“Cho nên, nàng ta cư nhiên là đắc tội với hai vị tướng quân đó, thành ra đã bị phạt cấm túc vô thời hạn rồi à?” Diệp Lạc Hy chống cằm, nhìn Diệp Tư báo cáo sự tình cho mình mà thầm tặc lưỡi.
Không phải là vì nàng tức giận bởi nàng còn chưa kịp ra tay thì đã có kẻ khác ra tay giùm đâu.
Mà là nàng đang đợi nàng ta đến, nàng ta còn chưa đến, giữa đường đã tự lọt vào cái hố của người khác đào, thật khiến nàng phát chán.
Vậy mà nàng còn tưởng nàng ta thực lợi hại lắm đi, không nghĩ rằng người mà mình cho rằng đó là kẻ thù nàng cần lưu ý, lại là một kẻ vô dụng như vậy.
Cho nên, trong số những kẻ nàng muốn báo thù.
Đế Quân hiện tại thì luôn trong trình trạng bê tha nhất.
Bạch Liên đã bị giam cầm ở chỗ của Tiêu Nguyệt Hoa và Tiêu Nguyệt Dạ.
Thanh Hà đã chết.
Người duy nhất mà nàng cần lưu ý còn lại, không ai khác chính là Thiên Hậu.
Nhưng tại sao lại là Thiên hậu hiện tại? Vốn dĩ nàng cùng bà ta đâu có thù oán gì? Nàng còn chưa từng gặp bà ta quá ba lần, làm sao có thể kết thù đến vậy cho đặng? Nếu như kết thù để hại nàng thảm hại như đời trước thì có lẽ những yêu ma quỷ quái chết dưới Nhật Luân Kiếm của nàng còn nhiều hơn thế nữa.
Nhưng bởi vì là Tà Thần, nàng lại hấp thụ oán niệm đó như một phần năng lực của mình.
Chúng cũng chưa từng đả động đến nàng.
Suy cho cùng, người nàng cần lưu ý nhất hiện tại chính là Thiên Hậu rồi đi.
“Biểu tỷ, tỷ xem, đệ làm món này ngon lắm nè, tỷ mau nếm thử xem.” Hai cái hầu tử từ bên ngoài chạy vào, trên tay chúng còn xách theo hai cặp lồng.
Năm trăm năm sau khi tiểu Tinh Vũ vừa được đưa về từ chỗ Đức Phật, tiểu Lâm Tử lại ra đời.
Lục Nhĩ Mĩ Hầu, tên do nhị ca hắn đặt là Lâm Tử, bây giờ vừa mới tròn một trăm tuổi.
Tuy rằng y lớn lên xinh đẹp thật đó, nhưng so với cái tính loi choi lóc chóc của mình và hai vị ca ca trước thì….
“Tiểu Vũ, Tiểu Lâm, nhà bếp của ta không sao đó chứ?” Nàng cười gượng gạo nhìn hai đứa trẻ con nhà mình.
“Đảm bảo một trăm phần trăm an toàn.
Hôm nay tụi đệ có tam biểu tỷ phu trông chừng, cho nên không sao cả.” Hai đứa hớn hở đem cặp lồng đặt lên bàn cho nàng.
Diệp Lạc Hy thầm nghĩ, có Đào Ngột trông chừng, nhìn thì có vẻ an tâm hơn, nhưng sao nàng cứ có cảm giác lo lắng kiểu thế nào ấy nhỉ? Hai đứa hớn hở mở cặp lồng ra, bên trong là món gà hấp muối ngon lành, ăn lạnh kèm nước chấm chua cay.
Diệp Lạc Hy dạo này chẳng biết có phải là do cơ địa thay đổi hay không, nhưng cảm giác thèm ăn, ăn tốt hơn trước được biểu thị rõ rệt.
Da thịt trên người cũng bắt đầu đầy đặn đôi chút.
Nàng nhìn cặp lồng đầy ngon mắt kia, nuốt nước bọt, nói: “Nhìn ngon vậy sao? Mau, đến đây ta nếm thử.”
Gà mềm vừa miệng, hấp chín tới mà vẫn giữ được màu vàng tự nhiên của lớp da, giai giòn sần sật.
Nước chấm không quá cay nhưng lại đậm vị chua, làm nàng vô cùng thích thú.
