Kiểm tra con rồng nhỏ này xong, xác định đứa bé một không đau ốm, hai không bị thương, ba không trúng độc, nàng mới an tâm đưa đứa bé quay lại, nhìn thấy Na Tra đang lấm lét nhìn mình, ánh mắt đứa nhỏ ánh lên sự vô (số) tội mà hỏi rằng: “Sư phụ? Người đưa y đi đâu?”
Nàng đem đứa bé đặt lên đùi mình, ngồi xuống, tay búng nhẹ một cái làm cho nhóm củi trước mắt bén lửa: “Đi kiểm tra tiểu tử này một chút.
Cũng may ngoài bị thương ra thì cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Mỗi tội, hơi gầy.” Nàng đưa tay bẹo lấy cặp má đứa nhỏ, phán một câu.
Dưới ánh lửa lấp lánh, Na Tra cùng Hỗn Thiên Lăng quấn quýt bên Diệp Lạc Hy, nhìn chằm chằm hài tử ba tuổi rưỡi đang được Diệp Lạc Hy ôm trong tay.
Bởi vì ở chốn rừng không mông quạnh này, nàng không thể tìm được cháo ấm cho đứa bé.
Mà, vốn dĩ đứa nhỏ này là long tộc.
Năm xưa nàng nhặt về Vũ Lâm Thanh, cũng là đứa nhỏ này nhai thịt nướng mà lớn đó.
“Cắn không được sao?” Nàng đưa miếng thịt được cắt vừa miệng đến trước mặt tiểu long này.
Nhưng hình như thịt hơi dai, cho nên đứa nhỏ mới cắn không được.”
“Trước đây, mỗi lần ăn cơm, nương thân đều nhai thịt mớm cho ta.
Bây giờ a nương bị đám người kia sát hại rồi, ta mỗi ngày trốn trong rừng chỉ biết cào nhỏ thịt sống, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không được ta chỉ đành liếm.” Hài tử ba tuổi thành thật nói.
Diệp Lạc Hy động lòng rồi.
Nàng quay sang Na Tra đang hai tay hai xiên thịt, cố ăn cho nhanh vì sợ con rồng nhỏ này ăn hết phần của mình.
Gương mặt nàng trùng xuống, nàng gọi: “Tra nhi.”
“Âng.
Ư… ụ… ọi… a?” (Ân.
Sư phụ gọi ta?) Hai má hắn nhét đầy thịt nướng, quay lại hỏi sư phụ một câu hết sức hồn nhiên.
“Chẳng phải ngươi cứu người ta sao? Cứu người thì cứu cho trót đi.
Hài tử còn nhỏ quá, thịt ăn không được.
Ngươi xé nhỏ thịt ra cho hắn.” Nàng chỉ ngón tay lên đỉnh đầu tiểu long tử, mỉm cười ngoắc tay với Na Tra.
Na Tra hắn biết ngay mà! Sớm muộn gì sư phụ hắn cũng sẽ bắt hắn làm bảo mẫu chăm em bé cho mà xem! Cho nên, Na Tra mang bộ mặt tâm không cam, tình không nguyện lết về phía chỗ hài tử kia.
Hắn nhả cả miệng thịt ra một cái bát, đưa đến trước tiểu tử, nói: “Ăn được thì ăn, không ăn được thì gia chịu.
Ta không phải a nương ngươi, chỉ biết mớm tạm thế này thôi!”
Na Tra lại không ngờ, hài tử ba tuổi này lại thích ăn chỗ thịt hắn mới nhả ra, ăn sạch.
Ăn xong còn đòi hắn mớm nữa.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Na Tra lại có cảm giác không bài xích tiểu tử này lắm.
Ăn xong, Na Tra còn xung phong đem đứa nhỏ xuống suối rửa tay.
Sau, hai người họ còn tắm táp sơ qua đến cả nửa canh giờ mới mò về chỗ lửa trại.
Sau bữa tối, Na Tra sẽ lại tiếp tục chong đèn luyện chữ, học lý thuyết về binh pháp.
