Người ta thường nói, sứ giả của Thành chủ Vạn Tộc Thành đều luôn đeo bên mình một lệnh bài hoàng kim khắc địa vị của bọn họ lên đó, biểu thị sự tôn nghiêm của một sứ giả.
Mỗi sứ giả sẽ có một công việc khác nhau, cũng có một chức trách khác nhau.
Thế nhưng, tất cả các sứ giả của Thành chủ Vạn Tộc Thành đều toàn kỳ nhân dị sĩ.
Huân Vân Hề từng nghe nói, chỉ cần có thể làm cho vị sứ giả sắp tới này vừa ý thì có thể trực tiếp có được một mối nhân duyên với Vạn Tộc Thành.
Thế nhưng, đối với Huân Vân Hề, nàng ta lại có một dự tính khác.
Thay vì làm hài lòng sứ giả và có được mối nhân duyên làm ăn này, Huân Vân Hề lại đòi hỏi một vị trí cao hơn.
Đó là có thể bước chân vào được Vạn Tộc Thành.
Ngũ sắc thiên vân, mềm mại như nhung, chậm rãi bay đến.
Trên đám mây lớn ấy không có xe loan phượng kéo, cũng không hề có lọng rợp trời che.
Hai bên là hai hàng người nghiêm túc với một vị cường giả áo lam dẫn đầu.
Người đó từ từ đáp xuống trước Hỏa Thần điện.
Mây ngũ sắc cũng dần tan ra hai bên, lộ ra hai hàng người rõ rệt bên trong.
Bên trái là một nữ nhân với mái tóc rực lửa, linh khí Hỏa Diệm tỏa ra ngùn ngụt, khí chất ngút trời cùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, diện trên người xiêm y đỏ rực như màu tóc của nàng.
Đây hẳn là một đại cường giả với thực lực vô cùng đáng sợ.
Bên trái là một nam nhân.
Hắn thân mình mười thước cao, bệ vệ lực lưỡng, lại lắm phần soái khí ngút trời.
Đằng sau lưng hắn là một cây rìu lớn bằng sắt, chắc hẳn là rất nặng.
Người này là một đại trang tử hán, chỉ cần một tay cũng có thể đơn giản bóp chết một người nhẹ nhàng như bóp dẹt một con kiến.
Đằng sau hai nam, nữ nhân kia có sáu tiểu mục đồng, mỗi tiểu mục đồng mang theo một món vật trong tay.
Có mục đồng cầm theo một chiếc giỏ, có mục đồng lại cầm theo một chiếc hộp, trông rất kỳ dị.
Mà mỗi chiếc giỏ lại chứa rất nhiều linh khí, giống như một bảo bối hơn là một đồ vật thông thường nhiều.
Nam nhân ở giữa tuấn trang như ngọc, mày kiếm mắt phượng, khôi ngô tuấn tú, có thể được xem như một quốc sắc thiên hương, vô cùng kiều diễm.
Khí chất hắn lại thanh khiết vô cùng, khiến người gặp người yêu, hoa gặp hoa cười.
Lệnh bài hoàng kim của hắn lấp lánh bên hông.
Đây chính là sứ giả của Vạn Tộc Thành.
“Cung kính tín sứ đại nhân.” Chúng nhân ở Hỏa Thần Điện đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, hoàn toàn bày ra bộ dáng cung kính đối với người này.
Thế nhưng, duy chỉ có Huân Vân Hề lại không hề quỳ xuống cung kính hành lễ, ngược lại còn thất thố trợn mắt há miệng, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình được nữa rồi.
Kẻ này, hắn làm sao có thể là tín sứ tối cao của Vạn Tộc Thành cho đặng?
Nữ nhân hồng y diễm lệ bên phải tín sứ nhíu mày.
Uy áp của nàng tỏa ra vừa nóng bức vừa nặng nề, khiến chúng nhân đang hành lễ đột nhiên quỳ rạp xuống, lập tức bị ấn bẹp xuống sàn, sợ hãi.
Nhất là ánh mắt như chực chờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt kia của hồng y nữ tử khiến chúng nhân càng thêm sợ.
“A Liên, ngươi bình tĩnh chút, đừng manh động.
