến, đồng lòng một suy nghĩ: “Thật tội nghiệp đứa nhỏ.
Vừa ra đời không chỉ bị phát cơm chó đến mức sự hiện diện của hắn bị lãng quên.
Mà ngay cả việc tuổi thơ của hắn càng về sau càng không dễ dàng gì cũng đã bị định đoạt sẵn rồi.
Phỏng chừng còn khổ hơn cả đại thiếu A Viên a.”
Hạng Nguyệt Tranh là người từng trải, nói: “Ân, bây giờ sư phụ và các tình địch của người không còn đánh ghen công khai nữa.
Mà chuyển sang âm thầm triệt tiêu đối thủ rồi.”
Sau đó, bọn họ cũng về đến Vạn Tộc Thành.
Nhưng, Diệp Lạc Hy hiện thời lại gặp một vấn đề vô cùng nan giải.
Nàng nhìn gương mặt tối đen của A Viên, trong lòng thầm kêu, mới không dám đem hai cái hài tử này nuôi chung một nhà.
Một bên là Thông Túy Viên Hầu, một bên là Xích Khao Mã Hầu, hai thần hầu này được xem là hai kẻ mạnh, đáng sợ nhất trong Tứ Đại Thần Hầu Hỗn Thế.
Đó là còn chưa kể, đời này, A Viên ra đời sớm hơn Xích Khao Mã Hầu gần bảy trăm năm.
A Viên còn có cái tật vô cùng đố kị người khác, hành động lại xốc nổi, làm xong rồi còn chẳng thèm suy đoán đó là đúng hay sai, tên hơn nữa là hầu tử này dù biết cả hậu quả nhưng vẫn làm.
Nàng nhớ, có một lần Ma Long thường bế hắn trên tay, đột nhiên có một ngày hắn chỉ nựng hài tử của Chiết Nhan cùng Bạch tứ thiếu một chút, A Viên đã tức muốn lộn ruột lên rồi.
Thiếu điều là tiểu tử này dùng một côn đánh chết người ta luôn, khiến nàng sợ chết đi được.
Hiện tại gặp được đệ đệ ruột rồi, nàng mới không biết là A Viên có nổi khùng ở đây không?
“Biểu tỷ, nhìn thật giống một ổ bánh bao.” A Viên đưa tay chọt cái má phúng phính, thơm mùi sữa của hài tử được nàng bế trong tay.
Xích Khao Mã Hầu được Diệp Lạc Hy mớm sữa cho, ăn no nên thoải mái nằm ngủ một cách yên tĩnh.
Diệp Lạc Hy nhìn đến biểu cảm hai mắt sáng rỡ như nhìn thấy sinh vật lạ, sự hiếu kỳ thấy rõ trong mắt hắn, mới hỏi: “Không phải dạo trước ngươi ghét nhất là hài tử sơ sinh, càng nói rằng nếu ta đem đệ đệ về cho ngươi sẽ dùng loạn côn đánh chết nó sao?”
A Viên liền đưa tay bịt tai đứa trẻ sơ sinh, dẩu mỏ: “Lúc đó ta mới chưa có hiểu chuyện.
Bây giờ ta hiểu chuyện rồi mới khác.
Ta biết, cho dù tỷ là người thân của ta, nhưng suy cho cùng cũng không thể so bằng một cái đệ đệ ruột được.
Ta thân là huynh trưởng, còn sống lâu hơn cái tiểu tử này bảy trăm năm, đương nhiên ta sẽ phải lo lắng cho hắn rồi.”
Nàng nước mắt khẽ rơi, cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi.
Không biết là hầu tử gặp qua chuyện gì, nhưng rốt cuộc đã nghĩ thông suốt như vậy, khiến nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Đưa tay xoa đầu cái tiểu hài tử hiểu chuyện đến dễ thương của nàng, hỏi hắn: “A Viên, ngươi muốn ôm thử hắn không?”
Hắn lắc đầu nói: “Y sẽ khóc mất.
Biểu tỷ, ta không muốn hắn khóc.
Hắn khóc thật nhức đầu, ta căn bản không biết dỗ.”
Nàng lắc đầu nói: “Sẽ không khóc đâu.
Chẳng qua đệ ôm hắn sai cách, cho nên hắn mới khóc thôi.
Ta chỉ đệ ôm hắn, tuyệt sẽ không khóc.”
A Viên vui vẻ, hai mắt ánh lên tia hạnh phúc, hỏi: “Được sao? Đệ đệ sẽ không khóc chứ?”
Nàng mỉm cười, gật đầu: “Không khóc đâu.”
