Ngay cả Thiên Thượng cũng chưa từng làm đến mức này.
Thế nhưng, để mang tính công bằng, nàng đã không hề để bản thân hoàn toàn làm chủ câu chuyện hôm nay mà lại mời Phán Quan đến.
Phán Quan là người chính trực nhất mà ai ai cũng biết.
Ông ấy có thể vì đại cục mà mặc kệ tình thân.
Đến cả con trai của mình, ông ấy cũng xét xử một cách công tâm và liêm chính.
Cho nên hôm nay, Diệp Lạc Hy chỉ ở bên cạnh ông ấy nghe kiến giải.
Mà địa vị hôm nay của Bách Chiến Thượng thần cùng Hỏa Thần, Tây Hải Long Vương được thể hiện rõ rệt chính là bọn họ ngồi ngang hàng nhau.
Diệp Lạc Hy lãnh đạm ở đó nhìn An Nhiên và Na Tra đang quỳ trước đại điện, bên cạnh là hai cái cáng mang theo Triển Hạ Dương cùng Ngao Lập nằm bên cạnh.
Mà đối diện nàng chính là Ngao Quảng và Triển Thu Lương đang đau khổ nhìn con trai họ bị thương.
Ban đầu nàng chỉ nghe Kim Mặc Nghiên báo cáo lại tình hình của hai kẻ này, nàng vốn dĩ không nghĩ rằng hai tên này lại giở thói ăn vạ.
Nhưng rồi, nàng cũng đành phải làm tròn chức trách của một thần tử, và một người thầy.
Nàng nhìn Phán Quan, nói: “Phán Quan, ta tin cách nhìn người của ngài.
Hôm nay xin ngài hãy mặc kệ hết thảy địa vị và thân phận, trước mắt hãy xem bốn người họ như bị cáo và nguyên cáo, xét xử một cách công bằng.”
Phán Quan nhìn Diệp Lạc Hy, ông ôm quyền hướng nàng nói rằng: “Lạc Hy thượng thần đã có yêu cầu, tiên quan xin vâng.”
Mà phía trên kia, Thiên Tư Tư và Thiên Hậu nhìn nhau khẽ cười.
Lạc Hy xưa nay vốn dĩ nổi danh là bênh vực người của mình bất chấp lý lẽ, hôm nay đem mọi chuyện xét xử trước thiên hạ như vậy, liệu rằng nàng ta có làm loạn hay không đây.
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy đã sớm nhìn thấy nụ cười ác ý về phía mình, khóe môi nàng khẽ nhếch lên.
Chà, nếu như nàng đã xác định muốn đem chuyện này làm lớn tới như vậy, hẳn là nàng đã nắm chắc đến mười phần thắng trong tay rồi.
Nhưng mà, có lẽ sau hôm nay lại có một chuyện khác phát sinh khiến nàng khó lòng mà lường trước được.
Đó là sự xuất hiện của Tiểu Bạch Long, người có duyên sư đồ với tiểu Không nhi ngốc nhà nàng.
Diệp Lạc Hy không quan tâm lắm đến việc Phán Quan đã nhìn nhận chuyện này như thế nào, nhưng nàng lại quan tâm đến một chuyện.
Tại sao tiểu cô nương kia lại đến tận đây để tìm nàng, trong khi đứa trẻ đó có thể đến tìm Ngao Quảng, hoặc là An Nguyên lúc hãy còn tại vị để cầu xin sự giúp đỡ? Nếu chiếu theo tính cách của Bát Bộ Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát kia trong tương lai, sợ rằng Kim Đồng Bạch Long ấy đã sớm nổi loạn rồi.
Trong suốt buổi xét xử của Phán Quan, Lạc Hy thượng thần đã giữ sự im lặng cho chính mình, gương mặt hiện lên sự đăm chiêu cùng một chút khí sắc xa lạ.
Nhưng bởi vì như vậy, cho nên Phán Quan mới có thể an tâm làm việc chính mình.
Sở dĩ Phán Quan có phần dè chừng Diệp Lạc Hy là bởi vì một phần là do sức mạnh, một phần là lo sợ cơn thịnh nộ của nàng ta.
Năm xưa nàng ta từng quật Đế Quân ngã ngũ thế nào, người chống lưng cho nàng ta có bao nhiêu người? Phán Quan không dám đắc tội.
Bởi vì Lạc Hy thượng thần xưa nay nổi tiếng là kẻ bênh người nhà mình bất chấp lý lẽ.
Năm xưa, nàng ta đã từng đứng trước thiên hạ, vạch tội của nghĩa nữ mà Thiên Hậu nuôi dưỡng, bảo vệ sự trong sạch cho Thiên Bồng thế nào, có bao nhiêu uy vũ, ông vẫn còn nhớ rõ.
“Đúng vậy! An Nhiên tiên quân và Na Tra tam thái tử đã đả thương các ngươi.