“Biểu tỷ, ta thấy dạo này tỷ ăn nhiều hơn đó nha.” A Viên đi theo sau hai bào đệ của mình, tay hắn cũng xách theo cặp liễm, nói rằng: “Này là phần cơm ngoài món gà hấp muối ra.
Biểu tỷ phu bảo để tỷ ăn hết mới tốt.”
Diệp Lạc Hy xua xua tay với A Viên, nói: “Đệ đừng hà khắc với ta quá.
Một mình ta ăn cũng không hết được.
Nào, mau lên, đến ăn cùng với ta đi.”
A Viên mới lắc đầu.
Hiện tại, hắn trưởng thành lên nhìn như một cái thiếu niên mười sáu mơn mởn, vô cùng hảo soái.
Gương mặt hắn trông giống Khang Tư thượng thần đến tám phần.
Mũi cao mày kiếm, da trắng mắt phượng, môi mỏng răng trắng đều.
Chỉ khác biệt một chỗ, nét đẹp của Khang Tư khiến người ta cảm thấy như một thư sinh nho nhã, còn A Viên lại trông giống như một hiệp khách hoang dại hơn.
Diệp Lạc Hy vừa gắp một miếng thịt gà, chống tay nhìn A Viên một cái rồi cười: “Ngươi lớn lên đẹp như vậy, trông thật tốn gái lắm đó nha.”
A Viên khẽ đỏ mặt.
Hắn liếc sang chỗ khác, làu bàu: “Tốn gái cái gì chứ? Ta mới không cần đến mấy nữ nhi đó.
Người ta cần là…..”
“Hửm? Là ai cơ?” Cả ba chất giọng đồng thanh vang lên.
Lúc này, A Viên mới ý thức được hắn đang bị hai cái bào đệ và một cái biểu tỷ thích hóng hớt chuyện nhất trên đời đang ghé tai sát hắn để lắng nghe xem lời hắn nói là có ý gì.
A Viên như khỉ bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên, gào một câu rồi tông cửa chạy ra ngoài: “Mấy người là kẻ xấu xa! Ta còn lâu mới nói cho các ngươi biết! Hứ!”
Nhìn con khỉ nhỏ nhà mình cong đuôi chạy xa như vậy, Diệp Lạc Hy đưa tay lên che miệng khẽ cười.
Hầu tử, đệ đừng tưởng biểu tỷ nuôi ngươi suốt một ngàn ba trăm năm nay liền không ý thức được người đang nhăm nhe ai bên cạnh ta.
Chẹp, chẳng qua nếu như biểu tỷ ta đây không gật đầu, ngươi còn lâu mới có thể cùng hắn thành đôi nha.
“Biểu tỷ, xem tỷ trông như đã biết được đại tẩu nhà bọn đệ là ai rồi đó.” Tinh Vũ trái nắm gấu quần nàng, kéo a kéo.
“Phải đó biểu tỷ.
Tỷ nói xem, người đại ca luôn tâm tâm niệm niệm, cả ngày vừa nghĩ đến người ta liền cười như tên ngốc có phải là người bên cạnh tỷ không?” Lâm Tử phải nắm gấu quần nàng, giật a giật.
Diệp Lạc Hy đưa mắt nhìn cặp lồng phát ra cái mùi làm nàng cảm thấy khó chịu kia, nói: “Nếu hai đệ có thể âm thầm ăn hết đồ trong lồng kia, ta liền nói cho hai đệ hiểu rõ.”
Tinh Vũ và Lâm Tử nhìn nhau.
Rõ ràng hôm nay biểu tỷ phu nói rằng sẽ nấu món nàng thích nhất ngoài món gà hấp muối, cớ sao bây giờ người ta lại chê như vậy nhỉ? Cho nên, hai đứa trẻ liền chia nhau ăn sạch món cá chua ngọt trong lồng, để cho Diệp Lạc Hy vui vẻ thưởng thức món gà hấp muối ngon lành mà nàng đột nhiên ưa thích muốn chết.
“Chủ nhân.” Diệp Ngọc đột nhiên xuất hiện sau khi Tinh Vũ và Lâm Tử vừa xách hai cặp lồng lớn rời đi, nói: “Ma Long đại nhân và Tam Lang đại nhân báo cáo.
