Thật ra, đời trước là bởi vì cái tên Trụ Vương kia chọc giận nữ Oa, cho nên mới có chuyện Nữ Oa sai Đát Kỷ xuống trừng phạt lão ta, dẫn đến cái triều đại Trụ này sớm bị tuyệt diệt.
Mà, cái giai thoại của Na Tra, Khương Tử Nha, Tháp Lý Thiên Vương cùng vài vị thần linh khác được tạo ra cũng bởi cái lúc hỗn loạn thế chiến này.
Nhưng Nữ Oa đời này vong mạng sớm, hài tử của nàng lại được Lạc Hy bảo hộ mà an toàn lớn lên, trở thành những vị thánh ở Lục Địa Thất Hải.
Còn Khang Tư lại cùng Nữ Oa vong, cho nên đời này, Trụ Vương kia là đắc tội phải ai? Vốn Diệp Lạc Hy cũng sẽ không mấy để tâm lắm đến cái tên Trụ Vương kia, nhưng trên thực tế thì người lão Trụ kia chọc giận hiện tại không phải là tiểu di nương của nàng mà là….
Nha đầu Nguyệt Hoa nhà nàng nha.
Nguyệt Hoa là thánh nữ của Ma giới.
Ma giới, Thiên Giới, Minh giới hợp lực cùng nhau dẹp yên chiến loạn Tà Thần, giữ bình yên cho thiên hạ này.
Kết quả hậu chiến chính là Ma giới, Thiên giới, Minh giới kí nghị hòa bình với nhau.
Cái sự bình yên này vì thế mà cũng trôi qua suốt vài ngàn năm nay, khiến cho tam quan của các thế hệ lớp sau càng ngày càng thay đổi về cái nhìn của các vị thần cõi Tam Thiên.
Nữ Oa là cố thượng thần, nhưng nàng lại là vị thần đã chết, cho nên Lục Địa Thất Hải đối với nàng chỉ xem như giai thoại nổi tiếng chứ không thờ cúng như những vị thần linh còn sống.
Tiêu Nguyệt Hoa – thánh nữ Ma giới, cũng được xem như một Nhiếp Chính của Ma giới, phò trợ Ma Tôn Tiêu Nguyệt Hoa, cũng là huynh trưởng của nàng thống nhất Ma giới.
Lục Địa Thất Hải có người thờ thiên thì cũng có kẻ thờ ma, cho nên miếu của Tiêu Nguyệt Hoa cũng được lập ra với sự kính trọng muôn phần của con dân Đông thổ chốn Huyền Mẫn đại lục.
Tiêu Nguyệt Hoa tuy đối với quyền lực không hứng thú, nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ giúp cho những kẻ yếu thế hơn tu ma đạo thuận lợi bình an, tu luyện thành ma, trở thành những hạt giống tốt của Ma đạo.
Đương nhiên, với một người có vị thế, có tài năng và có phẩm hạnh đạo đức cao như Tiêu Nguyệt Hoa, đối với miếu thờ của nàng cũng được nhân gian lập ra với vẻ tôn nghiêm bậc nhất.
Lại nói đến chuyện cúng viếng của Trụ Vương này.
Trụ Vương trị nước, muôn dân đương thái bình.
Thế nhưng, sau khi cận thần Văn Trọng ra đi, bên cạnh vua lại xuất hiện hai tên ung nhọt làm tổn hại đất nước, khiến cho đất nước bước dần vào thế lung lay.
Lại nói, năm đó tiết tháng ba, vua Trụ ngự triều, Thừa Tướng Thương Dung tâu:
“Ngày mai là ngày rằm, nhằm vía đức thánh nữ Ma giới Tiêu Nguyệt Hoa, xin bệ hạ đi dâng hương cầu phước.”
Vua Trụ hỏi: “Thánh nữ là người thế nào đến nỗi Trẫm phải bỏ ngai vàng đi dâng hương?”
