Hỏi: nếu một Ma Vương đi hỏi vợ mà bị từ chối, hắn sẽ làm gì?
Đáp: Trực tiếp cưỡng chế đưa về chứ còn làm gì?
Thế nhưng, đó lại không phải là câu chuyện của Ngu Nhung Vương.
Hắn cũng định làm theo cách phụ thân mình từng cưỡng chế đưa nương hắn về làm áp trại phu nhân thế nào đó, nhưng người hắn động đến hình như là sai người rồi.
Không cần căn linh, không cần triệu hồi ma thú, càng không cần người hỗ trợ, nữ nhân nọ vẫn có thể tự tin cùng hắn đối diện đấu khẩu nãy giờ.
Thậm chí ngay cả một tia sợ hãi cũng chẳng có.
Hắn cũng rất muốn động thủ bắt nàng về lắm chứ, nhưng xét cho cùng thì một là nàng đang mang thai, hai là vì, nàng là phụ nữ.
Hắn tuyệt đối sẽ không ra tay đánh nữ nhân.
Nhưng nếu như không ra tay đánh nữ nhân, hắn nhất định sẽ không thể cãi lại nổi nàng.
Lần đầu tiên trong đời, Ngu Nhung Vương cảm thấy hắn bất mãn sự đời vô cùng.
Lúc này, chẳng hiểu vì sao trên đỉnh núi kia phát ra tiếng nổ inh tai nhức óc, khiến nữ nhân kia giật mình quay đầu lại.
Còn chưa cho hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng ta đã tự mình bay lên đỉnh núi, miệng còn gọi lớn: “Tiểu Không!”
Hắn vốn không hiểu chuyện gì, liền bay theo.
Hắn sợ là người ta sẽ chạy mất.
Lên đến đỉnh núi, xung quanh may mắn được một cửu vĩ hồ ly tiên chống đỡ kết giới khỏi vụ nổ, thành ra đám hầu nhân trên đỉnh núi vẫn hoàn toàn bình an vô sự.
Vừa nhìn thấy cái nữ nhân kia tiếp đất, hầu nhân bên dưới đã hô gọi nàng ta là “Thành chủ”.
Có vẻ như hắn đoán đúng rồi.
Nàng ta chính là chủ nhân của ngọn núi này đi.
“Lạc Hy, ngươi đi đâu thế? Lại còn kéo theo một đám yêu khí về đây bao tụ cả ngọn núi này lại nữa chứ!” Bạch Trần Việt trừng mắt nhìn xung quanh ngọn núi này bị tà khí dày đặc, tầng tầng lớp lớp bao phủ.
Mà chủ nhân của đám tà khí kia hãy còn đang đứng trên đỉnh đầu ngọn mây nhìn bọn họ.
Diệp Lạc Hy chỉ mỉm cười, nàng đưa cho kim sắc Cửu Vĩ Hồ một lọ vạn sự đại cát linh dược rồi bình thản bước vào vụ nổ bên trong kết giới.
Chẳng biết nàng ở trong đó đã làm gì, lúc trở ra liền đem theo một cái tiểu hài tử tám tháng tuổi, trên người khoác một chiếc áo trung y trắng tinh, gương mặt đứa bé bĩnh bầu, đôi mắt vừa to tròn vừa ngây ngô.
Đôi tay nhỏ nhắn đưa ngón cái lên miệng mút chùn chụt, nhìn đáng yêu vô cùng.
Mỗi tội là đôi tai của đứa trẻ này khá nhọn, có đuôi khỉ và lông tóc trên người có màu như màu lông khỉ mà thôi.
Hài tử cọ cái má phúng phính của mình lên má nàng, một tay lại vòng qua ôm cổ nàng, ánh mắt long lanh như con non vừa chào đời.
Chỉ là, giây trước ánh mắt đứa bé hãy còn long lanh, giây sau đã ngay lập tức trở nên vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn cái kẻ trên trời kia.
“Ngoan, đừng có nhăn mày như vậy, già trước tuổi đấy nha.” Nàng khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ lên cái mũi đang nhăn lại như vừa cắn phải ớt cay của đứa bé.
Hài tử liền quay sang ôm lấy nàng, nũng nịu.
