Mỗi đêm, Diệp Lạc Hy đều gặp ác mộng đến gai người.
Nếu như không phải mơ thấy cảnh mình ngã từ trên Tru Tiên Đài xuống thì cũng là cảnh một hài nữ đến gặp nàng, kêu khóc nói nàng đừng rời đi.
Mỗi ngày sau khi trùng sinh trở về, Diệp Lạc Hy sẽ ám ảnh ánh mắt của đồ đệ mình mà phải kiếm cớ đuổi chúng đi gấp, hạn chế tránh tiếp xúc với mấy đứa trẻ ấy nhiều nhất có thể.
Thanh Trà mà Diệp Lạc Hy uống mỗi ngày đều có bỏ thêm sữa và các loại dược liệu khác, tạo nên một thứ thuốc giúp nàng an thần, bình tĩnh để tránh bản thân mình phát điên ngay tại chỗ.
Vốn dĩ gọi là Thanh trà vì nó có giá cả hợp lý, vị thanh tính bình, uống vào hơi đắng, hậu vị ngọt dịu, rất dễ uống và thường dùng cho hài nữ.
Nhưng sau khi thêm các loại thảo dược vào, Thanh Trà không khác gì hoàng liên chưng cô đặc, buộc nàng phải thêm sữa và đường mới có thể nuốt trôi.
Mỗi lần uống xong, nàng đều sẽ ăn hai, ba viên kẹo đường liên tiếp để át bớt vị đắng chát trong miệng.
Thực tế hơn, không phải là Diệp Lạc Hy bị mấy tên đó nuôi đến không có khẩu vị.
Phải nói là nàng đã dùng thuốc Thanh Trà nhiều đến nỗi, nàng không thể nếm được vị gì khác ngoài cái đắng chát ngai ngái trong miệng cả ngày.
Những lúc ngủ, tướng ngủ của nàng rất xấu, cũng rất có hại cho sức khỏe.
Cả người cuốn lấy chăn dày, co lại như con tôm, hai tay ôm lấy thân, trông giống hệt tiểu oa nhi trong bào thai của nương.
Cho dù có người thay phiên nhau ôm nàng ngủ thế nào, cách ngủ che chắn cả người trong vô thức này đã sớm trở thành một thói quen đi theo nàng đến hai đời người.
Bỏ xuống Đồng Sinh bảo bối, hắn không biết mình đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Hô hấp đối với hắn chưa bao giờ khó khăn đến thế.
Thậm chí là hắn còn không dám nhớ lại những gì hắn đã trải qua.
Trải qua đời nàng một lần, hắn chỉ mất có hai trăm năm.
Tất cả những đau khổ đó của nàng đã đày đọa nàng hơn hai mươi vạn năm.
Hai trăm năm hắn trải qua, đâu có là gì?
Năm đó trước khi hắn rời đi, hắn có nghe loáng thoáng câu chuyện Tiêu Nguyệt Hoa và Dương Tiễn nói chuyện, là mọi người nhìn thấy nàng chạy đến Tru Tiên Đài, thậm chí còn hạ kết giới dày đến tầng tầng lớp lớp, khiến nàng ấy và Dương Tiễn kia sợ đến tái cả mặt.
Cũng may là đám người nọ tới kịp, nếu không sau đó kết cục là gì, hắn, dù là ai cũng không dám nghĩ đến.
Thậm chí, là cả người thân của nàng hiện tại.
Cho dù đời này, nàng đã tìm lại được nhà của mình, có rất nhiều người yêu thương nàng, nhưng Diệp Lạc Hy lại chưa từng cảm thấy sự an toàn.
Nàng luôn lo sợ, bất an bởi những kẻ đang nhắm vào mình vẫn còn sống và còn đang tự do tự tại.
Tiêu Nguyệt Dạ nhớ lại từng cảnh nửa đêm Diệp Lạc Hy chạy đến ôm chầm lấy Tam Lang, bật khóc một cách nức nở, luôn miệng kêu hắn đừng chết, đừng bỏ nàng lại một mình khiến mọi người đều rất hoảng sợ theo.
Không chỉ cái chết của Tam Lang mà còn có cái chết của Ma Long, Diệp Mi, Diệp Thanh.
Tất cả đều khiến nàng sợ hãi đến run rẩy cả người, khóc đến hai mắt đỏ hoe.
Mấy năm nay hắn mai danh ẩn tích, nhưng cũng nghe ngóng được rất nhiều chuyện về nàng, điển hình chính là nàng thường hay đem những nô lệ thú nhân tộc rời đi không một lời giải thích.
Còn đi đâu thì hắn tuyệt nhiên không biết.
Trong những gì mà Tiêu Nguyệt Dạ tìm hiểu được, Diệp Lạc Hy đi khắp nơi thu lưu những thú nhân tộc – chủng tộc vừa yếu vừa thấp kém nhất trong những tộc nhân đang tồn tại của thiên hạ, thậm chí còn dựng thành xây nhà, ban đất và dạy họ cách sống như những người bình thường khác.
