“Diệp, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, lần này ngươi đến đây chính là muốn ta dẫn ngươi đến khai phá bí mật lịch sử của thiên hạ này đó? Ngươi đòi hỏi như vậy là do ta quá dễ dãi, thành ra ngươi không có thành ý chút nào à?” Tiêu Nguyệt Dạ đỡ trán, hắn lắc đầu chán nản nhìn Diệp Lạc Hy.
Nàng mỉm cười nhìn người này.
Chẳng biết tên này học từ ai cái thói trục lợi bằng tất cả mọi cách từ những mối giao hảo xung quanh mình nữa.
Biết tính tình hắn thay đổi thành ra như vậy, nàng cũng chẳng lấy làm lạ.
Đem một sợi dây chuyền ném đến trước mặt hắn, nàng nói: “Trong đó có một viên đan dược, gọi là Hoàn sinh đan.
Có thể hồi sinh một kẻ đang cận ngưỡng quỷ môn quan.
Ma Tôn đại nhân, như vậy đã đủ thành ý của ta hay chưa?”
Hắn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng: “Lúc nào ngươi cũng dùng thứ này, chán chết mất.
Dù sao thì ta cũng là kẻ sống lâu như ngươi mà thôi.
Diệp à, ngươi nên có thứ gì đó thành ý hơn đi.”
Diệp Lạc Hy xoa cằm.
Nàng ngẫm nghĩ, đoạn, nàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Ma Tôn đại nhân, ngươi chăn đơn gối chiếc lâu như vậy, có cần ta tặng mĩ nhân cho ngài không? Cô nương xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, mỹ nhân đa dạng.
Chỉ cần ngài nói ngài thích loại nào, ta đều có thể tìm cách gả nàng ta đến cho ngài.”
Đầu mày hắn nhíu lại.
Hắn xua tay, nói: “Bỏ đi.
Cái gì là nữ nhân, ta sợ rồi.
Tha cho ta đi.”
Lúc này, hắn mới nghiêm túc nói chuyện.
Hắn nói: “Diệp, ngươi biết bổn tọa đang tu luyện tâm pháp đó mà phải không? Hiện tại, ta đang cần một cơ duyên để luyện thành.
Ngươi nói xem?”
Diệp Lạc Hy bật cười.
Nàng nói: “Ma Tôn, chúng ta đã sống qua hai đời rồi.
Chẳng lẽ đời trước ngài ăn chơi đến mức, ngài còn chẳng biết quãng thời gian này, ở đây có cơ duyên gì sao?”
Gương mặt Tiêu Nguyệt Dạ sa sầm.
Hắn nói: “Diệp, ta đang nghiêm túc nói chuyện, không phải chuyện đùa giỡn.
Ta cần một ma hạch của Kỳ Lân thú để tu luyện.
Chuyện này nếu ngươi làm được, ta sẽ đồng ý dẫn ngươi đến đó, cũng sẽ nói cho ngươi vài bí mật mà ngươi chẳng thể nào biết được.”
Diệp Lạc Hy nhún vai: “Bí mật? Lão nương ta có rất nhiều bí mật.
Xin hỏi, Ma Tôn đại nhân muốn cho ta biết này là bí mật nào? Có liên quan gì đến ta?”
Tiêu Nguyệt Dạ đau đầu.
“Ngươi và ta đều là kẻ sống đến hai đời người rồi.
Vậy chắc ngươi biết, vị sư phụ đã dạy dỗ ta trở thành Ma Tôn hiện tại chính là Ma Thượng thần cổ, còn có thể xem như là thái tổ của ta đi.
Sư phụ nói, người muốn gặp ngươi để nói chuyện cơ mật.”
Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày.
Ma Thượng thần cổ, Thiên Thượng thần cổ, Minh thượng thần cổ.
Đây đều là ba vị cổ thần đời đầu của lịch sử các vị thần.
