Diệp Lạc Hy bước vài bước nữa thì đến cổng lớn.
Muốn vào thì phải có bái thiếp mới có thể vào trong.
Bái thiếp của Diệp Lạc Hy đang có lại khiến những quân binh thủ cổng run sợ vội lùi ra.
Nhưng khi Diệp Lạc Hy đi ngang qua lại không thấy mấy tiểu tiên cai quản hô to tên tuổi.
Nàng cũng lười quản.
“Này chưởng quản.” Một tiểu tiên không hiểu, hỏi vị chưởng quản già rằng: “Người kia là ai? Tên họ là chi? Cớ sao không thấy hô to tên tuổi?”
Vị chưởng quản già vuốt râu mà run: “Tốt nhất đừng đọc lớn tên vị ấy lên.
Vị ấy xưa nay thích nhất là thanh tịnh, cuồng nhất là công việc, ưa nhất là lấm mình ở chốn thao trường.
Nếu như vừa rồi ta đọc tên ngài ấy lên, sợ rằng ngài ấy sẽ quay sang lườm ta cháy mắt mất.
Đại nhân vật như vậy, ta mới không muốn làm phiền đâu.”
Những tiểu tiên khác nhìn nhau, kinh ngạc.
Thật sự là có một người như vậy tồn tại cơ à?
Nhưng thực tế, Diệp Lạc Hy cũng không cần người ta hô hào, tán dương mình làm gì.
Rủ lại hốt thêm một đống vạ vào mình, chọc cho phu quân nàng ghen lên, sợ rằng mấy ngày tới còn không thể xuống nổi giường thì nàng chết mất.
Vừa vào đến nơi, Diệp Lạc Hy đã chỉ muốn tìm đại một chỗ nào đó để ngồi xuống cho xong.
Nhưng còn chưa tìm được chỗ, nàng đã vô tình gặp Dương Tiễn.
Dương Tiễn, Phù Dung lẫn Hao Thiên Khuyển vừa nhìn thấy bóng dáng Diệp Lạc Hy đang lơ lơ đễnh đễnh từ xa liền mừng rỡ gọi nàng: “Đại nhân!”
Diệp Lạc Hy bị gọi mà giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Tiễn cùng phu nhân của mình đang đứng ở đó, liền vẫy tay cười, nói: “Dương Nhị Lang.
Dương nhị phu nhân.
Hao Thiên đại nhân.”
Dương Tiễn nghe gọi, liền cười hỏi: “Đại nhân lâu rồi không hề muốn tham gia những nơi náo nhiệt như vậy, hôm nay lại thực có nhã hứng ư?”
Diệp Lạc Hy nói: “Tên nhóc Đông Phương kia nói hắn bị Dạ Tư Hàn ép ta đến đây.
Ta còn không đến, tiểu tử Dạ Tư Hàn kia lại dọa đuổi việc ta mất.”
Dương Tiễn bật cười, nói: “Gia nghiệp nhà ngài đủ nuôi cả Thiên giới này mấy vạn năm, người lại vì chút tiền lương nhỏ này mà tính toán ư?”
Nàng vỗ vai hắn: “Khổ trước sướng sau, thế mới giàu.
Dương nhị lang, ngươi ấy, vẫn nên tích cóp nhiều ngân lượng hơn cho phu nhân đi a.”
Phù Dung cười tươi, đon đả: “Chàng đều đưa hết bổng lộc cho ta, ta cũng không biết phải làm sao với chàng.”
Diệp Lạc Hy gật gù: “Phải phải.
Vậy mới là rất tốt.
Để phu nhân giữ tiền, lo liệu cho tương lai, tốt tốt tốt.”
Mọi người nhìn “kẻ lạ mặt” đang nói chuyện với Dương Nhị Lang và Dương phu nhân khiến ai ai cũng đỏ mắt.
“Hừ! Ỷ mình có cái mặt đẹp, đây là muốn lấy lòng Nhị Lang đại nhân sao?” Nam tử áo xanh liếc mắt nhìn cái người khiến người ta không vừa mắt kia, lẩm bẩm.