Hai người họ vừa đại công cáo thành tu luyện.
Hiện tại đang trên đường trở về.”
Diệp Lạc Hy nhận lấy bức thư của hai cái tên ngốc nhà mình, sau đó gật đầu hài lòng: “Hay! Hay lắm! Quả nhiên không phụ sự kì vọng của ta.
Mau, ta muốn đích thân đến đón hai tên ngốc này về.”
“Nhưng chủ nhân, còn một việc nữa cần người làm gấp.” Diệp Ngọc ngăn nàng lại.
“Hửm? Có chuyện gì thế?” Nàng ngạc nhiên, lại nhìn một tấm thiệp đỏ trong tay của Diệp Ngọc.
Nàng mở tấm thiệp ra, bên trong là một bức thư của Dao Quang tiểu nãi nãi, kèm theo một tấm thiệp đỏ chói.
“Lạc Hy, con mau đến Thanh Khâu gặp ta.
Ta có nhiều chuyện muốn nói với con.”
Còn tấm thiệp kia lại là một thiệp cưới.
Nãi nãi vậy mà cuối cùng cũng chịu gả cho đại gia gia rồi sao?
“Chẹp, hai cái người lớn tuổi này, giận dỗi nhau làm chi đến gần hai ngàn năm mới chịu phát thiệp hồng cho ta thế này, thật hết chỗ nói.” Diệp Lạc Hy đỡ trán.
Một ngàn bảy trăm năm trước, sau khi Diệp Lạc Hy đến Thanh Khâu lần đầu tiên, xem như đã trở về sau khi kế thừa thành công thần vị Tà Thần của gia gia, nàng cũng tiện đây dẫn theo bốn chàng rể quý hóa về ra mắt nội ngoại hai bên.
Đầu tiên mà nói thì các bậc phụ huynh đều vô cùng tức giận với nàng, chính là bảo nàng như nữ nhi hồng hạnh xuất tường, còn chẳng thèm thông báo lấy cho họ một câu, làm các vị trưởng bối tức muốn chết.
Cũng may là sau đó, nàng phải nói rõ sự tình cho mọi người mới tránh được cảnh các bậc tiền bối nhà mình muốn băm, vằn, chặt, chém bốn vị phu quân của nàng ra thành trăm, ngàn mảnh nha.
Mà, nàng vẫn nhớ rõ cái lần “về quê thăm người thân” dở khóc dở cười đó.
Chính là cái lão đại gia gia nhà nàng, Ngọc Thanh Nguyên ấy.
Trong buổi tiệc mừng cháu gái trở về, lão ấy quá chén uống say, thành ra đã ôm một cái thụ yêu khác và gọi người ta là nương tử xinh đẹp.
Thành ra, nãi nãi nàng giận lão ấy đến cả ngàn năm nay rồi.
Tuy không biết là gia gia kia làm cách nào để dỗ thành công nãi nãi, nhưng dường như lão ấy cũng bầm dập mình mẩy một hồi mới có thể rước được người về dinh nha.
Bây giờ nàng không chỉ nhận được bái thiếp của người ta mà còn được người ta mời đến đại hôn trước gần một tháng để….
Làm gì thì nàng còn chẳng biết.
Dù sao thì quãng thời gian này, Đấu Suất Cung nhộn nhịp hơn bao giờ hết, tân nhân chẳng được gặp mặt nhau, mà nàng cũng đang nhàn rỗi hơn bao giờ hết, cho nên định bụng là sau khi đón hai tên ngốc kia về rồi, nàng nhất định sẽ đến Thanh Khâu nhanh nhất có thể.
“Diệp Ngọc, ngươi chuẩn bị quà mừng cho ta.
Đại hôn của nãi nãi, ta cũng muốn góp cho nàng một phần của hồi môn.
Không biết ngươi có ý tưởng gì hay không?” Nàng chống cằm liếc nhìn Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc liền hiểu ra vấn đề ngay.
Hắn lại nói: “Chủ nhân, thuộc hạ chưa từng thành thân bao giờ, cho nên chuyện này ta không có chút kinh nghiệm nào đâu a.”
Diệp Lạc Hy lại xoa cằm.
