Mất đi linh châu nhân ngư, Lam Anh Túc trong Hỏa Thần điện héo ngay chỉ sau một ngày đêm. Mà chính Huân Vân Hề cũng không thể chịu được cái nóng bức đến ghê người của Hỏa Thần điện mà phải ngay lập tức trở về nhà đích mẫu.
Lam Anh Túc ở Hỏa Thần điện héo úa đi, ngay lập tức những Lam Anh Túc khác trong tiên tộc cũng úa tàn theo chúng, trở thành cát bụi. Lam Anh Túc trong tay tiên tộc và Hỏa Thần điện chỉ sau một đêm liền tận diệt, hoàn toàn cắt đứt nguồn gốc của Tà Dịch Tiên Hương.
Huân gia chỉ sau một đêm liền đại loạn. Mà Huân Vân Hề cũng hoài nghi về thân phận của An Nhiên. Rõ ràng lúc trước linh châu nhân ngư kia nói là của hoàng tộc, nhưng An Nhiên xuất thân vô cùng thấp kém, tuy nhờ vào thế lực và danh tiếng mà không ai nhắc đến chuyện này, nhưng Huân Vân Hề thì dám.
An Nhiên và Linh châu kia rõ ràng đã nhận thân, còn được đích thân Phán Quan xác nhận rõ ràng. Nếu như thật sự đúng là vậy, thì liệu nhân ngư tộc sẽ nghĩ thế nào đây?
Chát!
Tiếng tát tai của Thiên Hậu vang lên khiến Huân Vân Hề ngã rạp xuống. Bà ta quát rằng: “Ngu ngốc! Ngươi muốn đem thân phận của An Nhiên làm rõ để kết nàng ta tội lừa đảo chúng Thiên Tiên. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đắc tội với cả nhân ngư tộc và Long tộc Tứ Hải. Trách nhiệm này, ngươi gánh được sao?”
Trong những hoàng tộc nhân ngư khắp Thất hải, chỉ có Đông hải nhân ngư tộc hoàng thất chính tông mới sinh ra căn linh băng tuyết, lạnh lẽo và mạnh mẽ đến mức có thể trán áp và dung hòa cái nóng bức người ở Hỏa Thần Điện. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Tiên tộc sẽ trở thành cái bia cho Long tộc và Nhân ngư tộc nhắm đến.
“Cô cô…” Huân Vân Hề nhận ra lỗi sai của mình, nhưng bây giờ thì nàng ta có muốn vạch trần An Nhiên thì cũng đã muộn. Nếu như sớm một chút biết được An Nhiên cũng là hậu duệ của nhân ngư hoàng tộc, Huân Vân Hề nhất định khiến nàng ta thân bại danh liệt.
Thiên Hậu nhìn Huân Vân Hề chật vật như vậy, bà ta cảm thấy ảo não cực kỳ. Liền nói: “Ngươi mau về chỗ phu quân của ngươi đi. Tìm cách cho hắn ngủ say càng lâu càng tốt. Chỉ cần hắn tỉnh lại, Tà Dịch Thiên Hương trong hắn nhất định sẽ đại bạo, khiến hắn phát điên. Quân cờ tốt như vậy, ngươi đừng làm hỏng chuyện của chúng ta.”
Huân Vân Hề cúi đầu, trong lòng tỏ vẻ không phục, nhưng rồi cũng đành im lặng mà lui ra.
Thiên Hậu mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Vốn bà ta muốn lợi dụng quan hệ khá tốt của mình và Huân Trường Tuấn để sản xuất ra Tà Dịch Tiên Hương chất lượng tốt hàng trăm lần, nhưng mãi vẫn bị chính Diệp Lạc Hy gián tiếp cản đường. Lam Anh Túc cũng đã đem đến cho bà ta một khoản kinh phí vô cùng lớn do chính bà ta đã đổ hàng vạn kim ngân vào đó. Bây giờ, Lam Anh túc héo húa một cách đột ngột do bảo bối bị An Nhiên tiên quân đường đường chính chính đoạt đi mất khiến bà ta tức giận vô cùng.