Thương Dung tâu: “Bà Tiêu Nguyệt Hoa nguyên là em gái của vị Ma Tôn trẻ nhất trong lịch sử ma giới, hắn hiện tại là một Huyễn Vương cường giả cấp chín, thống lĩnh Ma giới, tên là Tiêu Nguyệt Dạ.
Tuy nói là ma, nhưng thánh nữ lại nhân đức hiền từ, năng lực vô biên, rất hiển linh lắm.”
“Trước kia Ma Tôn đột ngột biến mất, sau chiến sự của Tà thần, dẫn đến muôn dân Ma giới bị rút hết ma năng, lầm than hết chỗ.
Cũng may nhờ có Thánh nữ Tiêu Nguyệt Hoa dùng nguyên thần luyện hóa chính mình, trở thành một cái túi hút lấy linh lực khắp nơi về, chuyển hóa thành ma năng, ổn định cho sự tồn vong của Ma giới.”
“Đời vua Kiệt đuổi Thành Thang, thái tổ là người tu ma đạo, đạo hạnh không đủ, cũng chính là Thánh Nữ đã ra tay cứu giúp.
Sau khi thái tổ định thiên hạ, Thánh Nữ còn ban cho sự phồn vinh, để đất nước mưa thuận gió hòa, con dân nước ta an cư lạc nghiệp, bình yên xã tắc đến tận ngày nay.
Xin bệ hạ đến đó dâng hương, chẳng nên khinh dễ, cũng là ghi nhớ công ơn giúp thái tổ dựng nước.”
Vua Trụ nghe xong, hắn gật gù nhận lời: “Nếu vậy mai Trẫm sẽ đến đó dâng hương cầu phước, sẵn dịp du ngoạn một chuyến.”
Hôm sau, vua truyền long giá ra đi, các quan đi theo phò tá rất đông.
Ba ngàn binh kỵ mã, tám trăm quân Ngự Lâm do Hoàng Phi Hổ điều khiển, trước sau đông nghẹt.
Xa giá đến đâu dân chúng đều thắp nhang đèn trước cửa vọng bái.
Khi đến trước đền thần Thánh nữ, vua Trụ bước xuống xe đến nơi chính điện đặt một đĩnh trầm, và các quan đồng lạy.
Vua Trụ trông thấy trong điện trang nghiêm lắm, những hình tượng toàn bằng vàng ngọc đứng hầu hai bên.
Những cặp con trai cầm phướng đúc vàng, những tượng con gái chạm bằng ngọc đứng dâng hương.
Trên điện không thiếu gì hạc múa loan xòe, rồng bay phượng lộn, đèn chưng như sao mọc, khói tỏa như mây mờ, uy nghiêm chẳng khác gì đền vua.
Hắn ta đang say mê, thì bỗng một luồn gió nhẹ thổi qua làm bức màn vẹt qua, vua trông thấy tượng bà Nữ Oa rất rõ, hình dung như một người sống chẳng khác gì một nàng tiên, hương trời sắc nước không đâu bì kịp.
Lời xưa thường nói: “Nước gần mất thì có yêu nghiệt hiện ra.”
Vua Trụ nhìn tượng thần Thánh nữ Tiêu Nguyệt Hoa, không nháy mắt tự nhủ với lòng:
“Ta tuy làm vua giàu có bốn biển, nhưng trong tam cung lục viện không thấy có người nào được cái nhan sắc như vậy.”
Nghĩ rồi truyền thị vệ đem bút mực đến, và đề một bài thơ ngay trên vách tường:
"Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan
Bóng sắc khen ai khéo điểm trang
Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục
Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng
Hải đường sương đượm màu tươi tốt
Thược dưọc mưa nhuần bóng vẻ vang
Ðem về cung điện dựa thiên nhan"
Thừa Tướng Thương Dung thấy vua Trụ đề thơ như vậy thất kinh quỳ tâu: “Thánh nữ tuy không phải thượng cổ thần tôn, nhưng công đức vô biên, cảnh giới cao thâm, người đồng trang không ai có thể sánh cùng nàng, lại hiển linh vô cùng.