Theo hướng dẫn của Diệp Lạc Hy, A Viên đưa tay đỡ lấy đứa bé, nâng nó trong tay, linh lực không chế triệt để, cảm xúc của hài tử lúc này cảm thấy thật lạ.
Đệ đệ vậy mà thật ngoan, không quấy khóc, còn ngủ rất yên trong tay hắn.
Hơi ấm từ bọc chăn khiến A Viên có cảm giác lâng lâng, hắn đột nhiên cảm thấy thật biết ơn vì mẫu thân chưa biết mặt của hắn đã sinh ra cái đệ đệ này cho hắn, càng cảm tạ biểu tỷ đã đem y đến cho hắn.
“Biểu tỷ, ta cảm thấy lạ lắm.” A Viên xúc động, hài tử nước mắt hơi rưng rưng.
Nàng khẽ cười, đưa tay xoa đầu A Viên: “Ha ha, lúc nhỏ đệ cũng từng được ta ôm như vậy mà.
Sao vậy? Bây giờ thực lớn, ôm cái đệ đệ mình liền xúc động thế sao?”
A Viên lắc đầu hai cái, nghĩ nghĩ một chút, lại gật đầu lia lịa.
Nhận được hơi thở vừa lạ vừa quen, hài tử mở mắt ra nhìn người đang ôm mình hai bàn tay nhỏ đưa ra với về phía trước, rốt cuộc không với được cái gì, lại nắm tới một chút tóc của A Viên, môi nhỏ mấp máy a a gọi, giống như gọi ca ca.
Hai mắt A Viên càng thêm sáng rực, hắn hỏi: “Đệ gọi ta sao? Ta là ca ca của đệ đây.
Là ca ca ruột, huynh trưởng của đệ a.
Đệ đệ, đệ tên gì?”
Lúc này, A Viên mới sực nhớ, hắn quay đầu lại hỏi nàng: “Biểu tỷ, đệ ấy đã có tên chưa?”
Nàng lắc đầu, nói: “Chưa đặt tên.
Nhưng hắn cũng như đệ, đều được định sẵn danh tự.
Còn tên thật thì chỉ có người thân được đặt.
A Viên, đệ muốn đặt tên cho hắn không?”
A Viên ôm lấy đứa bé trong lòng, quay phắt sang hỏi nàng: “Ta được đặt tên thật sao? Ta được sao?”
Nàng gật đầu, lại nói: “Đó là đệ đệ của đệ mà, không phải sao? Có câu biểu tỷ như mẫu thân thì cũng có câu huynh trưởng như phụ thân.
Đệ hiện tại không chỉ là huynh trưởng của hắn mà còn rất ra giáng một phụ thân nha.”
Nghe nàng khen ngợi, A Viên vui vẻ nhìn về phía đệ đệ mình.
Nhìn vào đôi mắt sáng rực của đứa trẻ, A Viên hứng khởi nói: “Tinh Vũ.
Ta muốn gọi hắn là Tinh Vũ.
Biểu tỷ, gọi hắn Tinh Vũ, được không?”
Đứa trẻ nghe tên gọi, liền bật cười khanh khách, càng nắm lấy ngón tay của A Viên vẫy vẫy, tỏ vẻ hạnh phúc.
Nàng gật đầu: “Vậy đệ đệ của đệ sẽ gọi là Tinh Vũ.”
“A Viên.
Đệ gọi là Thông Túy Viên Hầu thì đệ đệ của đệ, hắn gọi là Xích Khao Mã Hầu.
So với hai cái tiểu đệ còn bé xíu kia của đệ, tiểu đệ này cũng là một đối thủ đáng gờm đó a.” Nàng khẽ cười.
A Viên vui vẻ ôm lấy đệ đệ, đưa lên cao, hào hứng nói: “Tuyệt! Đệ đệ, là Xích Khao Mã Hầu, ta gọi là Thông Túy Viên Hầu.
Chúng ta trời sinh căn cơ vững chắc, tài năng không thiếu, tiềm năng lại có thừa.”
Rồi yêu chiều, cưng nựng, ám má mình vào má đệ đệ, cọ nhẹ hai cái, thỏa mãn cười: “Đệ ăn mau chóng lớn, ăn mau chóng lớn.
Lớn lên ca ca dạy ngươi múa loạn côn, sau này ta và ngươi, cùng hai đệ đệ nữa sẽ thống nhất thiên hạ, làm bá chủ ma giới, chịu không?”
Diệp Lạc Hy: trào máu họng.
A Viên, đệ mới nói cái gì cơ?!.