Lại nghĩ, đời trước cũng chính là trong quãng thời gian này, Dương Tiễn hắn gặp được chân ái của đời mình chính là Phù Dung công chúa.
Bây giờ phiền đến hắn mà để hắn lỡ nhân duyên thì không hay.
Hỏi mấy cái đầu gỗ bên cạnh mình thì sợ rằng họ lại bảo nàng tặng vàng bạc nữa thì dở chết.
Hỏi đến Tiêu Nguyệt Hoa hoặc Chu Sa thì…..
“Xuân cung đồ! Xuân cung đồ! Xuân cung đồ! Đêm tân hôn tặng xuân cung đồ là tuyệt hảo!”
Hai nàng ấy nhất định sẽ nói như vậy cho mà xem.
Thật là đau đầu mà!
“Nương tử, nàng phiền não cái gì vậy?” Cùng Kỳ nhìn gương mặt chù ụ của nương tử nhà mình đang rầu não, hắn đưa tay xoa đầu nàng, cưng chiều ân cần hỏi.
Diệp Lạc Hy quay sang nhìn hắn, đưa tay khẽ kéo một ngón tay của hắn mà nắm lấy, làm nũng mà nói rằng: “Phu quân, nãi nãi ta thành thân.
Nàng gọi ta đến chỗ nàng một tháng.
Nhưng ta còn chưa biết chuẩn bị cho nàng cái gì.
Tặng vàng bạc thì tầm thường quá.
Tặng châu báu thì nãi nãi ta không thiếu.
Nếu như tặng pháp bảo thì….
Nàng gả cho gia gia ta mà, pháp bảo nhất định là không thiếu đâu.
Thật khiến ta đau đầu quá đi.”
Cùng Kỳ xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy nếu như nàng tặng cho nãi nãi nàng một cái chảo thì sao?”
Diệp Lạc Hy đờ mặt nhìn gương mặt cười đầy phúc hậu của Cùng Kỳ.
Phu quân, chàng thực sự tặng cho nãi nãi ta một cái chảo trước khi nàng lên xe bông về làm dâu nhà người đấy à? Thật luôn?!
“Thật mà, ta thấy cái chảo có nhiều công dụng lắm.
Nếu như nãi nãi nàng thích, có thể đem ra xào rau, chiên thịt.
Còn nếu như không thích, có thể dùng nó để gõ đầu phu quân nàng nếu như nàng ta cảm thấy nhàn rỗi quá.” Hắn mỉm cười, ngón tay đưa lên chạm vào cái má có phần hơi phúng phính của nương tử nhà mình.
“Nói như chàng, có phải ta nên tặng nàng đầy đủ một bộ gồm chảo rán, ván giặt, vỏ sầu riêng, gậy gia pháp và cả chổi lông gà không?” Diệp Lạc Hy khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, đầy bất lực.
Hắn xoa cằm, nói: “Chủ ý này lại không tệ nha nương tử.
Dù sao thì Quang Dao nữ Đế cũng là gả cho cái người không đứng đắn như gia gia nàng.
Đây đã là một thiệt thòi lớn rồi.
Nếu tương lai gia gia nàng lấy vợ càng không đứng đắn, nàng xem, có phải là nãi nãi đáng thương của nàng quá thiệt thòi rồi không?”
Diệp Lạc Hy xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc, xem như cũng cảm thấy đúng đắn ghê.
Sau đó nàng dõng dạc gọi: “Diệp Quân!”
“Vâng, chủ nhân gọi ta?” Diệp Quân từ dưới đất trồi lên, cung kính đợi lệnh.
“Tìm lão Ô Tư, bảo hắn rèn cho ta một cái chảo rán bằng thiết kim, một cái ván giặt bằng thiết kim, một tấm thảm gai bằng thiết kim, một cái chổi lông gà mà cán chổi phải thật tốt, thật bền và năm, sáu cái vỏ sầu riêng thật chắc chắn.” Nàng mỉm cười nhìn hắn.
Diệp Quân hết nhìn chủ nhân, lại nhìn đến chủ quân, đầy bất lực nhưng rồi cũng đành nhận lời mà lui ra.
Thiên Tôn a, rốt cuộc là người công đức viên mãn thế nào mà lại dưỡng ra một đích nữ vô cùng hạn hán lời thế này a?.