Chỉ bằng vài ba cái dỗ dành từ nàng, đứa bé đã dần chìm sâu vào giấc ngủ.
“Chẹp, đứa nhỏ này, vừa ra đời, công lực thật rất kinh hồn bạt vía đi.” Bạch Trần Việt tặc lưỡi hai cái, nhìn đôi bàn tay lúc nãy còn nát tươm, rướm máu vì vụ nổ khủng khiếp kia, đôi bàn tay của y vừa được chữa lành, y lại nhìn đến đứa bé đang được bằng hữu nhà mình ôm kia, lắc đầu tặc lưỡi.
“Ha ha ha, đứa bé này đúng là quá trời đất thật đó.
Phá phách đến vậy là cùng.
Nhưng mà, hình như vụ nổ này làm vỡ lớp kết giới ngăn cản nhận thức về ta của mấy phu quân nhà ta mất rồi.
Việt Việt, lát nữa phiền ta tìm một cái quan tài nào đó vừa người cho Ngu Nhung Vương kia nhé.” Nàng vừa ôm cái biểu đệ đang ngủ ngon lành của mình, lại khẽ chỉ tay về phía nam nhân cả người thoát ra khói đen sì sì, lại đang trợn mắt nhìn cái bảo bảo ngây ngô đến dễ thương trong tay Diệp Lạc Hy.
“Đây là con trai ngươi vừa ra đời?” Ngu Nhung Vương tò mò hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy tròn mắt nhìn hắn, rồi lại bật cười, xua tay mà giải thích: “Không, không phải.
Hắn là biểu đệ nhỏ nhất của ta.
Là di nương của ta nhờ ta chăm sóc hắn, cho nên hiện tại nhìn ta và hắn mới giống mẫu tử mà thôi.”
Đột nhiên, đứa bé liền cử động người mấy cái rồi lại dụi cái má phúng phính, thơm thơm sữa của mình vào hõm cổ của Diệp Lạc Hy, lẩm bẩm nói mấy từ bập bẹ rằng: “A nương.”
Sắc mặt của Ngu Nhung Vương đen thui, mà đến sắc mặt của bốn vị hảo hán tử đứng đằng sau lưng nàng cũng đen kịt nốt.
Ngay lập tức, Thao Thiết liền tóm cổ thằng nhóc con này lên, trực tiếp ném đến tay A Viên.
Đã vậy, hắn còn trừng mắt nói một câu: “Quản người cho tốt.”
A Viên vừa tiếp đến đệ đệ trên tay, liền biết ngay đứa nhỏ này muốn mở miệng ra khóc lớn đòi người.
Cũng phải thôi.
Nhị đệ, tam đệ của hắn vừa chào đời đều được biểu tỷ dỗ dành trên tay.
Hiện tại lúc này trực tiếp bị cưỡng ép tách ra như vậy, đứa nhỏ không khóc mới là lạ.
Cho nên, A Viên ôm theo tiểu út đệ này, một tay lại tóm cổ đến hai cái đệ đệ đang tò mò đằng sau, một đường ngự linh kiếm phóng mất, hướng về phía Thanh Khâu mà chạy nước rút.
Bạch Trần Việt từ khi y bắt đầu tạo dựng kết giới, luôn có một phân thân khác ở gần Diệp Lạc Hy nghe chuyện, liền biết được kẻ kia có thực lực rất đáng sợ, gọi là Ngu Nhung Vương.
Đừng nói là thực lực của hắn, ngay cả khi nghe danh tự, đám thần tiên cũng phải kiêng nể hắn tám, chín phần.
Hắn ta đến đây là vì muốn tìm một nữ nhân có thân xác là ma, thân cốt là tiên để lấy làm chính thê, mục đích là tạo ra hậu thế hùng mạnh, đánh chiếm Cửu Trùng Thiên.
Cho nên mới cất công hắn theo dõi bọn họ khi hai người chỉ vừa mới đặt chân xuống vùng này.
Theo dõi cho đến khi Diệp Lạc Hy bước vào Hoa Sơn Thôn luôn cơ.
Có lẽ chính nàng cũng đã biết được chuyện này, nhưng lại luôn thờ ơ, làm ngơ trước sự việc này.