Đó là bởi vì trong những gì mà hắn đã nhìn thấy từ nàng, Diệp Lạc Hy có mấy trăm năm lưu lạc ở lục địa thất hải để bảo toàn mình thì tất cả những kẻ xung quanh nàng đều không muốn chìa tay về phía nàng.
Duy chỉ có thú nhân tộc.
Bọn họ không chỉ cố gắng giúp nàng cứu chữa thương tật, cho nàng thức ăn, chỗ ngủ, mặc cho bọn họ cũng chỉ là tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, mặc cho bọn họ cũng chẳng dư giả gì.
Và cho dù họ biết, nếu chìa tay ra cứu giúp nàng, bọn họ cũng sẽ bị thiên phạt, vậy mà họ vẫn giúp nàng.
Cho nên, Diệp Lạc Hy đời này dù cho nàng có thất bại, cũng quyết không để thú nhân tộc chịu khổ nữa.
Hắn đem mọi thứ nói hết với Tiêu Nguyệt Hoa.
Hắn hối hận rồi.
Hắn hối hận lắm rồi.
Nhưng hắn phải làm sao đây? Không ai nói cho hắn biết hắn nên làm gì và phải làm gì cả.
Hắn không biết.
Hắn thật sự không biết.
Tiêu Nguyệt Hoa sững sờ.
Đối với Tiêu Nguyệt Hoa, huynh trưởng của nàng không chỉ là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn với cả người thân của mình mà còn là kẻ không có trái tim.
Hắn không hề yêu ai quá sâu sắc, thậm chí ngày huyết tẩy tiền triều lẫn hậu cung, hắn còn chẳng thèm rơi một giọt nước mắt nào cho bất cứ ai.
Ấy vậy mà, Tiêu Nguyệt Hoa đã nhìn thấy, huynh trưởng của mình – Quân chủ chí tôn vô thượng của Ma giới ấy lại rơi lệ vì một người mà hắn đã không còn cơ hội bù đắp cho nàng nữa.
Không chỉ lệ rơi đầy mặt, hắn đến hô hấp cũng khó khăn đến khôn tả.
Hắn đứng không vững, quỳ gục xuống trước mặt Tiêu Nguyệt Hoa, ôm mặt khóc đến nức nở.
Hắn khóc không lớn, chỉ là hắn gục ở đó, nhưng Tiêu Nguyệt Hoa có thể thấy được cơ thể huynh trưởng đang run lên đầy mệt mỏi và khó nhọc.
Nàng khó xử, càng không biết là bản thân đang đồng cảm với huynh trưởng và tha thứ cho hắn phần nào, hay là nên tiếp tục đứng về phía tỷ tỷ? Nhìn hắn thật sự tuyệt vọng, kèm thêm bảo bối mà Diệp Lạc Hy cho nàng, Tiêu Nguyệt Hoa biết huynh trưởng không hề nói dối.
Nhưng nàng phải làm sao đây?
Một bên là người đã cho nàng một tia sáng mới để mở ra tương lai cho chính mình.
Người mà nàng từng rất thích, ngưỡng mộ và yêu mến.
Một bên là huynh trưởng đã lớn lên cùng nàng từ bé.
Tuy nuôi dưỡng nàng chẳng khác gì chim nhốt lồng son, nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng.
Nàng và hắn chính là máu mủ của nhau.
Nàng ngẩng đầu than trời.
Tại sao nàng lại luôn là người gặp phải mấy tình cảnh éo le này a?
“Huynh trưởng, ngươi hối hận rồi sao?” Tiêu Nguyệt Dạ cuối cùng cũng tự mình đưa ra được quyết định của mình.
Chỉ là, nàng hi vọng nếu mình đã đưa ra quyết định này, nàng sẽ không phải hối hận trong tương lai.
Hắn nói: “Ta không dám hối hận.
Ta không có cái quyền đó.
Ta không có.
Thập nhị muội, ta không có.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn hắn khổ sở như vậy, nàng cũng không đành.
Mà dường như hắn còn có xu hướng mất kiểm soát.
Tiêu Nguyệt Hoa chỉ đành dang tay ôm lấy hắn vào lòng, nói: “Đúng vậy.
Huynh không có quyền hối hận, càng không thể nào xin tỷ ấy tha thứ cho huynh.
Huynh trưởng, cho dù huynh có một ngàn cái đúng trong chuyện này, nhưng tổng kết lại, huynh vẫn có ba cái sai.”
Nàng đưa tay vỗ vai hắn, nhẹ nhàng và bình thản.
Tiêu Nguyệt Hoa không phải là kẻ ngốc.
Đương nhiên trong chuyện này, nàng đều có thể phân biệt đâu là đúng, sai, phải, trái.