“Chẹp chẹp, tên ẻo lả đó có một cái mặt đẹp, được những thần tiên nữ tử khác thích thì có gì là hay chứ? Rõ ràng cũng chỉ là một tên lưu manh.”
Đám người này hãy còn cười cợt thêm chút nữa thì đột nhiên, từ xa có một ngọn gió màu hoàng kim bay tới, chín đuôi hồ ly vừa mềm vừa bông xù quấn lấy người nam tử nhỏ người, có gương mặt trắng kia mà mếu máo: “A Hy, mau cứu ta! Ngươi cho ta vào không gian của ngươi tá túc đi! Ta sắp không chịu nổi tên tam thái gia kia của ngươi rồi! Cứu ta với!”
Bị một cái tên hồ ly màu vàng chói mắt từ đầu tới chân như vậy lao lên người, nhưng thư sinh kia đến nghiêng người về trước một chút cũng không có, ngược lại còn đỡ được người kia, nói: “Hắn lại ức hiếp ngươi nữa sao? Bộ lần trước hắn quỳ ván giặt vẫn chưa đủ hay sao?”
Bạch Trần Việt mếu máo: “Hức! Hức! Hức! Lạc Hy, mau cứu ta! Ta mới không biết đâu! Hắn ức hiếp ta! Hắn ức hiếp ta! Hắn mới quá đáng! Hức! Ta chẳng qua chỉ có gặm vỡ của hắn một khối ngọc lưu ly, ba ngày sau ta liền không xuống giường được.”
Diệp Lạc Hy cười khổ, dỗ dành bằng hữu tốt, nói: “Hảo, hảo hảo.
Hôm nay bổn gia không dự tiệc, cùng ngươi ngự tại lầu cao uống rượu, còn không được sao?”
Bạch Trần Việt nghe vậy, mới cười tươi, gật đầu nói: “Được! Đi! Hôm nay ngươi phải tiếp bổn gia không say không về!”
Lúc này, Bạch Trần Việt mới để ý đến Dương Tiễn, lại thấy nương tử hắn bên cạnh, dẩu mỏ, xua tay: “Xùy, chiến tửu không dẫn phu nhân.
Tiểu Dương tử, ngươi tốt nhất vẫn nên là dắt nương tử của ngươi cách xa ta ra đi.”
Dương Tiễn cũng vì vậy mà vui vẻ rời đi.
Mà ngay lúc này, từ xa, có một bóng dáng bạch y lao đến đằng trước ngực Diệp Lạc Hy.
“Tiểu Lạc Hy, tiểu cô cô nhớ ngươi muốn chết!”
Cục bông đáng yêu này chính là con gái của Dao Quang và Ngọc Thanh Nguyên, đồng thời cũng là đứa nhỏ mới ba tuổi đầu đã cầu hôn nàng, xém chút nữa bị phu quân nàng thủ tiêu luôn đó.
Đứa trẻ tên là Ngọc Thanh Vy, đồng thời cũng là tiểu cô cô của nàng, đệ nhất tiểu nha đầu vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi lại vừa quậy phá bậc nhất Cửu Trùng Thiên.
Diệp Lạc Hy sau địu Bạch Trần Việt, trước lại ôm lấy Ngọc Thanh Vy, cười nói: “Tiểu cô cô, chẳng phải hôm nay người phải đi cùng mẫu thân sao? Sao lại trốn ra chỗ của ta rồi?”
Thanh Vy bĩu môi: “Thanh Vy nghe nói hôm nay Lạc Hy đến chỗ chúng ta chơi.
Vốn dĩ nương dặn ta không được đi tìm ngươi và Việt Việt ca ca chơi, nhưng kỳ thực ta nôn quá, nhịn không được nên mới lẻn a nương trốn ra đây tìm ngươi chơi đó.”
Nàng cười gượng gạo.
Nha đầu này, lớn lên sẽ còn quậy dữ lắm đây.