Bạch Trần Việt y hiểu.
Nàng là muốn xem xem mục đích của kẻ theo dõi nàng lâu như vậy là cốt muốn làm gì.
Thế nhưng, sau khi biết được mục đích của hắn ta, Diệp Lạc Hy lại cảm thấy choáng váng vô cùng.
Bởi vì nàng không nghĩ mình như vậy mà còn có thể kéo theo tình địch cho phu quân đi.
Phu quân của nàng đánh ghen kinh khủng thế nào, chắc cả Thanh Khâu đều hiểu rõ, Vạn tộc thành đều hiểu rõ lắm đi.
Bởi thế, cho nên mới nói, công việc hiện tại của y chính là chạy về Thanh Khâu lánh nạn thay vì ở đây chịu trận cùng nàng a.
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Trần Việt chuồn êm như nước chảy, nàng chỉ hận không thể mở miệng ra mắng người không có nghĩa khí.
Rõ ràng là đến thì cùng đến, nhưng cơ sao người chịu trận ở phút cuối lại chỉ có một mình nàng? Nàng mới không có cam tâm!
“Bạch Trần Việt! Ta trù cho ngươi sau này không có ai thèm gả cho ngươi, mà ngươi còn phải gả cho người ta.
Hơn nữa còn phải gả cho một người già hơn ngươi đến hai mươi vạn tuổi!” Diệp Lạc Hy hướng Bạch Trần Việt đang chạy cong đuôi kia mà trù ẻo.
Nhưng nếu như nàng mà biết, lời nói ra lúc tức giận đó của nàng mà ứng nghiệm với y như vậy, nàng nhất định sẽ mở thêm mặt hàng xem bói toán ở Cửu Trùng Thiên để hốt vàng nha.
Quay lại trọng điểm hiện tại, Ngu Nhung Vương vừa nhìn thấy bốn cái nam tử thình lình xuất hiện đằng sau lưng nàng như vậy, hắn liền nhìn ra được cha của đứa trẻ trong bụng nàng là ai.
Thế nhưng, nhìn thái độ của bọn hắn như vậy, liền biết được nữ nhân này đã câu dẫn không ít nam nhân.
“Hừ! Đồ nữ nhân lẳng lơ.
Ta mà biết được ngươi không chỉ lăng nhăng với một mà đến những bốn nam nhân như vậy, ta nhất định sẽ bỏ qua ngươi ngay từ đầu!” Ngu Nhung Vương nghiến răng.
“Ngươi nói ai lẳng lơ cơ?” Đào Ngột vừa nghe lời nói đã cảm thấy chối tai.
Hắn không dám tỏa ra sát khí dọa chết bảo bối nhà hắn ngay tại đây.
Bởi vì nàng đang mang thai.
Nếu hắn tỏa ra sát khí mà dọa chết nàng thì hắn có tội.
“Ta nói nàng ta thì làm sao? Nữ nhân câu dẫn không chỉ một mà tới bốn cái nam nhân.
Còn ngươi tức giận cái gì? Nàng ta mang thai cũng không phải của ngươi.”Ngu Nhung Vương quả quyết khẳng định, thậm chí còn ra vẻ bề trên khuyên bảo bọn họ nên từ bỏ đi cái nữ nhân này.
Nghe kẻ kia khẳng định như vậy, bốn tên kia hệt như ăng – ten dò được rada, liền hỏi: “Vậy ngươi nói, nàng mang thai con của ai?”
Ngu Nhung Vương còn trợn mắt.
Hắn mới không dò được tần số não của bốn cái tên nam tử tài tuấn trước mắt.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kì vọng kia nhìn mình như vậy, Ngu Nhung Vương cũng ra vẻ ta đây, liền chỉ về cái nam tử tóc đỏ và cái nam tử có đôi mắt to tròn, ngây ngô mà nói rằng: “Hai đứa bé trai là con của ngươi.
Còn đứa bé gái là con của ngươi.
Hai đứa bé trai đó là song sinh, còn đứa bé gái cũng vậy, nhưng không cùng một bào tử với hai cái bé trai kia.”
