Diệp Lạc Hy tí ta tí tởn xách theo Bạch Trần Việt chạy về phía chính điện.
Nàng không nhìn thấy ai, liền xoa xoa cằm một lúc rồi lại để xuống một mảnh giấy, rồi lại quay người phi thân ra bên ngoài, cứ như vậy cùng Bạch Trần Việt chạy đến Lục Địa Thất Hải.
Một ngày ở Thanh Khâu bằng ba tháng ở Lục Địa Thất Hải.
Nếu như nàng muốn, nàng có thể ở lại nơi này hai năm ba tháng rồi trở về, vẫn kịp thời gian đưa nãi nãi gả lên Cửu Trùng Thiên.
Thật lòng mà nói, nếu như Diệp Lạc Hy chịu khó chạy vào bên trong sân sau của động hồ ly Bạch Dao Quang và chứng kiến cảnh tượng bên trong sân, có lẽ nàng sẽ một đi không dám về nữa đâu.
Trong sân sau lúc này chính là Tứ Đại Hung Thú đang đánh nhau đến loạn cào cào lên, chỉ vì một câu hỏi: rõ ràng bọn hắn đều sử dụng đến biện pháp an toàn, còn nàng lại chưa có dự định sẽ có hài tử, vậy thì là tên nào làm nàng lớn bụng?
“Lỗi tại ngươi phải không? Hỗn Độn! Ngươi chính là cái tên vô liêm sỉ nhất trong cả bọn, nhu cầu của ngươi cũng cao nhất mà ngươi còn là tên bất cẩn nhất, chỉ có ngươi mới làm nàng mang thai được thôi!” Đào Ngột há to miệng gặm một miếng lớn lên bắp tay của Hỗn Độn.
“Gra! Đau! Tên cẩu này! Ngươi tưởng rằng ngươi vô tội sao? Nếu như nói ta là tên vô liêm sỉ nhất thì ngươi lại là tên thích chơi tình thú với nàng nhất còn không phải sao? Đứa bé mà là của ngươi, ta nhất định sẽ phanh thây ngươi làm trăm mảnh!” Hỗn Độn cũng chẳng vừa, quay lại đấm trực tiếp vào mặt Đào Ngột.
Nhưng Đào Ngột lại nhanh chóng nấp sau lưng Thao Thiết.
Ai ngờ được rằng Cùng Kỳ lại đánh lén sau lưng Thao Thiết, thành ra Đào Ngột không lãnh cú đánh của Hỗn Độn, lại lãnh trọn cú đấm của Cùng Kỳ.
Hắn bầm một bên con mắt.
“Thao Thiết, ngươi đừng tưởng ngươi có bị thịt Đào Ngột che cho ngươi thì ngươi thoát nhé! Tên biến thái nhà ngươi là tên giỏi ăn mảnh nhất! Chỉ cần nàng có sơ hở, ngươi liền đè nàng xuống ăn sạch, mặc kệ là địa điểm ở đâu.
Đứa bé nhất định là của ngươi!!! Ngươi đứng lại đó!” Cùng Kỳ nghiến răng gầm lên.
Thao Thiết không dại mà ở lại chờ Cùng Kỳ đánh đến cú thứ hai, đã quay lại một tay nắm cổ tay hắn, một tay đục trực tiếp vào bụng hắn.
Bình thường Thao Thiết rất ít nói, vậy mà hôm nay lại nói thực nhiều đi được không? Hắn cũng chẳng vừa, gào lên: “Ngươi tưởng ngươi hiền lành lắm sao? Ngươi thích nhất là để nàng cầu xin ngươi thao nàng.
Loại cầm thú như ngươi mà có quyền lên tiếng ở đây à? Chỉ có ngươi mới biết rõ cách làm sao để nàng có một đứa bé thôi!” Nói rồi, một ý thức được liền né đi chiêu tấn công của Hỗn Độn.
Dao Quang, Ngọc Tỷ và Lâm Túc sau khi nghe tin Lạc Hy có bầu đã chạy đi sắm đồ cho cháu/chắt của mình ngay, còn chuẩn bị đón bảo bảo ra đời.
Ở nhà lúc này chỉ còn lại hai vị trưởng bối Diệp Đình Tu và Diệp Vân Kiệt nhìn kết giới do bốn cháu rể/con rể tạo ra, đang đánh nhau mà kết giới đập uỳnh uỳnh, còn bản thân thì nhàn nhã thưởng trà.
Chẳng biết là Lạc Hy đi đâu rồi, lại để trượng phu của nó đánh nhau thành một đoàn thế này đây.
Có điều, hai người lớn này còn rất có lương tâm ở chỗ, chính là bắt tay nhau dạy hư biểu đệ của nàng mấy triết lý, giống như…..
“Đấy, nhớ nhé con nhé.
Sau này đừng nghe lời biểu tỷ các ngươi đa phu, đa thê làm gì.
Một phu một thê thôi ngươi đã chiều không nổi rồi, biết chưa?” Diệp Đình Tu vỗ đầu Tinh Vũ.
“Đấy, thấy chưa.
Sau này muốn lấy ai gả cho ai thì chỉ chọn một người thôi con nhé.
Do dự không quyết như biểu tỷ của ngươi mà để người ta đồng lòng hốt về thì bốn bề gia thất bất ổn con nhé.
Nhớ nghe chưa.” Diệp Vân Kiệt, chỉ cho Lâm Tử thấy cảnh tượng trước mắt.