Thế nhưng, tức giận đối với bà ta thôi là chưa đủ mà còn có cả lo sợ. Vị thành chủ bí ẩn của Vạn Tộc Thành đã mua một lượng lớn lam anh túc với bất kỳ giá nào. Thế nhưng, Vạn Tộc Thành chủ nhân lại là người rất đáng sợ. Chỉ cần đối tác của hắn không thể đáp ứng được đủ nhu cầu cho hắn theo như thỏa thuận trước đó, hắn sẵn sàng khiến đối tác thành kẻ thù.
Mà thế lực Vạn Tộc Thành vừa bí ẩn vừa béo bở như miếng mồi ngon. Cho dù là ai cũng muốn có được mảnh đất màu mỡ ấy trong tay. Thiên Hậu, bà ta đương nhiên không hề đồng ý với chuyện này rồi.
Nhưng so với chuyện đắc tội với Vạn Tộc Thành, bà ta lại sợ bản thân sẽ có ngày đắc tội với chủ nhân của mình. Chủ nhân muốn có tuyệt đối sức mạnh của Vạn Tộc Thành, càng muốn có thể nuốt chửng Lạc Hy thượng thần – cái gai trong mắt của bà từ bao đời nay.
Đang phân vân không biết làm thế nào thì bà ta đã nhìn thấy cái bóng màu đen từ dưới đất tụ lại và xuất hiện. Thiên Hậu vội vàng quỳ xuống: “Chủ nhân đại nhân.”
Bóng đen đó nham nhở nở nụ cười: “Sao vậy? Cửu sắc Thiên Nghê Hoàng, mang trong mình dòng máu phượng tộc cao quý, được mệnh danh là Thiên Hậu mà một chút công việc như vậy mà cũng chẳng thể làm được sao?”
Sắc mặt của Thiên Hậu khẽ tái khi nhìn thấy kẻ kia.
Cái bóng kia mỉm cười nhìn Thiên Hậu, cái giọng lãnh đạm và trầm thấp, hệt như những lời thì thầm của những ngóc ngách đen tối nhất của thiên hạ, giống như tiếng tru tréo, ẩn ẩn nhẫn nhẫn sự giận giữ đến cao trào.
Thiên Hậu vội quỳ xuống: “Chủ nhân, xin người đừng tức giận. Là do bọn chúng có Diệp Lạc Hy hậu thuẫn, quả thực rất đáng sợ. Chủ nhân, xin ngài hãy cho ta thêm cơ hội.”
Ánh mắt của kẻ kia khẽ cong lên, bóng đen đó thả xuống trước mặt Thiên Hậu một lọ dược màu đỏkhẽ nói: “Chỉ cần thêm một cơ hội nữa thôi. Ngươi nên biết, bổn quân không quen sử dụng những kẻ vô dụng.”
Thiên Hậu cúi gục đầu ở đó, xem như đã phụng mệnh.
Bóng đen kia vừa tan, cũng chính là lúc Dạ Tư Hàn bước vào. Thiên Hậu giấu vội đi lọ thuốc vào ống tay áo. Nàng nhìn Dạ Tư Hàn, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn rất tự nhiên, hiền từ chào đón hắn. Hắn cất tiếng gọi: “Mẫu thân, người sao lại quỳ ở đây?”
Thiên Hậu thản nhiên đứng dậy, nhìn hắn, cười hiền từ: “Con à, ta không sao. Chẳng qua chỉ là hơi choáng váng một chút mà thôi.”
Dạ Tư Hàn gật đầu, rồi dìu mẫu thân của mình đứng dậy và ngồi xuống, hắn nói: “Sức khỏe của mẫu thân là quan trọng nhất, những thứ khác đều không xứng để người phải để tâm đến. Mẫu thân, người hãy mau nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, hắn quay sang hạ lệnh cho Thanh Long, đem vào một chút điểm tâm.