Nàng ôm đứa nhỏ, hỏi: “Vậy nếu nương ngươi biết chuyện, ngươi sẽ không được đi chơi nữa đâu đấy.
Ngoan, nghe lời ta, vì sự an toàn của ngươi, trở về nhà đi nào.”
Thanh Vy càng không buông, bám dính luôn trên người Diệp Lạc Hy, cứng cỏi: “Không nha, ta không buông! Ngươi là cháu gái cưng của người, ta và ngươi nhất định sẽ không bị mắng đâu.
Huống hồ, phu quân ngươi còn đáng tin như vậy, ai dám mắng chúng ta?”
Bạch Trần Việt đưa tay ngắt nhẹ cái mũi của đứa bé, nói: “Thanh Vy, muội đừng bướng.
Trẻ nhỏ ngoan nên nghe lời.
Dù sao Lạc Hy cũng ở lại Cửu Trùng Thiên tới chín ngày lận, ngươi lo gì không tìm được nàng cùng chơi?”
Thanh Vy nghe vậy liền ỉu xìu, rồi nói: “Được rồi, ta đi về với mẫu thân.
Lạc Hy ngươi mà dám chạy, bổn cô nương dám đến cái ổ của ngươi lôi ngươi ra đấy.”
Diệp Lạc Hy nghe ngứa tay, liền đưa tay tóm luôn cái mỏ của đứa nhỏ, mắng: “ Xú nha đầu, ai dạy ngươi nói mấy lời này? Lần sau còn nói nữa, ta cấm ngôn ngươi luôn đấy!”
“Ưm… ưm….
A….
ết… ai… òi….
A… ạng…..” (Ta biết sai rồi, tha mạng)
Đám nam tử nhìn Diệp Lạc Hy mà tức sôi máu, nhưng đồng thời cũng rất khó hiểu.
Ngọc Thanh Vy là viên ngọc quý của Cửu Trùng Thiên.
Bình thường kiêu ngạo khó chiều, gặp ai cũng lạnh lùng không đáp, ngay cả Thiên Đế cũng phải nể sợ đứa trẻ này đến ba phần.
Vậy mà Ngọc Thanh Vy lại có thể cười tươi như nắng ban mai với nam tử này, thậm chí còn có thể ôm hắn, cho hắn ghẹo, nghe lời hắn dạy dỗ, quả thực kỳ khôi.
“Này, lỡ như cái người này chính là vị Bách Chiến Thượng thần đó thì sao?”
“Không có khả năng! Hắn ghét ồn ào, tự nhiên cũng sẽ không đến chốn đông đúc này làm phiền mình thêm.
Các ngươi đừng tự suy tự diễn.
Vị đại nhân đó chắc chắn sẽ không bao giờ đến nơi náo nhiệt thế này đâu!” Một nam tiên khác cũng phản bác lại.
Lúc này, từ đằng sau, Ngọc Thanh Vy đã nghe toàn bộ câu chuyện, nàng phá lên cười, nói: “Các ngươi tò mò về vị đó đến vậy sao?”
Đám tiên nhân nghe vị tiểu thiên tôn hỏi, liền gật đầu đồng loạt mà nói: “Tiểu thiên tôn, người cao quý như vậy, đáng lẽ nên làm bạn có chọn lọc hơn.
Hà cớ gì phải chọn một tên chỉ có mỗi cái mã ngoài như thế, thật khiến người ta chê cười.”
Ngọc Thanh Vy khóe miệng giật giật.
Đúng là đại điệt nữ của nàng, Lạc Hy ấy, nàng ấy đã ăn “Tinh Phù Điệp Mộng”, cho nên trong mắt những kẻ kém cỏi đều xem nàng thành đồng loại của chúng.
Đúng là thiệt thòi cho nàng ấy biết bao nhiêu.
Trong lòng Ngọc Thanh Vy đột nhiên nảy ra một chủ ý mà nha đầu này xem là hay nhất.
Nàng cười: “Vị ấy đúng là rất thân thiết với ta.