Tôi tưởng bệ hạ chỉ nên dâng hương cầu phước cho mưa thuận gió hòa, sóng trong biển lặng.
Còn việc đề thơ có ý trêu cợt như vậy không nên.
Xin bệ hạ truyền lấy nước rửa đi kẻo thiên hạ trông thấy truyền ngôn cho bệ hạ không có đức chánh.”
Vua Trụ nói: “Trẫm thấy tượng thần xinh đẹp, đề một bài thơ tán thưởng chớ chẳng có ý gì khác.
Vả lại Trẫm là thiên tử cũng nên để lại mấy vần thơ này cho thiên hạ rõ nhan sắc của bà, và chiêm ngưỡng vần thơ của Trẫm chứ?”
Dứt lời truyền hồi loan.
Các quan không ai dám nói lời nào nữa.
Về đến đền Long Ðức, các quan chúc mừng rồi ai về dinh nấy.
Thế nhưng, nếu như chuyện này truyền đến tai Tiêu Nguyệt Hoa, nàng nhất định sẽ xem đây như chuyện tầm phào, còn Ân Thọ chẳng qua chỉ là kẻ non dại không hiểu quy tắc, cùng lắm là cho hắn chút dày vò, trừng phạt nho nhỏ để nàng làm tiêu khiển là cùng.
Thế nhưng, Ân Thọ kia hắn thật sự có số chó má không ai bằng.
Vấn đề hiện tại Trụ Vương bị Đát Kỷ quyến rũ thần hồn phải nói đến vị đại đồ đệ bất đắc dĩ của Ma Tôn Tiêu Nguyệt Dạ.
Chuyện này phải nói về thời điểm hơn sáu trăm năm trước, cái khoảng thời gian mà Tiêu Nguyệt Hoa gọi là nỗi ô nhục của đời nàng đi.
Tỷ tỷ tốt của nàng đột nhiên đem một cái nam tử ném đến chỗ nàng.
Mấy ngày sau hắn tỉnh liền ôm chân một hai đòi nàng gả cho hắn.
Nàng còn chưa kịp đuổi người đi thì hắn đã bị huynh trưởng nàng đánh cho suýt chút nữa cái mạng cũng không còn.
Chẳng biết sau đó Tiêu Nguyệt Dạ và Ngu Nhung Vương đã nói cái gì, lại biết Ngu Nhung Vương kia có tên là Mộ Thương Minh Hiên, lại là kẻ đồng trang với Lưu Nhất Thanh tiểu xú tử, còn từng là bạn nối khố của Lưu Nhất Thanh cho đến khi hắn bái Diệp Lạc Hy làm sư.
Chẳng biết Tiêu Nguyệt Dạ ngẫm nghĩ thế nào, lại thu phục Mộ Thương Minh Hiên kia làm quan môn đồ đệ của hắn.
Từ đó, binh đoàn dưới trướng Mộ Thương Minh Hiên sát nhập với Ma giới, trở thành những kẻ đứng từ trong bóng tối âm thầm bảo vệ cho Ma Thành, cũng được xem là đội quân bí ẩn nhất Ma giới.
Mộ Thương Minh Hiên hắn theo học Tiêu Nguyệt Dạ sáu trăm năm.
Sáu trăm năm hắn nhanh chóng đột phá thăng tiến, chớp mắt đã ngang cơ với Tiêu Nguyệt Hoa rồi.
Có lẽ sẽ sớm thôi, Mộ Thương Minh Hiên sẽ sớm vượt qua Tiêu Nguyệt Hoa, trở thành bá vương tiếp theo dưới trướng Tiêu Nguyệt Dạ.
Hắn hiện tại cũng chính là vị trưởng lão thứ tám của Ma giới, được người người công nhận rồi đi.