Diệp Lạc Hy chẳng biết trong quãng thời gian nàng ở tại chỗ chờ hai đứa nhỏ kia, đã nghe Diệp Quân báo cáo lại những gì.
Thế nhưng, khi Na Tra vừa luyện chữ, vừa lấm lét nhìn thấy Diệp Lạc Hy nhíu mày khó chịu, còn tờ giấy chẳng biết ghi cái gì trên tay người đã nhàu thành một vò nhỏ rồi.
Tiểu Long sau khi ăn no thì không lăn ra ngủ liền đâu.
Y bò đến quấn lấy Na Tra.
Chẳng biết thời gian qua được bao lâu, nhưng khi Na Tra chép được khoảng ba trang giấy thì Diệp Lạc Hy gọi tiểu long tử đến hỏi chuyện: “Tiểu long.
Ta có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.
Ngươi qua đây một chút.”
Tiểu long ngẩng đầu qua nhìn nàng, lạch bạch chạy về phía nàng.
Đứa nhỏ leo lên chân nàng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi nàng, hỏi: “Cường giả có gì hỏi ta?”
“Ngươi biết gì thì nên trả lời thật cho ta biết.
Tiểu long tử, chuyện của ngươi vốn dĩ không liên quan đến ta, nhưng hiện tại nó lại thành chuyện của ta rồi.
Nếu ngươi nói không thật, đừng trách bổn thần tiên nhẫn tâm.” Nàng lạnh lùng nhìn tiểu long bé tí, dễ thương trước mắt.
Na Tra ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, gọi: “Sư phụ, đừng dọa y.
Y còn nhỏ, y không biết gì hết, thật đó!”
“Na Tra, vi sư bảo ngươi luyện chữ, luyện tới đâu rồi?” Nàng trừng mắt hỏi, ngụ ý muốn nói hắn nên lo cho chuyện của mình cho tốt trước.
Na Tra dù muốn cứu tiểu long, nhưng suy cho cùng, hắn cũng không phải đối thủ của sư phụ, cho nên đành cúi đầu luyện chữ, lòng thầm gọi tên đại sư huynh đến cứu hắn một ngàn lần.
“Ngươi tên là gì? Con cái nhà ai?”
“Ao Bí, con trai của nữ tướng nhân ngư tộc.” Ngao Bính bập bẹ nói.
Ao Bí? Tên gì lạ thế? Na Tra cũng phải dỏng tai lên nghe.
“Ao Bí? Ngươi chắc là mẫu thân ngươi đã đặt cho ngươi cái tên này?” Nàng nhíu mày khó hiểu.
Đứa trẻ lắc đầu, ngón tay viết lên lòng bàn tay nàng hai chữ “Ngao Bính”.
Nàng gật gù: “À, là Ngao Bính nhỉ?”
Khoan, dừng lại một chút!
Nàng trợn mắt, ôm đứa nhỏ này lên, nhìn săm xoi hắn từ đầu tới cuối, rồi lại nhìn qua thập tam đồ đệ nhà mình, rồi lại nhìn đến đứa nhỏ.
Nàng đỡ trán, lòng thầm mắng cái hiệu ứng cánh bướm một vạn lần.
Trong tương lai ở cuộc đời cũ.
Na Tra đánh chết Ngao Bính khi hắn đến thăm dò xem là ai khuấy động thủy cung.
Cuộc đời thứ hai này của nàng, Na Tra không chỉ cứu Ngao Bính, mà còn trở thành “bảo mẫu” của y.
Đã vậy, Ngao Quảng còn chưa biết chuyện này sao?
Nàng lại trấn tĩnh tiếp, thiết nghĩ, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi phải không? Nó chỉ là trùng hợp thôi, đúng chứ?
“Cha ngươi là ai, ngươi biết không?” Nàng lại tiếp hỏi.
Ngao Bính lắc đầu, hắn nói: “Ta không có cha.
Nương nói cha ta đã chết rồi.”
Nàng càng trợn mắt.
