Hôn lễ của đồ đệ, nhưng Lạc Hy thượng thần không thể dự đại tiệc suốt chín ngày chín đêm cùng đôi tân lang, tân nương.
Từ sớm, Lạc Hy thượng thần đã rời khỏi thiên giới, những người khác dù cho có dị nghị cũng không dám nói gì nhiều.
Còn đồ đệ của người chỉ nói người đang bận sự vụ, không thể cùng người khác tiếp chuyện quá lâu.
Tuy nhiên, rời đi cùng Lạc Hy thượng thần còn có đại đồ đệ và thập nhất đồ đệ của nàng – Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu.
“Sư phụ lần này lại dám bỏ ra ngoài đi xem náo nhiệt, còn chẳng thèm rủ chúng ta.” Lam Hạo tức tức, cắn cắn khăn tay, hai mắt ngấn ngấn lệ, hắn giống như bị sư phụ bỏ rơi chẳng bằng.
“Sư huynh, đừng buồn.
Chừng nào đến đại hôn của huynh, sư phụ nhất định sẽ tặng huynh một món quà lớn.” Na Tra vỗ vai hắn.
Lam Hạo càng muốn khóc hơn, hắn nói: “Ngươi tưởng ta không muốn yêu đương sao? Bản tiên quân quả thực là không tìm được ai xứng đáng với bản công tử mà thôi.”
Chu Minh bĩu môi: “Xìu, còn chẳng phải bởi vì “tình nương” đầu đời của huynh lừa huynh à?”
Chu Thành liếc mắt: “Còn phải nói.
Không chỉ từ “tình nương” thành “tình lang” mà người ta còn có bốn vợ và hai mươi người con nữa.
Bát ca, huynh đấu không lại đâu.”
Lam Hạo tức quá, hắn ký đầu hai tên giảo hoạt này, hắn xách tai Chu Thành, mắng: “Cấm các đệ khơi lên nỗi khốn khổ của ta.
Nói như đệ thì chẳng lẽ hai người hơn ta sao? Chu Thành, đệ thích cô nương người ta, lịch kiếp xong còn muốn dẫn người ta lên trình sư phụ định hôn, vậy mà người ta vì đỡ cho đệ một nhát kiếm, sớm tan biến ngay trước mặt đệ.
Nếu như không phải sư phụ cao minh, đệ nghĩ đóa mẫu đơn đó còn tồn tại được chắc?”
Chu Minh định chạy, Lam Hạo lại xách cổ áo tên đệ đệ này, mắng tiếp: “Còn đệ nữa, đệ tưởng mình khá khẩm hơn ta sao? Đệ thích nhất chơi trò trộm long tráo phụng, tráo đến mức người ta chỉ thích đệ khi đệ là “Hồ Nhãn Tiên” chứ không thích tiên quân Chu Minh.
Đệ nghĩ chuyện tình của đệ khá khẩm hơn ta chắc?”
Nhạc Tử Liêm thở dài.
Hắn vỗ vai Lam Hạo, nói: “Đệ đừng nói nữa.
Coi chừng hai tên này nhân lúc đệ đang ngủ lại “kéo âm luật” cho đệ đấy.”
Chu Minh định chạy, Lam Hạo lại xách cổ áo tên đệ đệ này, mắng tiếp: “Còn đệ nữa, đệ tưởng mình khá khẩm hơn ta sao? Đệ thích nhất chơi trò trộm long tráo phụng, tráo đến mức người ta chỉ thích đệ khi đệ là “Hồ Nhãn Tiên” chứ không thích tiên quân Chu Minh.
Đệ nghĩ chuyện tình của đệ khá khẩm hơn ta chắc?”
Nhạc Tử Liêm thở dài.
Hắn vỗ vai Lam Hạo, nói: “Đệ đừng nói nữa.
Coi chừng hai tên này nhân lúc đệ đang ngủ lại “kéo âm luật” cho đệ đấy.”
Tiêu Nguyệt Hoa đứng từ xa, thở dài.
Bạch Trần Việt múc một miếng tào phớ được phu quân lấy cho, thỏa mãn ăn ngon lành.