Vậy nhưng, chẳng ai thấu hiểu cho Tiêu Nguyệt Dạ rằng cái tên Mộ Thương Minh Hiên này lại vô cùng ái mộ nàng, mỗi ngày đều gửi đến điểm tâm nàng thích, hoa nàng yêu, thậm chí là trân bảo nàng cần.
Chu Sa nhiều lần cũng khuyên Tiêu Nguyệt Hoa tìm cách đá tên này khỏi Ma giới, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tốt.
Lại nói, hôm đó đại yến tiệc.
Mộ Thương Minh Hiên và Tiêu Nguyệt Hoa cùng uống say.
Hắn say không biết trời đất gì, cho nên mới ôm chân Tiêu Nguyệt Hoa bày tỏ mình thích người ta.
Xui xẻo thế nào lại bị Tiêu Nguyệt Dạ nghe thấy, thành ra hắn bị một cước của sư phụ đá khỏi Ma giới, còn nói hắn ta trong một trăm năm tới đừng vác xác về Ma giới làm gì, khiến cho Tiêu Nguyệt Hoa được phần nào thảnh thơi.
Mấy ngày đầu bị đuổi, tên này liền đến đền thờ lớn nhất của Tiêu Nguyệt Hoa, ngự tại Huyền Mẫn đại lục tạm trú.
Lúc hắn đến cũng là lúc Trụ Vương Ân Thọ vừa đi.
Nhìn thấy bức thơ tư tình khen ngợi vô trêu cợt như vậy, hắn nhất thời nộ khí xung thiên, xém chút nữa là đem cả đất nước kia tuyệt diệt.
Cũng may chút lý trí còn lại nhắc nhở hắn rằng, Tiêu Nguyệt Hoa có được đức tính nhân hậu của một vị tỷ tỷ nào đó của nàng, ghét nhất là việc sát sinh bừa bãi.
Cho nên, hắn mới tỉnh ngộ.
Bấm tay độn huyệt mới biết, Ân Thọ có hai người con trai tên là Ân Hồng, Ân Giao.
Theo thiên cơ, đất nước này còn đến hai mươi tám năm nữa mới tận diệt.
Hai mươi tám năm đối với một kẻ bán bất tử như hắn thì có lẽ nó quá đơn giản, cũng chóng váng cực kỳ.
Thế nhưng, nếu như cứ để Ân Thọ kia nhởn nhơ như vậy, hắn mới không đành lòng nhìn người trong mộng bị vũ nhục đến vậy.
Cho nên, hắn đã gọi đến một hồ ly, một con chim trĩ chín đầu và một cây đàn tì bà đã thành tinh.
Tất cả ba người này đều là thuộc hạ dưới trướng hắn.
Vừa nghe hắn cho gọi, bọn họ đã vội xuất hiện rồi thưa: “Đại vương, có gì dặn dò?”
“Vua Trụ kia làm ta cảm thấy ngứa mắt.
Nhà Thương này trị vì cũng đã thật quá lâu, lâu đến mức bọn chúng ăn sung mặc sướng, rãnh rỗi không chỉnh trang lại mình, lại đi đề thơ xằng bậy, xúc phạm bề trên.
Ta muốn ba người các ngươi, làm cái gì cũng được, miễn là Ân Thọ kia nhận cái quả báo cho vừa mắt ta, ta sẽ trọng thưởng.” Hắn đưa tay gỡ bỏ những chữ đề thơ kia, lạnh lùng ra lệnh cho ba thuộc hạ của mình.
Ba cái thuộc hạ này cúi đầu y lệnh, còn hỏi đại vương có muốn dặn dò gì thêm không? Hắn nghĩ nghĩ một lúc, ánh mắt của kẻ si tình lại nhìn đến gương mặt của nữ nhân hắn đã yêu tự lúc nào chẳng biết, thoáng nở nụ cười, hắn đáp: “Hạn chế đến mạng người.
Kẻ vô tội thì đừng nên động đến.
Kẻ có tội, giết không tha.”
“Rõ!”.