Nửa đêm, cung nhân không tìm thấy công chúa trong phòng, đoán biết là công chúa lại rủ tiên quân Lạc Hy ra ngoài chơi rồi.
Chỉ là, hôm nay không biết vì sao quận chúa lại đi lâu không về.
Vị ma ma đứng tuổi còn định cho người đi tìm, nhưng còn chưa đi đã thấy tiểu tiên quân từ trên không trung đáp xuống, trên tay đang ôm quận chúa của bọn họ, đã ngủ thật say.
“Lạc Hy tiên quân, quận chúa lại cùng người ra ngoài chơi sao? Nhưng tại sao bây giờ mới về?”Vị tổng quản ma ma của Tiêu Nguyệt Hoa thấy nàng trở về, còn ôm theo Tiêu Nguyệt Hoa ngủ say như vậy, trên người cả hai còn có mùi rượu và mùi son phấn, liền nhíu mày khó chịu không hiểu.
“Hôm nay trăng ở Ma giới vừa tròn vừa lớn, quận chúa rủ ta đi tửu lâu ngắm trăng, vì uống rượu hơi quá chén nên say mất, phiền ma ma giúp ta chăm sóc quận chúa.” Diệp Lạc Hy cười khan, sau đó đưa Tiêu Nguyệt Hoa giao lại cho cung nhân.
Vị ma ma kia híp mắt nhìn nàng đầy nguy hiểm rồi hỏi: “Lạc Hy tiên quân, người không làm gì quận chúa đó chứ?”
“Khụ! Ma ma, ta với nàng cùng là nữ nhân, người nói xem, ta có thể làm cái gì được chứ?” Diệp Lạc Hy cảm thấy, không lẽ người ma tộc không thể phân biệt được giới tính sao?
Ma ma tổng quản trợn mắt nhìn nàng, sau đó cúi đầu xin thứ tội vì trước giờ luôn cho rằng nàng là nam tử.
Ma ma áy náy tiễn nàng về đến phòng của nàng rồi mới quay đi.
Diệp Lạc Hy đạt xong mục đích, liền duỗi người đầy mệt mỏi.
Được rồi, bây giờ có thể ngủ ngon được một chút rồi.
Nàng mở cửa phòng, bên trong vẫn tối om như vậy.
Nàng theo thói quen, định đốt đèn lên thì phát hiện, có một bóng đen trong phòng, kẻ này đang ngồi trên giường nàng khiến nàng nhíu mày, còn định rút đoản đao ra cùng hắn tấn công thì lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Con đi đâu đến giờ mới về?”
Diệp Lạc Hy nghe giọng nói quen thuộc liền nhanh chóng đốt đèn lên.
Ánh sáng nhanh chóng chiếu rõ khắp phòng, hiện hữu rõ người ngồi trên giường nàng kia.
Mi quang như mục, mày kiếm mắt phượng, tóc trắng bạch kim, thân vận bạch y, tiên nhân thoát tục.
Phải, người ngồi trên giường nàng từ đó đến giờ, chính là Đế Quân.
“Sư phụ, không biết nửa đêm người đến phòng đồ nhi là có gì muốn phân phó?”
Diệp Lạc Hy âm thầm nuốt nước bọt.
Không lẽ lão ta nửa đêm có việc vì Thanh Hà kia, lại bận an ủi ả nên không ra ngoài được, cho nên mới đến tìm nàng, nhưng lại gọi mãi không thấy nàng đâu, liền ở đây đợi nàng về, bắt tại trận, trói nàng treo lên đánh sao?
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày đứng dậy, tiến đến gần nàng, nhíu mày: “Đêm nay con đã đi đâu?”
Diệp Lạc Hy trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Giọng nói không hề có tức giận, cũng không hề có ý muốn trách phạt, ngược lại còn lo lắng khôn nguôi, thậm chí âm điệu cũng là ý lành.
Nhưng, chính vì vậy mới dọa chết nàng.
Này, lão già này lại luyện lộn đan uống nhầm thuốc hay ở đây bị ma khí xông hỏng não rồi hả?
“Sư phụ, người… không uống rượu chứ?” Diệp Lạc Hy trợn mắt, sau đó nói: “Phòng của Thanh Hà tiên tử ở phía Tây cơ mà?”
Độc Cô Tư Dạ nghe Diệp Lạc Hy nhắc đến Thanh Hà, liền không khỏi nhíu mày tức giận.
Ngài quan tâm đến đệ tử của mình, thì nó liền nghĩ rằng ngài uống rượu mà đi nhầm phòng sao?
“Con nghĩ ta uống rượu, trong khi cả người con toàn mùi rượu và phấn son sao? Trả lời ta, có phải con đến thanh lâu uống rượu không?” Hắn nhíu mày nghiêm mặt.
Diệp Lạc Hy nhắm mắt, nói: “Là con đến Thanh Lâu uống rượu.”
Nàng như đang chờ đợi một trận tròn roi của Đế Quân như thường lệ.
Nhưng….
Chẳng có gì xảy ra cả.
Nàng khẽ mở mắt ra, đã thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng đến phức tạp, sau đó dường như muốn nói lại thôi, rồi lão thở dài, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Ngủ sớm đi.
Không có lần sau.”
Rồi quay lưng đi mất.
Diệp Lạc Hy ngơ ngác đến không hiểu.
Lão ta nếu như không phải uống rượu, cũng không phải uống nhầm đan, càng không bị kẹt đầu vào cửa, mà đích thị là bản thân có bệnh nhưng không ai giúp lão chữa!
Không! Không được! Nàng nhất định không thể để cho mọi chuyện đi theo hướng này được.
Lão ta tốt nhất nên cùng ả Thanh Hà kia đẩy nhanh tiến độ một chút, bằng không nàng sẽ bị lão làm cho nghẹt thở mất..