“Cho nên, các con nhớ mấy lời thúc phụ/lão gia gia ta dạy đây.” Hai vị trưởng bối nhìn hai đứa bé hãy còn ngây ngô chưa trải sự đời mà cười đến nở hoa rằng:
“Kính phụ đắc thọ.”
“Nể phụ sống lâu, đội phu nhân lên đầu là trường sinh bất tử.”
Tóm lại, càng sợ lão bà, càng nể lão bà, càng kính nàng thì sống càng lâu.
Rủi xui xẻo thế nào đó để các nàng giận, hậu quả vạn sự khôn lường lắm a.
A Viên đỡ trán xoa xoa mi tâm, tay cầm bức thư nhanh của lòng thầm than rằng: “Biểu tỷ a, ngươi đang ở chỗ nào, mau qua đây cứu huynh đệ bọn ta với.
Trưởng bối dạy thế này mặc dù đúng thì có đúng, nhưng hai bào đệ của ta vẫn còn là tiểu hài tử!”
…..
Diệp Lạc Hy mang thai, đương nhiên khẩu vị và tính tình có phần khác người.
Tuy rằng nàng không kén ăn, ngoài những món nàng bị dị ứng ra thì còn lại nàng đều có thể ăn được.
Có điều….
“Không!” Bạch Trần Việt trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy đang nài nỉ mình.
“Đi mà, một ngụm thôi.” Nàng bày ra ánh mắt đáng thương, nài nỉ y.
“Ta bảo không là không!” Y càng cương quyết không cho.
“Ngươi keo kiệt.” Nàng nguýt dài.
“Ai bảo ngươi mang thai làm gì?” Bạch Trần Việt gõ đầu nàng, y nói: “Bảo với ngươi bao nhiêu lần rồi? Mang thai quãng thời gian đầu để ổn định thai kỳ vô cùng quan trọng.
Còn ngươi thì sao? Vừa biết mình mang thai liền cùng ta đánh một trận ra hồn, trước đó còn đi huấn luyện quân binh.
Ngươi muốn vận động tốt cho thai kỳ thì cũng được thôi nhưng phải có chừng mực.
Bây giờ thì sao? Mang thai mà ngươi gọi ra Nữ Nhi Hồng hai mươi năm.
Ngươi muốn ăn đòn không?”
Diệp Lạc Hy gãi đầu cười hì hì.
Hồi lần đầu nàng mang thai, ở trong Diệp phủ lẩn trốn cùng Vũ Lâm Thanh, nhưng suy cho cùng cũng thì mọi việc nàng vẫn phải tự làm.
Lúc đó linh lực không có, căn linh cũng không dùng được.
Linh thú cũng chỉ có mỗi Ma Long bên cạnh mình.
Hắn mỗi ngày ngoài duy trì kết giới cùng ảo cảnh ra thì còn phải đi bòn mót thức ăn về cho cả hai người.
Cho nên, đối với nàng, cho dù có làm nặng hơn nữa, với nàng nó cũng bình thường.
Bạch Trần Việt mới nói: “Nếu ngươi thích, ta có thể mua về nhiều thức ăn mà ngươi vừa miệng.
Nhưng không có nghĩa là ta sẽ thả phanh cho ngươi muốn làm gì thì làm.”
Diệp Lạc Hy mới nhìn hắn, cười nói: “Không sao đâu.
Nhất định sẽ không sao đâu.”
Y nói: “Không sao cái gì? Ngươi không sợ nhưng ta sợ.
Thời kỳ khoảng thời gian đầu là quan trọng nhất, đòi hỏi ngươi nên nhẹ nhàng với mọi thứ, đừng có cái gì cũng muốn ôm hết vào người như vậy.
Ngươi có biết là khoảng thời gian này, thai nhi dễ sảy lắm không?”
Diệp Lạc Hy đứng khựng lại, nhìn Bạch Trần Việt.
Nàng mới nhìn xuống bụng mình.
Đoạn, hai bàn tay nàng sáng lên, tạo thành một màng kết giới bọc lấy bụng, ánh sáng ấm áp và nhẹ nhàng.
“Này!” Bạch Trần Việt giữ tay nàng lại: “Sao ngươi lại dùng kết giới này lên người mình chứ?”
Nàng mỉm cười: “Để tránh trường hợp ta có mệnh hệ gì.
Chỉ cần còn kết giới này, cả ba đứa trẻ sẽ không sao rồi.”
Y đỡ trán, nói: “Được rồi được rồi! Con là của ngươi, nhưng mang thai thế nào thì vẫn là con của ngươi.
Có điều, ta phải nhắc cho ngươi nhớ, không phải là cứ ỷ lại vào kết giới này mà tùy tiện, biết chưa?”
Nàng mỉm cười, nói: “Ừ, biết rồi.”
“Cho nên, ngươi nói đã tìm thấy một kẻ yếu ớt, nhưng bản thân lại có cơ thể Thiên linh cốt ma sao?” Đôi mắt đỏ ngầu ngồi trên ngai vàng nhìn xuống tên thuộc hạ bằng nửa con mắt.1
“Vâng! Hoàn toàn chính xác!” Tên thuộc hạ cúi đầu nói: “Vâng! Hoàn toàn chính xác, không hề sai chút nào!”
Kẻ kia bật cười, nói: “Được! Bằng mọi giá, đem kẻ đó đến đây cho ta!”
Đám lâu la bên dưới đồng loạt hô lớn: “Tuân lệnh!”.