Thiên Hậu nhìn Dạ Tư Hàn, cũng cảm thấy trong lòng mình được an ủi ít nhiều, bà ta thản nhiên: “Sao hôm nay con lại tới đây tìm ta? Chẳng lẽ trong chuyện con cai quản có gì khúc mắc chăng?”
Dạ Tư Hàn mỉm cười: “Chẳng có gì khúc mắc cả. Ta chỉ muốn đến thăm mẫu thân một chút mà thôi. Mẫu thân, chẳng lẽ dạo này người lại bỏ mặc bản thân hay sao? Thật khiến nhi tử thương tâm.”
Thiên Hậu nhìn Dạ Tư Hàn. Đây là đứa con trai duy nhất của bà ta, nhưng lại là kết quả của một cuộc hôn nhân không có chút tình yêu nào. Thiên Đế có thể có tình cảm với bà, hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng cũng chẳng có lấy một thiếp thất, chỉ có một mình bà là chính cung. Tuy nhiên, tham vọng của Thiên Hậu không chỉ dừng lại ở ngôi vị này. Cái bà ta muốn có chính là nam tử có mái tóc đỏ cùng đôi mắt hổ phách đã khiến bà hiểu thế nào là yêu, một cách say đắm và chân thành nhất.
Dạ Tư Hàn từ nhỏ lớn lên không có tình yêu của mẹ. Hắn có thể là một người hiền lành và ôn hòa, nhưng chưa bao giờ Dạ Tư Hàn là một kẻ tầm thường. Để có thể giữ vững ngôi vị thái tử Thiên giới suốt cả vạn năm qua, Dạ Tư Hàn thật không dễ dàng chút nào. Hắn hoàn toàn dựa vào thực lực để có được địa vị và danh tiếng như hôm nay.
Thiên Hậu cho dù có chán ghét Dạ Tư Hàn đến đâu, thì địa vị của hắn ngày hôm nay như khẳng định thêm vị trí của bà ta trong mắt chúng sinh vậy. Đó là một điều làm bà ta cảm thấy hài lòng và đúng đắn khi sinh hạ Dạ Tư Hàn.
Thế nhưng, trên con đường đó của hắn đi chẳng bao giờ dễ dàng. Lý do hắn yêu thích Bạch Liên chỉ có một. Đó là nữ nhân đầu tiên có thể dịu dàng đối tốt với hắn. Chuyện Bạch Liên đội cho hắn cái mũ xanh đã khiến trái tim của Dạ Tư Hàn như chết đi, hắn vĩnh viễn không muốn đặt ai trong tim nữa mà ngày càng nhắm đến địa vị của mình hơn.
Chính vì điều đó mà tình cảm giữa bà ta và hắn ngày càng xa cách, hệt như hai kẻ lạ sống nương nhờ trong một mái nhà.
Sau khi tiên y đến khám cho Thiên Hậu, mọi chuyện đều ổn thì nàng ta mới rời đi. Sau đó, Dạ Tư Hàn cũng rời đi, nhanh như cách hắn xuất hiện vậy. Có điều, sắc mặt của thái tử sau khi rời đi, theo lời của Thanh Long chính là có thể trút bỏ được gánh nặng của chính mình.
Lạc Hy thượng thần kính mến của ta. Đúng như người nói. Thứ thuốc đó đã được một thứ gì đó như ma năng hội tụ lại đưa cho mẫu thân.
Từng câu từng chữ của Dạ Tư Hàn đã truyền đến tai của Diệp Lạc Hy. Ngón tay của Diệp Lạc Hy khẽ nhịp lên thành ghế, nàng mỉm cười nhìn nữ nhân trước mắt, hỏi nàng ta: “Thế nào? Liệu ngươi có đồng ý với điều kiện này của bổn thành chủ hay không?”