Hôm nay chúng ta đến đây là để thương lượng, không phải để gây chiến.” Tín sứ đại nhân mở miệng, giọng nói của hắn trầm lặng, đầm ấm.
Nhưng đồng thời lại khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Người tên A Liên kia liền thu liễm, lập tức chúng nhân đều thở phào đầy nhẹ nhõm.
Lúc này, mắt phượng kia mới nheo lại đầy nguy hiểm, liếc nhìn nữ nhân kia như kẻ xa lạ, hỏi: “Triển phu nhân, tại hạ là tín sứ của chủ nhân Vạn Tộc Thành, hôm nay đến đây là muốn nghe về lời hợp tác của Triển phu nhân.”
Huân Vân Hề nghe vậy, nàng ta như sực tỉnh, nhìn thấy ánh mắt xa lạ, vô thưởng vô phạt của người kia, nàng ta liền hiểu.
Điềm nhiên trở lại, Huân Vân Hề bình tĩnh vấn an tín sứ đại nhân rằng: “Thành thật xin lỗi ngài, thưa tín sứ đại nhân.
Chẳng qua là khi nhìn thấy ngài, ta lại nhớ đến một người không nên nhớ.”
Tín sứ mỉm cười hỏi: “Ồ, kẻ đó là kẻ nào khiến cho Triển phu nhân lại có ý căm ghét thế kia?”
Huân Vân Hề mỉm cười, tự nhiên: “Chẳng qua chỉ là một kẻ vô phúc, không biết tốt xấu mà thôi.
Tín sứ đại nhân, xin mời vào.”
Tín sứ kia tỏ ra ngạc nhiên và có phần thích thú, Huân Vân Hề trong lòng liền thở phào yên tâm.
Đại sảnh Hỏa Thần điện vốn nóng đến bức người, nhưng khi những tín sứ đi bên cạnh Hỏa Thần đương nhiệm phu nhân thì lại chẳng thấy nóng chút nào, ngược lại còn có phần rất thoải mái.
Vị tín sứ ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, tò mò hỏi với Triển phu nhân: “Ta nghe chủ nhân của ta kể rằng Hỏa Thần điện là một nơi nóng đến bức người, cho nên đã bảo ta mang những thuộc hạ có thể chịu được sự nóng bức đến, tránh cho những người có cảnh giới thấp hơn phải chịu đựng sự nóng bức khó chịu này.
Triển phu nhân, lời đồn này có đúng hay không?”
Huân Vân Hề nở nụ cười xã giao: “Thành chủ đại nhân đã nói đúng về Hỏa Thần điện rồi.
Hỏa Thần điện đúng là một nơi rất nóng, nóng đến bức người.
Nhưng ta có xuất thân từ Tiên Tộc.
A Dương vì sợ ta nóng quá chịu không được cho nên đã tìm về một linh châu có khả năng biến cái nóng bức của nơi này giảm xuống một cách triệt để.”
Tín sứ đại nhân nghe vậy, càng ngạc nhiên hơn, hắn nói: “Chỗ bọn ta có một linh sơn, lòng núi ủ dung nham nóng bức.
Thành chủ vốn muốn trấn áp ngọn núi đó cho nên đã đi khắp nơi tìm về bảo vật có thể giảm đi sự nóng bức của nơi đấy nhưng mãi không tìm được.
Phu nhân, ta có thể biết, linh châu ấy lấy từ đâu hay không?”
Huân Vân Hề mỉm cười: “Thật ngại quá, linh châu ấy là A Dương đã rất vất vả lấy về.
Hiện tại phu quân ta không có ở nhà, ta không thể đem bảo bối của Hỏa Thần điện giao ra ngoài được, mong tín sứ hiểu cho.”
Ánh mắt của vị tín sứ ấy vẫn lơ đễnh nhìn ngó xung quanh, tựa hồ như đang quan sát Hỏa Thần điện một cách tỉ mỉ, giống hệt như cách một kẻ tò mò đi thỏa mãn đam mê của mình vậy.
Lúc này, cả hai người họ cũng đến đại sảnh dành cho khách quý của Hỏa Thần điện.
Đại sảnh trang trí rất lộng lẫy và xa hoa, tất cả đều là những mặt hàng cao cấp được đặt làm riêng chứ không hề mua bán về.