Tuy nhiên, kết cục của các vị thần ấy ở Thiên giới không còn lưu, ở Minh giới lại chỉ xem như chuyện cổ dân gian kể cho hài tử nghe, nhiều chỗ lại không đáng tin.
Còn ở Ma giới mới được ghi chép lại như sách sử một cách rất chi tiết và cẩn thận.
Thậm chí những điều trong quá khứ, ở Ma giới còn ghi chép tỉ mỉ và bảo quản chúng cẩn thận.
Nàng cũng chưa từng gặp qua ai trong ba vị ấy.
Mà thiết nghĩ, nàng cũng không muốn gặp ba người này để làm gì.
Vậy mà, lại có một trong ba bị ấy nói muốn gặp nàng sao?
“Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Từ khi ngươi đi biền biệt mấy trăm năm vì đau lòng chuyện Nữ Oa tuẫn táng.”
Diệp Lạc Hy trầm ngâm.
Đoạn, nàng lấy từ trong không gian ra một ma hạch của Kỳ Lân.
Trên đó còn lưu lại giấu vết của ma năng rất rõ rệt.
Nàng nói: “Cái này là của một Ác Lân do biểu đệ của ta phụng lệnh tiêu diệt.
Ma Hạch này vốn dĩ có ác tâm, bản tính của nó sinh thời hung hăng khó trị.
Ta cũng đã từng cưỡng chế thuần thú căn lên nó nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng.
Ma Hạch này ta cũng chẳng biết để làm gì, để ai giữ cũng thật phí phạm.
Ngươi cầm đi.” Rồi ném qua.
Ác Lân kia là do lúc A Viên đang tu luyện, lại bị nó đến quấy rầy, cho nên tiểu tử tính tình nóng nảy kia cầm côn đánh Ác Lân kia chết thảm.
Ma Hạch này cũng vì thế mà suýt chút nữa thì bị tiểu tử A Viên đánh nát.
Bên người của nàng cũng chẳng có ai dùng đến thứ này, cho nên A Viên nói tặng cho nàng, nàng cứ xem như đồ chơi.
Tiêu Nguyệt Dạ chup lấy viên Ma Hạch to bằng cả bàn tay.
Con Kỳ Lân này hẳn cũng phải lớn đến kỳ thành thục, cảnh giới cũng phải là đại quân chủ.
Diệp Lạc Hy nói Thông Túy Viên Hầu tiêu diệt nó thì liền tiêu diệt ngay như vậy sao? Thật khiến người ta cảm thấy khó tin.
“Biểu đệ của ngươi? Diệp a.
Ngươi phụ mẫu thân sinh không có, vốn dĩ là cô nhi.
Nghĩa mẫu của ngươi chỉ là một người bình phàm.
Người thân duy nhất mà ngươi có là phu quân ngươi cùng với nhi tử, nhi nữ ngươi.
Ngươi lấy đâu ra biểu đệ này?”
Nàng mỉm cười: “Tuy ta gọi Nữ Oa là tỷ tỷ.
Nhưng luận vai vế, thức bậc, ta vẫn nên gọi nàng một tiếng di nương, hoặc là thánh nữ.
Năm đó nàng cùng Khang Tư thúc thúc luyện thạch vá trời, còn dư ra đến bốn viên thạch.
Bốn viên thạch này lại sinh ra bốn cái xú tiểu tử hiếu động đáng yêu lắm.
Ta thay hai người họ nuôi dưỡng bốn hài tử đáng yêu này, cũng có thể gọi họ là biểu đệ.”
Ma Tôn khóe môi khẽ giật.
Năm đó một mình Nữ Oa luyện thạch vá trời, bốn viên thiên thạch kia lại sinh ra bốn cái hỗn thế Thạch Hầu, thật sự khiến chúng sinh tam thiên lục địa thất hải đau đầu.
Mà chính Diệp Lạc Hy năm xưa cũng phải khổ sở biết bao nhiêu để dạy dỗ cái Minh Linh thạch hầu, còn tự xưng mình cái gì mà Tề Thiên Đại Thánh nữa chứ.