“Sơn hào hải vị được đãi nhiều như vậy, ngươi không ăn, cư nhiên lại ăn tào phớ?” Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu.
Bạch Trần Việt cười: “Lần trước Hy Hy cho ta một chén, ta mới biết hóa ra sơn hào hải vị lại không ngon đến vậy, thức ăn dân giã của nhân gian lại ngon hơn gấp bội phần.
Ta đã bảo đại thúc gàn bướng kia đi mua cho ta rồi.”
Tiêu Nguyệt Hoa không nói gì, chỉ đành thở dài.
“Này, cho nàng.” Mộ Thương Minh Hiên đưa đến trước mặt Tiêu Nguyệt Hoa một cây kẹo hồ lô.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy cái tên vô lại này một tay vác theo một bó lớn những kẹo hồ lô, hắn gãi gãi má, nói: “Chẳng là ta nghe nói dạo này nàng thích ăn ngọt, ta liền đến nhân gian mua kẹo về cho nàng.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn xâu kẹo, lại nhìn hắn, đưa lên miệng cắn một miếng, liền nói: “Đường thắng quá lửa rồi.”
Hắn chột dạ, định lên tiếng giải thích thì nàng nói: “Ngon lắm.
Lần sau ngươi làm rồi đưa đến cho Phàn mama giúp ta nhé.”
Mộ Thương Minh Hiên đơ người mấy giây rồi cười hì hì, thiếu điều mọc thêm cái đuôi lớn vẫy a vẫy, chạy theo nàng.
Đông Phương Diễm mệt mỏi.
Một tay hắn bế theo tiểu thiên tôn Ngọc Thanh Vy đang vui vẻ hết ăn bánh ngọt rồi lại đòi hắn ăn thịt xiên nướng, một tay đỡ tên huynh trưởng uống say bét nhè, đang đu bám trên người hắn như gấu trúc, hết thút thít khóc lóc, tỉ tê mấy lời không hiểu.
Mà Lục Bắc Quân cũng chẳng khá khẩm hơn.
Hắn vừa cố gắng đỡ Tứ ca say mèm, vừa cố gắng nắm đuôi ngũ sư tỷ, để hai người không phải một kẻ uống say làm loạn, một người uống say muốn đập bàn.
Cả hai người nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài.
“Đông Phương tướng quân, ngươi vất vả rồi.”
“Lục chân quân, ngươi cũng vất vả rồi.”
Diệp Lạc Hy rời khỏi Thiên giới, kỳ thực không phải là về Biên Cương như người ta vẫn nghĩ.
Mà là nàng trực tiếp đến Tát Mãn tộc.
Đi cùng nàng có Lưu Nhất Thanh và Quân Cửu.
“Sư phụ, sao người không cho con san bằng cái nơi quỷ quái đấy? Người thực sự nhân từ như vậy từ khi nào?” Quân Cửu gào lên.
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Cho dù bọn họ có làm sai trước, nhưng chung quy cũng là mẫu thân ruột thịt của nàng.
Ta đến đây không phải là vì muốn giảng hòa, làm thân hay có bất cứ động thái nào với Tát Mãn tộc.
Chẳng qua, ta muốn đưa mộ phần của phụ thân nàng về Vạn Tộc Thành an táng.”
Lưu Nhất Thanh ngạc nhiên: “Sao đến tận bây giờ, người mới đến đưa mộ phần của hắn đi?”
Nàng nói: “Tát Mãn Tộc vứt bỏ A Hiểu nhà ta, trên danh nghĩa thì bọn họ còn lâu mới chịu đường đường chính chính đưa mộ phần của Bạch thái tử ra.
Hơn nữa, ta cũng không thể cứ ngang nhiên mà cướp đồ của bọn họ, rất phiền phức.”
Hắn gật đầu ngầm hiểu.
Đúng là cho dù sư phụ có cường đại đến đâu, vẫn có nhiều chuyện người không thể tự ý làm chủ.
“Sư phụ, người làm vậy, A Hiểu có biết hay không?”