Về tình về lý cũng chỉ có thể xem là bất hòa, đồng thời cũng chỉ có thể phán rằng hai người họ gây sự đánh nhau, chịu phạt nặng nhất cũng là bị Thiên Lôi đánh cho mười nhát, đồng thời bị phạt bổng lộc hai mươi năm.” Phán Quan điềm nhiên nói: “Chiếu theo luật lệ, An Nhiên tiên quân và Na Tra tam thái tử đều bị phạt bổng lộc hai mươi năm và chịu hình phạt Thiên Lôi giáng mười lần.”
Sét Thiên Lôi.
Thứ mà chỉ có khi thăng cấp mới cần sử dụng đến.
Cho dù là bất cứ ai có mặt ở đại hội này cũng đều cảm thấy lạnh người.
Bọn họ đã từng nếm trải qua một hoặc hai lần Thiên Lôi này, nhưng đều chẳng ai muốn nếm trải nó lần thứ hai.
Những người có căn cơ không vững, không cẩn thận dính một đòn như vậy đều bị tụt luôn tu vi, thậm chí là lắm kẻ trọng thương, không thể tự mình thăng tiến.
Thế nhưng, có một bí mật mà chẳng ai biết.
Từ năm Na Tra bốn tuổi đã sống ở Huyền Minh đại lục, nơi đã phải hứng chịu lôi sét mỗi ngày.
Sự sống khắc nghiệt ấy đã cho hắn một sức chịu đựng và chống đỡ bền bỉ hơn bất cứ ai, khiến hắn luyện ra được một thân kim cang bất hoại.
Còn về phần An Nhiên, một ngàn năm qua An Nhiên đã tự mình lấy được và hấp thu được một thứ, Lôi Tân Tinh.
Thứ này không phải là căn linh, nhưng cũng không phải là vũ khí.
Nó giống như một quả cầu có khả năng hấp thụ mọi loại lôi căn trên đời.
Chỉ cần là lôi căn, Lôi Tân Tinh đều hấp thụ triệt để và biến chúng thành nguồn năng lượng của riêng mình, để chủ sở hữu nó dùng sức mạnh ấy như một lôi căn thật sự.
An Nhiên và Na Tra cười thầm trong bụng.
Đây đúng là một đặc ân trời ban/ bài luyện tập sức chịu đựng tốt.
Nhìn Diệp Lạc Hy bình thản đến như vậy, Thiên Tư Tư cảm thấy lạ lẫm.
Thế nhưng, đây cũng là điều mà Thiên Tư Tư muốn xem.
Xem xem đồ đệ yêu dấu của nàng ta bị hạ bệ.
“Tuy nhiên!” Phán Quan lại nói thêm một câu: “Kẻ đáng bị phạt cũng đã phạt rồi.
Vậy còn Ngao Lập và Triển Hạ Dương, hai người các ngươi đã phạm phải đại trọng tội, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Triển Hạ Dương nghe vậy, hắn ta nhíu mày: “Phán Quan đại nhân, người có nhầm lẫn gì hay không?”
Phán Quan cười: “Nhầm lẫn hay không chốc nữa hai vị sẽ biết rõ thôi.
Lạc Hy thượng thần, liệu có sao không nếu như ta cho mọi người xem những lời lẽ đó ngay tại đây?”
Lạc Hy được nghe nhắc đến tên, như tỉnh khỏi suy nghĩ của chính mình, nàng ngẩng đầu lên hỏi lại: “Chẳng phải ta đã nói hãy làm mọi điều ngài cho rằng đó là đúng đắn hay sao? Hãy làm theo những gì ngài muốn, đó là sự công bằng cần thiết mà ta phải trả lời cho hai vị thần đáng kính này đây.” Vừa nói, ánh mắt nàng điềm đạm nhìn qua Ngao Nhuận và Triển Thu Lương.
Hai người họ nhìn thấy cái nhìn chắc chắn này của Lạc Hy thượng thần, tin chắc rằng mình đã nắm thế thượng phong, cho nên mới kiên định nói: “Xin Phán Quan ân chuẩn.”
Phán Quan lấy ra một vật, nó chính là quả cầu ghi hình.
Và quả cầu ghi âm này đã ghi lại toàn bộ những lời lẽ mà Triển Hạ Dương, Ngao Lập đã nói.
Sau đó chính là tiếng đổ vỡ của bức tường bởi cú đấm của An Nhiên, và cuối cùng chính là sức công phá đột biến của việc cả Na Tra và An Nhiên lao vào đập hai tên kia một trận.
Chúng nhân xung quanh im lặng, sắc mặt của Thiên Tư Tư và Thiên Hậu đều sa sầm, cái im lặng làm cho hai cặp phụ tử nào đấy đều rởn cả tóc gáy.
An Nhiên và Na Tra không có nổi một lời giải thích nào cho chuyện này.
Diệp Lạc Hy cũng hơi bất ngờ.
Nàng hỏi lại Phán Quan: “Phán Quan đại nhân, ngài từ đâu có được đoạn ghi âm này?”
Phán Quan nói rằng: “Có một vị tiểu tiên đã đưa đoạn ghi âm này cho ta, nói rằng đây là món quà mà nàng ấy dành tặng cho vị thần mà nàng tôn thờ.