Huân Vân Hề thành thục rót nước pha trà, hoa trà nổi bọt trắng không tan, cánh hoa mềm mại uyển chuyển, trong trà có hoa, trong hoa có trà.
Đây là cách pha trà truyền thống và vô cùng đặc biệt của người tiên tộc.
Tín sứ đại nhân mỉm cười cầm tách trà đưa lên miệng, nhưng không uống vội.
Hắn mỉm cười rồi lại đem tách trà đặt sang bên đưa cho nam tử hán kia: “A Quân, ngươi nếm thử trước đi.”
Đại tráng liền cầm tách trà lên, ngửa cổ uống cạn.
Hắn còn thoải mái khà lên một tiếng, tán thưởng: “Trà ngon.”
Huân Vân Hề tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ôi trời ơi, tín sứ đại nhân, ngài sợ tôi hạ độc ngài sao? Sao ta phải làm vậy chứ? Hỏa thần điện chúng ta không muốn gây chiến với Vạn Tộc Thành các vị đâu.”
Hắn vẫn hòa nhã, tay mở phạch quạt xếp ra, phe phẩy: “Bổn sứ chẳng qua chỉ làm đúng quy trình một chút mà thôi.
Người muốn hạ độc bổn sứ nhiều vô kể với rất nhiều lý do khác nhau, ta cũng lười tính toán.
Người làm ăn ấy mà, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Nàng ta ôm quyền: “Tín sứ, ngài đã vất vả rồi.”
Hắn mỉm cười: “Không vất vả.
Chẳng qua cẩn thận một chút vẫn hơn.
A Quân bên cạnh ta có một thân bách độc bất xâm, để hắn bên cạnh mới thực an tâm một chút.”
Huân Vân Hề gật đầu: “Đúng vậy.
Chúng ta đều là kẻ làm ăn, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tín sứ đại nhân…”
“Ta họ Bạch.” Người kia nói.
Chẳng hiểu vì sao khi tín sứ nói mình họ Bạch, hai người bên cạnh hắn ta lại bày ra những biểu cảm rất khác nhau.
Nữ nhân kia thì nguýt dài, còn đại tráng thì bày ra vẻ bất lực, hệt như cả hai có vạn điều muốn nói nhưng một chữ cũng chẳng nói thành lời.
Huân Vân Hề cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng có cố hiểu thêm cũng chẳng giúp ích được gì.
Cho nên, nàng ta đã hỏi: “Bạch đại nhân, vậy có thực là thành chủ rất muốn hợp tác với chúng tôi về vấn đề này không? Dù sao ngài cũng biết, thứ này không dễ dàng gì mới có thể sản xuất ra được một lượng nhỏ.”
Bạch đại nhân mỉm cười: “Tính toán của thành chủ, bọn ta vốn không hề biết được nhiều lắm.
Tuy nhiên, chỉ cần thành chủ cảm thấy hứng thú, tức là điều này có lợi đối với ngài ấy, cho nên đương nhiên là ngài ấy rất muốn hợp tác cùng phu nhân.
Triển phu nhân, ngươi thấy thế nào?”
Huân Vân Hề khẽ mím môi, nhưng rồi nàng ta cũng nói: “Hảo.
Ta cảm thấy để được người như thành chủ của Vạn Tộc Thành để mắt tới chính là diễm phúc của ta.
Bổn phận là kẻ thấp hơn, tôi hoàn toàn đồng ý hợp tác với ngài.
Chỉ là….”
“Chỉ là thế nào?” Bạch tín sứ khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Chỉ là không biết, Bạch tín sứ có yêu cầu gì hay không?” Huân Vân Hề ẩn ý.
Bạch tín sứ khẽ nhíu mày, rồi lại xoa cằm, rồi lại đăm chiêu.
Đoạn, hắn khẽ đập nhẹ cán quạt trên tay, hắn hỏi: “Vậy thưa phu nhân, liệu chúng ta có thể xem qua thứ mà phu nhân đang trồng ở Hỏa Thần điện này một chút, được chứ?”
Huân Vân Hề nghe vậy, dường như đã nắm chắc rằng vị đại nhân này đã thật hài lòng với mình rồi, liền nói: “Mời đại nhân đi theo tôi.”.