Ngao Quảng hắn vẫn đang tự do tự tại làm long vương của hắn, hắn ngỏm bao giờ cơ?
“Nương thân ngươi là ai?” Nàng lại tiếp hỏi.
“Nàng không cho ta biết tên, chỉ biết tên nàng một chữ Nguyên.
Nàng là nhân ngư tộc.” Ngao Bính lại nói tiếp.
Nguyên? Nguyên? Nàng biết nhân ngư tộc đã dần suy yếu, nhưng không có nghĩa là họ trở thành đèn cạn dầu.
Chẳng qua chỉ là so với thời họ huy hoàng nhất thì hiện tại, Nhân Ngư tộc không có được phát triển tốt mà thôi.
An Nhiên, lục đồ đệ của nàng cũng là nhân ngư tộc, hơn nữa còn là nữ đế nhân ngư tộc tương lai.
Nhân ngư tộc rất hiếm cá thể cái, nhưng Ngao Bính lại nói, nương thân hắn là nhân ngư tộc.
Điều này…
Nàng cố gắng bình tĩnh, nàng hỏi tiếp: “Ngao Bính, ta hỏi ngươi, ngươi có đang dùng thuật che mắt của nhân ngư tộc không? Nếu có thì mau giải trừ đi.
Ta muốn nhìn thấy ngươi thật sự trông như thế nào.”
Ngao Bính từ nhỏ trải qua nhiều chuyện không tốt.
Nương thân bảo vệ y đến khi cơ thể nàng hóa thành bọt biển, bỏ y lại một mình trên cõi đời này.
Y lưu lạc khắp nơi, rốt cuộc là lạc đến đây thì bị truy sát.
Người cứu y hiện tại thì đối với y như đang ép cung, thậm chí còn bắt y giải trừ thuật che mắt.
Đúng là rất quá đáng.
Thế nhưng, kẻ trước mắt y mạnh thế nào, y đương nhiên biết.
Ngao Bính thân cô thế cô, không thể đấu lại người này, cho nên ngoan ngoãn giải trừ khế ước.
Na Tra nhìn thấy hình dáng thật sự của Ngao Bính, hắn nói: “Hóa ra ngươi không phải là một con giao long, mà là long tộc thuần chủng?!”
Diệp Lạc Hy lại lắc đầu: “Không.
Là bán long bán nhân ngư.”
Na Tra khó hiểu, nhìn nàng, nàng giải thích cho hắn nghe: “Nếu như Ngao Bính này thật sự xuất thân từ Long tộc, trên người hắn phải có màu thiên thanh, hoặc là màu kim ngân, hoặc là màu hoàng kim, hoặc là hắc huyền.
Sở dĩ Long tộc có những màu sắc này là bởi vì lớp vảy của bọn họ vừa cứng, lại là chiếc khiên bảo vệ, cho nên xưa nay Long tộc không ai mấy chú tâm đến màu sắc trên người họ.
Nhưng Ngao Bính là bán long bán nhân ngư, cho nên trên người hắn đang mang chính là thân trắng như tuyết, lông trên người lại có màu nguyệt.”
Nàng đưa tay vuốt ve mái tóc màu xanh nguyệt của Ngao Bính, nàng nói: “Đây là nét đẹp mà hắn được kế thừa từ mẫu thân của mình.
Ngao Bính, ngươi chính là Long tộc đẹp nhất trên đời này đấy.”
Nhìn đến đôi mắt mang màu hồ thu thủy, nàng lại nói: “Ngao Bính, có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi.
Nếu ngươi đồng ý, ta một là bảo hộ được ngươi, hai là giúp ngươi nhận lại người nhà, ba là giúp ngươi tìm lại mẫu thân.”
Ngao Bính nói: “Nương thân ta hóa thành bọt biển rồi, ngươi tìm bằng cách nào?”
Nàng bật cười: “Tiểu tử, ngươi đừng quên, ta là thần tiên.
Không có chuyện gì là thần tiên ta không làm được cả, kể cả việc tìm mẫu thân về cho ngươi.
Tiểu tử, ngươi liệu có muốn hay không?”