Nhưng Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của đệ tử.
Nàng chỉ đang có dự tính cho tương lai về lâu về dài của tất cả những người mà nàng yêu thương.
Trong đó, Hiểu Hiểu cũng là đứa trẻ do đích thân nàng dưỡng dục nên người.
….
Tát Mãn tộc là một tộc nhân mang bản tính danh giá cao quý.
Nhưng hình như bản chất con người thật của họ hầu như không được tốt đẹp như vậy.
Bởi vì từ lâu, bọn họ đã sớm mục ruỗng từ trong gốc rễ mất rồi.
Diệp Lạc Hy có lẽ không trách được Hiểu Hiểu, cũng vì vấn đề này.
Nàng đã bỏ mặc đồ nhi của mình trong lúc chúng đang thực sự trưởng thành, vẫn còn nhiều nhận định sai trái trong sự phát triển ấy, để rồi về sau, chúng bị kẻ xấu dụ dỗ.
Trách nhiệm đời trước chúng trở nên như vậy, có nhiều phần cũng là lỗi của nàng.
Bây giờ được sống lại một đời, nàng nhất định sẽ không để chúng phải lặp lại sai lầm không thể dung thứ của đời trước, ngay bây giờ.
Tát Mãn Tộc luôn là những kẻ kiêu ngạo.
Nhìn thấy bóng dáng của người thiên giới từ xa cũng không muốn nghênh đón.
Tát Dã Tích Miên nhìn thấy Diệp Lạc Hy đến, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, xen lẫn lo sợ.
Thiên giới lưu truyền rằng, trong vạn vị thần ở Thiên giới, kẻ không thể đắc tội bậc nhất chính là Bách Chiến thượng thần.
Nhưng bình thường, vị thần này tính tình rất ôn hòa, rất dễ nói chuyện, cũng không câu nệ tiểu tiết, có thể cùng hậu bối cười nói như bằng hữu, là một người hiếm thấy trong thiên hạ.
Nên để nói, có một vị thần nào đó thực sự đắc tội với vị này, khiến vị này tức giận ấy, thật sự hiếm lắm.
Có điều, nếu như các ngươi đụng đến người bên cạnh nàng thì đó lại là chuyện khác.
Quận chúa Thiên tộc, Ưng tộc, Tiên tộc, hay thậm chí là Ma Tôn và cả Đế Quân cao cao tại thượng, đây chính là ví dụ điển hình cho các vị cùng thấy.
Đó đều từng là những kẻ thực sự mạnh, những kẻ thực sự là cường giả trên chiến trường của Cửu Trùng Thiên, chứ đừng nói là một Tát Mãn tộc nhỏ nhoi.
Tát Dã Tích Miên nhìn thấy Diệp Lạc Hy từ trên cao đáp xuống, bên cạnh nàng ta chính là Nhất Thanh chân quân cùng Quân Cửu điện hạ.
Một người là kẻ mạnh thứ hai trong thất điện hạ của Minh giới, đồng thời cũng là người được Minh Vương nhắm đến lựa chọn ngôi thái tử Minh giới, trở thành Minh Vương tiếp theo.
Diệp Lạc Hy nhìn Tát Dã Tích Miên cùng những đồng tộc Tát Mãn khác ra nghênh đón mình, nàng nhẹ nhàng bước xuống.
Tát Dã Tư Nguy liền ôm quyền, cố nhịn trong lòng mà mỉm cười: “Không! Thượng thần nói sai rồi.
Được người viếng thăm trong dịp trọng đại thế này chính là phúc phần của Tát Mãn tộc nhân chúng ta.
Thượng thần, mời.”
Diệp Lạc Hy cũng không ngại cùng ông ta ta hữu ngươi cung một hồi, rốt cuộc nàng cũng ngồi tại vị trí gần như cao nhất trong Tát Mãn tộc.
Nhìn địa thế bày bố này, nàng cười: “Ôi chao, ta không phải là người của Tát Mãn tộc.
Tộc trưởng, ngài bày bố cho ta địa vị này, hình như là không hợp lệ.”