Nhưng nàng luôn nói mình là “hạng vô danh tiểu tốt”.
Mấy lần bản tọa cũng đã muốn dụ hắn thi đấu mà mãi vẫn không thành công.
Chi bằng lần này, các ngươi thử đọ linh lực đi.
Dù sao Thần Tế Đàn cũng sẽ tiếp nhận linh lực của các vị thông qua việc tỷ thí công khai.
Không biết ý các vị thế nào?”
Dù Ngọc Thanh Vy còn nhỏ tuổi, nhưng địa vị của nàng được xem như dưới vài người trên vạn người.
Cho dù là đám tiên nhân trước mắt, lời nói của Ngọc Thanh Vy đương nhiên có trọng lượng.
Nam tử có một dải tóc bạc trên mái tóc – cũng có lẽ là kẻ đứng đầu đám người này, lên tiếng nói: “Được tiểu thiên tôn làm chủ, chúng ta vui vẻ một phen còn không kịp.
Tạ tiểu thiên tôn chỉ điểm.”
Ngọc Thanh Vy lãnh đạm rời đi, nhưng trong bụng thầm mừng như mở cờ.
Có kịch hay xem rồi.
Ngọc Thanh Vy còn chưa chạy được xa thì đã bị Tiêu Nguyệt Hoa tóm lấy.
“Tiểu thiên tôn, ngươi đang bày ra cái quỷ kế gì a?”
Nói đi cũng phải nói lại.
Ngoài việc Ngọc Thanh Vy rất thưởng thức tính cách của Diệp Lạc Hy, thân thiết và học hỏi rất nhiều từ Bạch Trần Việt ra thì Tiêu Nguyệt Hoa lại chính là đối tượng thứ hai được xem là “tòng phạm” với nàng nhiều nhất trong những vụ quậy phá có quy mô, có tổ chức lớn nhất Cửu Trùng Thiên.
Một kẻ dám xúi, kẻ còn lại dám làm.
Ngọc Thanh Vy nói: “Lạc Hy có đến đại điện hôm nay.
Nhưng vì nàng từ lâu không còn xuất hiện ở Cửu Trùng Thiên, chúng tiên nhân mới cũ đều gần như quên mất sự hiện diện của nàng, vừa nãy còn nói lời ra tiếng vào, làm ta ngứa tai không chịu được.”
Tiêu Nguyệt Hoa tiếp lời: “Cho nên, ngươi xúi đám đầu đất này tìm chết?”
Ngọc Thanh Vy tỏ vẻ vô tội: “Này thánh nữ Ma Giới, ngươi vậy là lại đổ oan cho tiểu thiên tôn ta không quân tử rồi.
Ta nói chính là muốn khiến đám người kia “học hỏi kiến thức, mở mang tri thức” thôi mà.”
Tiêu Nguyệt Hoa khẽ gật gù, sau đó ôm quyền hướng Ngọc Thanh Vy, lại ra chiều mời mọc, tâng bốc: “Quả nhiên cao kiến.
Bổn quận chúa khâm phục khẩu phục.
Tiểu thiên tôn, mời.”
Sau đó,… không còn sau đó nữa.
Chu Sa chứng kiến tất cả nàng thở dài.
“Ngươi thở dài cái gì?” Mộng Ma trưởng lão nhìn Chu Sa đang mặt hoa rầu rĩ, trong lòng dấy lên bất an.
Chu Sa khẽ lắc đầu: “Không có gì.
Lát nữa ta muốn tìm vài vị bằng hữu của ta, thu gom chiến trường còn lại ấy mà.”
Mà bằng hữu trong miệng Chu Sa nhắc đến, chắc chẳng có ai khác ngoài Thập tam chân quân, Song Bích Thượng Quan tướng, Dương nhị lang, Hao Thiên đại nhân, Ti Mệnh, Nguyệt Lão, một đám thích nhất hóng hớt chuyện thú vị lẫn tai tiếng của Cửu Trùng Thiên, cùng nhau đi uống trà, cắn hạt dưa đó mà..