Ngao Bính suy nghĩ một chút, cảm thấy người này một không hại mình, hai không ức hiếp mình, ba còn ân cần với mình, y nói: “Ta có thể đồng ý với người.
Nhưng việc người muốn ta làm là gì?”
Nàng chỉ tay về phía Na Tra, mỉm cười: “Ngươi cùng hắn ký một giao ước bình đẳng khế ước thú.
Sau này, ngươi cùng hắn theo ta tu luyện.
Khi nào ngươi đủ mạnh, cũng là khi ta đem nương thân ngươi trả cho ngươi.
Tiểu tử, ngươi nên nhớ, chỉ khi ngươi đủ mạnh, ngươi có thể bảo vệ nàng an toàn, ta mới dám đem nàng trả cho ngươi, hiểu lời ta nói hay không?”
Ngao Bính ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng hình như Na Tra thì không.
“Sư phụ! Khoan! Khoan đã! Chờ con một chút!” Hắn ném bút đứng dậy, ba bước gộp thành hai, chạy muốn bạt mạng đến trước mặt nàng, nói: “Người nói muốn hắn cùng con ký khế ước thú? Con sao? Sư phụ, con không thể đem tiểu tử này cùng nhau ký khế ước!”
Diệp Lạc Hy nhìn Na Tra: “Long tộc vừa có sức bền bỉ kiên cường.
Tiểu tử này vừa hay cũng có lôi căn thuộc nhóm hỗn loạn như con.
Đã vậy, hai đứa cũng xấp xỉ bằng tuổi nhau, hài tử này cũng có thiên phú thủy căn và băng căn, có thể chống đỡ hỏa căn giúp con.
Vì sao con không đồng ý?”
Na Tra hỏi: “Nhưng khế ước này chẳng phải là ràng buộc y sao? Nếu sau này con và y không hợp, muốn hủy khế ước, người nói xem con và y phải làm sao?”
Na Tra hắn đọc sách, lại đọc không kỹ bài, thành ra không biết rằng, khế ước thú được ký có rất đa dạng, lại còn có một phương pháp ký khế ước thú, gọi là bình đẳng khế ước.
Chỉ cần khi cả hai không còn thấy hợp nữa, có thể cùng nhau hóa giải khế ước này, hoặc là một bên đơn phương tình nguyện cưỡng chế hủy khế ước.
Nàng giảng lại cho hắn nghe về khế ước thú, Na Tra mới nới bớt lo lắng, đồng ý với sư phụ cùng Ngao Bính ký thành khế ước.
Vừa ký xong khế ước, cả Na Tra và Ngao Bính đều thăng lên ba cấp cảnh giới.
Mà được lợi hơn một chút chính là Ngao Bính.
Thay vì bản thân hắn là một đứa bé ba tuổi lạch bạch thì bây giờ, trông Ngao Bính đã có phần chững chạc hơn nhiều.
Tuy nhiên, Ngao Bính vẫn thấp hơn Na Tra nửa cái đầu.
Nàng nhìn Ngao Bính, sau đó nói với Na Tra: “Theo ta đến Long tộc ở Đông Hải.”
Na Tra và Ngao Bính không hiểu lắm, chỉ đành gật đầu thuận theo.
…
Thiên có Tam Thiên.
Địa có Lục Địa.
Hải có Thất Hải.
Thất Hải bao gồm Đông hải, Tây hải, Nam hải, Bắc hải, Sinh hải, Địa Hải và Huyền Hải.
Trong đó, Đông Hải, Tây hải, Nam Hải và Bắc hải là những thủy hải có thể dễ dàng nhìn thấy ở Lục Địa.
Tứ hải này bao quanh Lục Địa, gọi là bốn thủy hải bình thường.
Sinh hải là vùng biển lặng gió nhất nhưng ở đó không hề có nước mà tràn ngập sương.
Địa Hải là một vùng nước ngầm lớn nằm sâu bên dưới Huyền Thiết, Huyền Lạc và Huyền Mẫn đại lục, hoàn toàn tách biệt so với bên ngoài.