Vậy mà đời này lại sinh ra bốn hài tử hiếu động đáng yêu sao? Hắn cũng thật tò mò.
“Biểu đệ của ngươi hiếu động đáng yêu thật sao? Một ngày nào đó ta cũng muốn gặp hắn một lần cho biết.” Tiêu Nguyệt Dạ gật gù.
Kẻ được Diệp Lạc Hy nuôi dưới danh nghĩa biểu đệ, lại có thể đánh bại được một Kỳ Lân thú đến kỳ thành thục, cảnh giới đại quân chủ, hắn thật muốn gặp một lần cho biết.
Thực tế, khả năng thôn phệ của Thông Túy Viên Hầu ngoài nàng và A Viên ra, cũng chỉ có bốn người bọn hắn biết rõ.
Để tránh đại họa về lâu về dài, nàng và phu quân đã huấn luyện tiểu tử ấy cách sử dụng năng lực này, đồng thời cũng biết cách để ẩn mình đi.
Mà nàng nghĩ lại, chỉ cảm thấy chính mình bị A Viên kia chọc cho tức suýt chút nữa là hỏa khí công tâm, thổ huyết mà hôn mê vài năm rồi.
Nữ Oa mà biết nhi tử này của nàng bị biểu tỷ của nó tuy dạy thành kẻ vừa có tài vừa có đức thì mừng.
Nhưng nếu Nữ Oa mà biết chính con trai mình lại nhăm nhe cái mông của cấp dưới của điệt nhi nàng….
Diệp Lạc Hy còn đang sợ Nữ Oa dùng loạn côn đánh nàng chết mất a.
“Diệp, sao sắc mặt của ngươi kém thế?” Tiêu Nguyệt Dạ nhìn thấy Diệp Lạc Hy nâng tách trà mà không uống, chỉ nhìn chăm chăm vào chén trà, sắc mặt hết đen lại trắng, hết trắng lại xanh, khiến hắn càng khó hiểu.
Rõ ràng lúc nãy nói chuyện còn bình thường cơ mà.
Nàng nhìn hắn, lại nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Nguyệt Hoa bị cái tên vô lại nào đó lừa thơm lên má hắn một cái.
Vừa hay, ánh mắt của Tiêu Nguyệt Dạ cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai vị trưởng bối nhìn nhau, thở dài.
“Đúng là nuôi ong tay áo mà.” Đồng thanh lần thứ nhất.
Cả hai kinh ngạc nhìn nhau.
“Ngươi nói trước đi.” Đồng thanh lần thứ hai.
Ma Tôn cuối cùng cũng bất mãn: “Năm đó ngươi đem cái xú tiểu tử Mộ Thương Minh Hiên kia ném đến Ma giới để tránh sự truy sát của phu quân ngươi là chuyện thường tình.
Muội muội ta cũng tốt bụng chăm sóc tên này bị ai đó đánh thành đầu heo mấy ngày.
Sau đó, ta vì thấy đứa trẻ này tư chất vô cùng tốt nên thu nhận làm đồ đệ.
Vậy mà, tiểu tử đấy còn thề với trời đất rằng nhất định sẽ trở thành ma tu mạnh nhất thiên hạ, để đến ngày hắn rước được bào muội của ta về.”
Nàng ngạc nhiên.
Ma Tôn đại nhân, ngài từ khi nào quan tâm Hoa nhi đến thế? Nhưng rồi nàng cũng nói: “Ngươi thân là sư phụ, lại không giáo huấn đồ đệ của mình, để hắn lợi dụng muội muội của ngươi sao?”
Hắn lắc đầu: “Nào phải ta không giáo huấn đâu? Hết ném hắn vào luyện ngục cho tự sinh tự diệt, lại bắt hắn đánh cùng ta ba trăm hiệp đến mức trọng thương nằm liệt giường rồi lại bắt hắn hoàn thành thử thách.
Kết quả, vẫn là tên này mặt dày đến vậy.