Sắc mặt Diệp Lạc Hy hết đen rồi lại đỏ.
Còn quay sang nhìn thẳng mặt Đào Ngột và Hỗn Độn.
Nàng quay sang nắm tay Cùng Kỳ và Thao Thiết, mỉm cười nói: “Phu quân, tướng công a.
Ta mệt rồi, muốn về Thanh Khâu nghỉ ngơi.”
Hai người bọn hắn đang từ trạng thái chết lặng, lại nghe lão bà nói như vậy, hai người bọn hắn cũng tỉnh ra.
Sau đó Cùng Kỳ ôm nàng lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Đi, ta đưa nàng về nhà.”
Nhưng Thao Thiết lại hỏi: “Lạc Hy, còn hai tên kia thì sao?”
Nàng mỉm cười: “Hình như của hồi môn của nãi nãi ta còn chuẩn bị dư một phần.
Cho nên tướng công a, chàng chịu khó quay về lấy phần còn lại của của hồi môn đến đây cho ta nha.”
Thao Thiết liền quay đầu, phóng đi mất còn không đợi cho Diệp Lạc Hy nhắc lại lần hai.
Cùng Kỳ mỉm cười, ôn nhu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, cưng chiều nói: “Hư quá đi mất.
Rõ ràng là thân thể nàng không khỏe, vậy mà còn chạy đến đây lâu như vậy, còn không sợ mình cực chết sao?”
Nàng khẽ tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười nói: “Ta không có cực chết.
Ta chỉ ốm nghén thôi.
Ta muốn ăn canh sườn hầm.”
Hắn bật cười, nói: “Chỉ đòi nũng ta là giỏi.
Nàng đó.
Đi, về nhà thôi.
Nhạc mẫu, nhạc phụ và các vị trưởng bối đang đợi nàng đó.”
Chỉ có Hỗn Độn và Đào Ngột, hai tên ăn hai quả bơ to tướng.
Cho nên hai kẻ này liền tức giận đem cái tên ma vương xui xẻo tận mười tám đời tổ tông ra trút giận.
Nếu như không phải bọn hắn biết nàng rất thích Hoa Sơn thôn, sợ rằng cả ngọn núi và nơi này đều bị hai cái tên giận cá chém thớt kia san bằng.
Ngu Nhung Vương đột ngột bị đánh đến thảm hại.
Nhưng sau đó, hắn cũng được vị hảo hán tên là Tinh Vũ xách đi.
Đương nhiên, để tránh cho cái tên không biết tốt xấu này bị hại chết, hắn cũng chỉ đành mất công đem cái tên này đến tận chỗ của Nguyệt Hoa tiểu tỉ tỉ.
“Ngươi vì sao lại đem người lạ đến chỗ ta làm gì?” Tiêu Nguyệt Hoa nhìn thấy Tinh Vũ trong bộ dáng nam tử trưởng thành, vác theo một tên mặc hắc y, cả người tỏa ra sát khí đến tận cung của mình vào đêm khuya thì tò mò.
Tinh Vũ mới nói: “Hắn xui xẻo đó.
Khi không lại chọc giận, còn xúc phạm cả biểu tỷ ta.
Cho nên đại biểu tỷ phu và nhị biểu tỷ phu đều hợp sức đánh hắn đến suýt chết.
Ta được Lang ca dặn là đem hắn qua chỗ tỷ lánh nạn một thời gian a.
Tỷ, không phiền chứ?”
Tiêu Nguyệt Hoa ghét nhất là kẻ nào dám xúc phạm đến thần tượng trong lòng mình.
Tuy nhiên, nghe nói Hỗn Độn và Đào Ngột đã đánh hắn đến mức bất tỉnh như vậy mà còn thoi thóp thở được thì nàng cũng bội phục thật.
Cho nên, nàng cũng nguôi ngoai cơn tức, đồng ý cho hắn tá túc tạm để lánh nạn.
Nàng nhìn cái nam tử bị đánh mặt sưng thành đầu heo, bị Tinh Vũ ném cái ầm lên giường mà lắc đầu ngao ngán: “Chẹp, tiểu tử, ngươi là xui xẻo, đụng nhầm người thì chết không dung thân là phải rồi.”.