Ở Địa Hải chỉ có duy nhất ba tộc nhân sinh sống ở đấy là tinh linh tộc, vu hỏa tộc và tát mãn tộc.
Đây cũng là địa phận bí ẩn nhất của vùng đất có đến ba đại lục nằm liền kề nhau này.
Còn Huyền Hải lại không nằm ở lục địa Thất Hải và cách Huyền Hải hình thành nó cũng không hề bình thường.
Đây được xem như một vùng biển chết, đồng thời cũng là vùng biển có nhiều câu chuyện truyền thuyết kinh dị nhất khắp thiên hạ.
Thật ra, Huyền Hải là vùng biển được các vị thượng cổ thần lập ra Tam Thiên tạo ra, gọi nôm na là biển chết, nhằm bảo vệ những sinh linh vô tội khỏi vực Vạn Dặm mà thôi.
Lại nói đến Tứ đại hải thủy.
Đứng đầu mỗi trong Tứ Hải là Long tộc.
Bọn họ quản lý đời sống của chúng nhân thuộc thủy tộc, dòng chảy của sông, hồ, ao, suối, quản lý thời tiết là nắng hay mưa, bão hay gió.
Chỗ cư ngụ của Long vương, gọi là Long Cung Thành.
Ở đây được xem như một thành phố lớn của vạn dân thuộc hải thủy tộc, vừa được xem như thành trì của Long tộc, cũng là cung điện của vị long vương đang trị vì nơi đây, Ngao Quảng.
Long cung của Ngao Quảng mang vẻ bề ngoài vừa xa hoa, tráng lệ, bên trong lại giản dị và thanh tao, thoát tục vô cùng.
Tất cả mọi thứ đều được xây bằng thủy cẩm thạch, nhìn vào thì trong suốt và mỏng manh, nhưng thực tế lại vô cùng vững chắc, tráng lệ.
Long Cung Thành ở Đông hải lại là một cứ điểm giao thương buôn bán vận chuyển vô cùng phát triển và rầm rộ.
Diệp Lạc Hy cũng có tài sản ở chỗ này.
Tuy không nhiều nhưng cũng được xem như có địa vị khá cao.
Điển hình chính là loại vải lụa có thể mặc được dưới nước do chính chúng nhân ở Vạn tộc thành dệt, ở Đông hải này lại bán được rất chạy và rất ưa chuộng.
Nơi này cũng nằm dưới sự kiểm soát của Kim Sư – người quản lý sổ sách và tài sản của Vạn Tộc Thành ở các vùng biển lớn.
Ngao Bính và Na Tra lần đầu tiên đến một thành phố nằm dưới nước này, nhờ có Ngự Thủy Châu, Na Tra có thể thở được dưới nước bình thường.
Hắn thích thú cõng Ngao Bính trên đầu chạy khắp đông tây ngắm nghía, luôn miệng hỏi sư phụ những thứ mới lạ mà cả ai đứa trẻ này chưa được nhìn ngắm bao giờ.
Diệp Lạc Hy lại ra lệnh cho Ám Vệ, Ảnh Vệ cầm theo lệnh bài của nàng, sắp xếp một hương lầu gần đây nhất để khi xong việc, nàng sẽ đem cả hai đứa trẻ đến đó nghỉ ngơi.
Ám Vệ, Ảnh Vệ vâng lời đi mất.
Nàng xem hai đứa trẻ hóng chuyện hiếu kỳ đã đời xong, hỏi: “Chơi đã chưa?”
Na Tra, Ngao Bính gật đầu, đồng thanh: “Sư phụ/ tiên tôn, chỗ này là chỗ nào, thật sự rất đẹp!”
Nàng cười: “Chỗ này là Long Cung Thành.
Một cứ điểm trọng yếu trên con đường tơ lụa giao thương buôn bán của thủy nhân tộc.
Các con xem, tất cả những thứ các con thấy ở đây đều là hàng chất lượng cao cả đấy.”.
Đọc truyệ.