Chẳng qua, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt cho cả hai bên mà thôi.
Tiêu Nguyệt Dạ được nàng ôm trong lòng như vậy, chỉ có thể run rẩy bám lấy cánh tay của bào muội, dựa vào đó để tìm chút bình yên mà mình muốn có, sau tất cả những gì hắn đã trải qua bằng cách Cộng Sinh cùng ký ức của nàng, để tâm tình hắn trở nên trấn tĩnh trở lại.
“Huynh trưởng.
Huynh có ba cái sai rất lớn.”
“Sai thứ nhất.
Nếu như huynh không yêu nàng ngay từ đầu, thì đừng cưới nàng về.
Huynh có thể gặp riêng nàng để nói chuyện, ít nhất thì cũng cho nàng từ bỏ, đừng để nàng ôm ảo mộng với huynh.
Sai của huynh chính là do dự không quyết, dù không muốn cũng không dám phản bác.
Huynh trưởng, huynh là chủ một Thiên cơ mà? Nữ Oa cho dù có cố chấp cũng không thể nào ép huynh.”
Tiêu Nguyệt Dạ siết chặt tay mình.
Đúng là lúc đó, hắn cho rằng Thiên giới muốn đem nàng đến để cầu mong có thể kết thúc chiến tranh lạnh.
Nhưng hắn và Đế Quân là bằng hữu nhiều năm, cho dù có thế nào thì hắn vẫn có thể dựa vào Đế Quân nói mấy câu.
Càng huống hồ, nàng là đồ đệ của hắn.
“Cái sai thứ hai, nếu như huynh không từ chối, huynh có thể viết ngay hưu thư cho nàng, không thể viết thì huynh cũng nên làm tròn trách nhiệm của bậc trượng phu với chính thê của mình.
Điều này huynh cũng chẳng thể làm xong, chẳng khác gì cách phụ hoàng đã từng đối xử với nương thân chúng ta cả.”
Hắn từng chứng kiến mẫu thân khóc đến ướt gối mỗi đêm vì phụ thân vô tình với bà ấy, giống như cách mà hắn đã từng làm với nàng.
Hắn giật mình hoảng sợ.
Chỉ trong vô thức, hắn trở thành loại nam nhân mà bản thân ghét nhất trên đời này rồi đi.
“Cái sai thứ ba.
Huynh đừng tưởng huynh không nói thì ta không biết.
Lúc nàng mang thai con của huynh, huynh muốn nàng chính là đem máu tim cho Thiên Tư Tư kia.
Một giọt máu tim của thượng thần đã là đoạt mạng rồi, vậy mà huynh còn muốn đến nửa chén.
Đây chính là cái sai thứ ba, sát thê sát nhi.”
Điều này thì Tiêu Nguyệt Hoa thực sự tức giận không vừa.
Nàng hận không thể đập một phát cho cái tên huynh trưởng của mình trọng thương, cho hả giận.
Tiêu Nguyệt Dạ rùng mình.
Đúng vậy.
Chính hắn cũng cảm thấy lạ.
Làm sao hắn có thể ra lệnh một chuyện hết sức bại hoại như thế với chính thê của mình chứ? Hắn lạnh nhạt nàng và khiến nàng mang thai ngoài ý muốn đã là tội của hắn rồi.
Hắn đã làm gì thế này?
“Thập muội, ta….” Hắn tuyệt vọng đến hoàn toàn: “Ta phải làm sao đây? Ta phải làm gì đây?”
Tiêu Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng chỉ đành mềm lòng, vỗ lưng hắn, hỏi: “Thật may cho huynh, đời này chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, không phải là không có cách cứu vãn.”
Hắn dường như thấy trong bóng tối mịt mờ có một tia ánh sáng nhỏ.
Một chút hi vọng chăng?
“Mọi chuyện xảy ra đều là ở đời trước, đời này cái gì huynh cũng chưa làm hết, phải vậy không?”
Tiêu Nguyệt Dạ trầm ngâm đến trầm mặc.
“Hiện tại, huynh không làm gì mới là tốt nhất.” Nàng vỗ vai hắn, nói: “Huynh trưởng, chắc thời gian Cộng Sinh đó đã vất vả nhiều lắm rồi phải không? Nghỉ ngơi một thời gian đi.
Chừng nào huynh bình tĩnh hơn, hết mệt mỏi thì chúng ta sẽ nói về vấn đề này tiếp, được chứ?”
Hắn chỉ đành nhìn Tiêu Nguyệt Hoa, nhìn sự chắc chắn từ ánh mắt ấy, hắn mới yên tâm gật đầu.
Đúng vậy, mọi chuyện không có cơ hội được phép xảy ra.
Hắn cần nghỉ ngơi thật tốt.
Chỉ có nghỉ ngơi thật tốt, hắn mới đủ can đảm để tạ tội với nàng..