Ngao Lập, Triển Hạ Dương, không biết hai vị có lời nào để bàn cãi hay không?”
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên.
Nhưng rồi ánh mắt nàng khẽ thâm trầm xuống.
À, thì ra là như vậy.
Thảo nào nàng ta lại tìm đến nàng.
Diệp Lạc Hy nhìn sang Ngao Nhuận và Triển Thu Lương đang bày ra biểu cảm tựa như không thể tin nổi vào hai người con của mình.
Hai cái người một trắng một đỏ kia cũng bàng hoàng nhìn về phía Lạc Hy thượng thần.
Lạc Hy thượng thần là người nổi tiếng có sự khoan dung đối với kẻ yếu hơn một cách vừa phải.
Hiện tại bọn họ đang bị thương, cho nên nhất định Lạc Hy thượng thần sẽ không ra tay với họ.
Thế nhưng, thay vì xử lý hai đứa trẻ ranh không biết nặng nhẹ này, nàng đã nói: “Tây Hải Long Vương, Hỏa Thần đại nhân.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hai vị thần ấy cùng đổ mồ hôi lạnh.
Bình thường hai người họ dạy dỗ, chính là muốn con được thoải mái mà sống, thế nhưng thực tế lại thành ra dung túng cho con cái làm càng, khiến hôm nay chúng gây ra họa thế này đây.
“Thượng thần, là ta dạy con trai không nghiêm, xin thượng thần trách phạt.” Ngao Nhuận ôm quyền.
Ông có thể vì con trai mà tức giận, nhưng cũng không phải là người muốn tranh đấu trong cuộc chiến quyền lực.
Đối với Ngao Nhuận, ông yếu.
Nhưng không có nghĩa là ông sẽ để ai đó ức hiếp mình.
Và đồng thời, nếu như thật sự chuyện đó là lỗi của ông, Ngao Nhuận cũng sẽ dập đầu tạ tội trước bất cứ người nào.
Chuyện hôm nay xảy ra, là do ông dạy dỗ con không nghiêm khắc, để cái miệng của nó gây nên họa lớn như vậy.
Thượng Thần Lạc Hy hiện tại, chỉ cần nàng ta nói một tiếng, đương nhiên sẽ có lắm kẻ sẵn sàng ra mặt thay nàng ta.
Ngay cả Hỏa thần tiền nhiệm Triển Thu Lương cũng đã nhận ra chuyện này ngay lập tức, ông ấy đã nói: “Là ta đã dạy dỗ nghịch tử không nghiêm, khẩn xin thượng thần trách phạt.”
Diệp Lạc Hy nhìn hai vị phụ thân đã khổ tâm như vậy, nàng nói: “Hai vị thượng thần, tuổi tác của ta cũng nhỏ hơn hai vị, chiến tích của ta cũng ít hơn, thời gian ta sống cũng ít hơn rất nhiều.
Đừng bái lạy ta, ta tổn thọ mất!”
Ngao Nhuận và Triển Thu Lương nhìn nhau, rồi lại nhìn Diệp Lạc Hy thượng thần, lại nghe nàng nói: “Dạy con phải nghiêm, đe con phải sợ.
Hai vị dung túng con cái, muốn con sống thoải mái một chút, âu cũng là chuyện mà ta có thể thấu hiểu được cho hai người.”
Và Diệp Lạc Hy lạnh lùng: “Nhưng sai vẫn là sai.
Dù cho là ai sai, cũng đều phải chịu phạt.
Đồ nhi ta không biết nặng nhẹ, ra tay đánh người trong đại hội Tiên Kiếm, phá hủy bàn tiệc, làm mất nhã hứng của mọi người.
Ngoài mười đạo thiên lôi ra, hai đứa nó còn phải chịu thêm ba mươi tiên pháp, để chúng nhớ lấy ngày hôm nay, từ nay về sau hành xử phải chú ý.”
An Nhiên và Na Tra nhìn nhau.
Toi rồi! Sư phụ giận thật kìa!.
ngôn tình ngược
An Nhiên nhìn Na Tra, nhướng mày: Sư đệ, đệ có mo cau chưa? Ta cho mượn.
Na Tra nhìn An Nhiên, thản nhiên: Sư tỷ, mo cau cộm lắm.
Lúc nãy tam sư huynh có chuẩn bị cho chúng ta hai cái đệm lót mông dày lắm.
Bính nhi còn đang cầm cho chúng ta đó.
Chư vị thần tiên đều đã mắt thấy tai nghe, đều hiểu rằng Diệp Lạc Hy có thể nghiêm khắc với đồ đệ của mình đến nhường nào.
“Còn chuyện nhi tử của hai vị đây đã phạm tội thế nào, muốn định đoạt ra sao, vẫn là khẩn xin Phán Quan chéo theo luật lệ, xét xử công bằng.” Diệp Lạc Hy mỉm cười ôm quyền hướng Phán Quan.
Phán Quan nhìn Lạc Hy thượng thần, ông nói: "Xin lĩnh ý.".