Ta làm huynh trưởng tệ đến thế sao?”
Mỗi lần nhìn tiểu tử kia ở gần muội muội nhà mình, Tiêu Nguyệt Dạ đều sẽ một là bưng bào muội đi chỗ khác, hai là xách tiểu tử kia đi giáo huấn.
Nhưng dù cho hắn có đe dọa đánh gãy chân chó tên tiểu tử Mộ Thương kia, tên này vẫn mặt dày như cũ.
Có điều, nửa tháng trước, hắn thấy tiểu tử này bởi vì bảo vệ thanh danh cùng nhân phẩm của bào muội ngây thơ nhà mình mà khiến cho cả một quốc gia diệt vong.
Rốt cuộc thì, Tiêu Nguyệt Dạ cũng đành ngầm chấp nhận một phần mười cho Mộ Thương Minh Hiên kia được ở gần muội muội mình một chút.
Chỉ một chút xíu mà thôi.
Nhìn người làm ca ca kia ảo não đến vậy, Diệp Lạc Hy cũng mừng cho Tiêu Nguyệt Hoa.
Tuy hơi muộn một chút, nhưng chí ít lúc này Tiêu Nguyệt Dạ cũng thật sự học được cách yêu thương muội muội của mình.
Không như đời trước, đời này, số mệnh của Tiêu Nguyệt Hoa đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Chẳng biết vì sao, nhưng Tiêu Nguyệt Dạ lại thấy ánh mắt của Diệp Lạc Hy nhìn mình như mẫu thân nhìn nhi tử của mình trưởng thành thế kia, hắn lại có chút ớn lạnh cả người.
Chuyển nhanh chủ đề, hắn nói: “Còn ngươi? Rốt cuộc nuôi ong tay áo của ngươi là như thế nào?”
Nói đến mình, Diệp Lạc Hy thở dài.
“Năm xưa đáng lẽ ra cái biểu đệ đó của ta, ta nên ném hắn đến thâm sơn cùng cốc cho tự sinh tự diệt, mỗi ngày chỉ đến kiểm tra xem tiểu tử đó sống hay chết là được rồi.
Vậy mà ta không chỉ đưa nó về nhà, chăm sóc như nhi tử mà còn truyền dạy cho nó đủ thứ tinh hoa trên đời.
Duy chỉ có việc cấm làm bậy là ta quên khuấy đi mất.”
Nàng đưa hai tay lên vuốt mặt, ra chiều lực bất tòng tâm mà kể lễ: “Lại nói, mới hai trăm năm trước, tiểu tử đó ngang nhiên đem cấp dưới của ta ăn sạch tận xương.
Còn nói bản thân sau này sẽ đối xử với y thật tốt, cả đời chỉ có mỗi mình y.
Ta thật tức chết mất thôi! Diệp Tư nhà ta thanh cao biết bao nhiêu, chăm chỉ ngoan ngoãn biết bao nhiêu, sao lại nhìn trúng cái tên hỗn thế ma vương là biểu đệ của ta chứ? Lại còn cầu xin ta thành toàn cho hai người họ.
Ma Tôn, ngươi nói xem, cái này có tức chết ta hay không?”
Khóe môi Tiêu Nguyệt Dạ giật hai cái.
Diệp, ngươi thì nói ai chứ? Diệp Tư kia sinh ra từ máu mà linh lực của ngươi, tốt xấu gì đứa trẻ đó cũng thừa hưởng tính cách của ngươi kia mà.
Chẳng phải chính ngươi hai đời đều nhìn trúng hỗn thế ma vương hay sao? Đời trước thì là ta, đời này thì tới bốn tên mặt dày chẳng biết từ phương nào tới cơ đó.
Nghĩ vậy chứ Tiêu Nguyệt Dạ chẳng dám nói ra tận miệng đâu.
Hắn chỉ đành đồng cảm rằng: “Bằng hữu, ngươi vất vả rồi.”
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, cũng gật gù: “Ngươi cũng vất vả rồi.”.