Nữ nhân ấy nhìn Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng quỳ một chân xuống trước đài cao ấy, bằng sự kính trọng muôn vàn trong ánh mắt, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tươi cười nói: “Nguyện luôn hết lòng vì người dâng lên tấm thân này.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn nữ nhân ấy rồi nói: “Hãy chuẩn bị thật tốt.”
Nữ nhân ấy rời đi. Diệp Lạc Hy nhìn chiếc mặt nạ đã sớm sờn cũ trong tay của mình. Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh, đã lâu lắm rồi nàng còn chẳng nhớ đến thân phận ấy của mình là ai nữa.
Đeo lên chiếc mặt nạ đã lâu còn chẳng động đến, ánh mắt của Diệp Lạc Hy khẽ trầm lắng xuống, ngón tay trỏ đeo nhẫn the thói quen gõ từng nhịp nhịp lên thành ghế, nhìn về phía bầu trời hôm nay có chút xám xịt của Vạn Tộc Thành, tâm tình vô định thả dần trôi theo tầng mây nặng trĩu.
Có lẽ hôm nay là một ngày mưa thật nặng hạt.
“Sư phụ, con đã đem thứ cần thiết trả lại cho Ngao Quảng đại nhân rồi.” An Nhiên trở về, gương mặt có chút muộn phiền không nói nổi nên lời.
Diệp Lạc Hy nhìn đôi mắt u sầu của An Nhiên, thở dài. Nàng bước đến trước mặt đứa nhỏ, gặng hỏi nàng: “Đã gặp người nhà?”
An Nhiên không trả lời câu này, đầu cũng cúi thấp hơn một chút nữa. Diệp Lạc Hy xem như đã có được câu trả lời cho chính mình. Nàng đưa tay xoa đầu đứa trẻ cao hơn mình một chút, ôn tồn: “Như An Nguyên đã nói với con rồi đấy. Nơi đó đã không còn là nhà của con nữa. Nhưng con vẫn còn Đông hải đó thôi. Đợi vi sư đưa trưởng tỷ của con trở về, nơi đó sẽ là nhà của con. Nhiên nhi, vi sư không muốn thấy con vì những kẻ không đáng mà đau lòng.”
An Nhiên đột nhiên dang tay ôm chặt lấy Diệp Lạc Hy, cúi đầu dụi mặt lên bả vai nàng như nũng nịu. Diệp Lạc Hy khẽ cười xoa đầu đứa trẻ to xác này, lại nghe đồ đệ thân yêu của mình nói chắc như đinh đóng cột: “Không! Sư phụ. Con không cần Đông hải, cũng không cần trưởng tỷ. Sư phụ, đối với An Nhiên mà nói, nơi nào có người, nơi nào có sư huynh đệ của con, nơi đó chính là nhà.”
Diệp Lạc Hy nghe lời này của An Nhiên, mặc dù cảm thấy gánh nặng trong lòng đã trút đi được thêm một phần, nhưng rồi nàng lại khẽ gõ nhẹ lên đầu An Nhiên mà mắng rằng: “Ngỗ nghịch! Lớn đầu rồi mà vẫn thích làm nũng sao?”
Thấy An Nhiên ôm đầu, trong mắt xuất hiện tia ủy khuất, Diệp Lạc Hy khẽ cười, ngắt cái má bánh bao đáng yêu của nàng, nói: “Hảo. Con nói sao thì chính là như vậy. Chỉ cần đồ nhi của ta vui vẻ, hạnh phúc. Con muốn thế nào, thì chính là thế đó.”
Có điều sau này, Diệp Lạc Hy thổ huyết mà chết cũng không ngờ được rằng, đồ nhi mà nàng yêu quý lại là một đứa trẻ quá cá tính rồi.
Nhìn mà xem, hai tay hai đại đao lớn, tả đột hữu xung, tiên phong đi đầu, một thân khí thế oai hùng lao vào hàng ngũ đầu tiên của quân địch mà cuồng sát, khiến Diệp Lạc Hy suýt chút nữa phun một ngụm máu lăng tiêu, chỉ tay về phía nàng mà ngất mất ngay giữa chiến trường.