Ông ta vuốt chòm râu, cười: “Hợp lệ, đương nhiên hợp lệ.
Thượng thần, mời an tọa.”
Nàng mỉm cười: “Chậc, thật ngại quá.
Nhưng phong thủy chỗ ngồi này không quá hợp với ta.
Trưởng tộc, vẫn là để ta đứng như vậy mà thôi.”
Ông ta hốt hoảng: “Không, không, không! Không thể để đại nhân như người đứng được.
Thượng thần, chúng ta sẽ lấy ghế khác cho ngài, mời ngồi.”
Vị trí hiện tại được xem là ổn thỏa.
Diệp Lạc Hy an tọa xong, còn chưa ngồi đến ấm mông, Tát Dã Tư Nguy đã hỏi: “Không biết đại thần hôm nay đại giá quang lâm đến đây, là có việc gì?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ngươi thẳng thắn như vậy là rất tốt.
Ta rất thích.
Có điều, chuyện này có liên quan đến Tát Mãn tộc nhân một chút.
Không biết, liệu trưởng tộc đây có bằng lòng hợp tác cùng ta?”
Ông ta ôm quyền nói: “Tại hạ nguyện cùng ngài hợp tác như ý.”
Diệp Lạc Hy nở nụ cười giảo hoạt, nàng nói: “Chuyện này kỳ thực là có liên quan đến một trong những đồ đệ của ta.
Cụ thể hơn là, liên quan đến người nhà của nàng.”
Nghe đến hai chữ “người nhà” khiến những người có mặt ở đó đều nhảy dựng lên.
“Người, nói vậy là có ý gì chứ?” Tát Dã Tích Miên nhíu mày.
Diệp Lạc Hy liền phất tay.
Quân Cửu đưa đến một miếng ngọc bội cùng một bức phong thư từ trong chiếc hộp lụa gấm ra, đọc lớn: “Ba vạn bảy ngàn một trăm mười tám năm trước, Lạc Hy thượng thần tìm được Thập nhị đồ đệ trong rừng sâu gần Tát Mãn tộc.
Trên người của nàng có một bức phong thư được viết bằng máu và một miếng ngọc bội làm bằng ngọc Phỉ Thúy.
Từ bức phong thư và ngọc bội, Lạc Hy thượng thần đã điều tra và phát hiện, thập nhị đồ đệ chính là hậu duệ của Bạch gia Lam Quốc.
Lam Quốc từ hơn bốn vạn năm trước thua trận với Tát Mãn tộc, thất hoàng tử Bạch Trường Túc đã bị bắt đến Tát Mãn tộc làm nô lệ sinh tử và đã chết trên chiến trường.
Trước khi chết, hắn có một quan hệ với một nữ nhân đến từ Tát Mãn tộc và đã sinh ra Bạch Hiểu Hiểu, cũng chính là Thiên hậu hiện nay.”
Quân Cửu đọc xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ai cũng biết rằng, Bạch Trường Túc và Thánh Nữ hiện tại của Tát Mãn tộc năm xưa đã lén lút vụng trộm với nhau như thế nào, chuyện đó đã từng lùm xùm ra sao.
“Cho nên hôm nay, thượng thần đến đây là muốn trả thù?” Tát Dã Tích Miên trợn mắt.
Diệp Lạc Hy xua tay: “Nào có, nào có? Thánh nữ, người qua nhạy cảm rồi.
Ta đến đây chẳng qua chỉ muốn xin chuyển di mộ của Bạch Trường Túc đi mà thôi.”
Tát Dã Tư Nguy nhíu mày, ông ta nói: “Ngài chẳng phải nói đó là nô bộc sao? Cho dù chết thành tro cốt cũng là nô bộc.
Người muốn nô bộc từ chỗ ta, chẳng lẽ người muốn đem đi tay không như vậy?”
Lưu Nhất Thanh hơi nhíu mày, Quân Cửu càng muốn lao lên đánh người.
Tên này, sao có thể vô nhân đạo đến vậy? Nhưng Diệp Lạc Hy lại phất tay ra hiệu, yêu cầu hai đứa ngốc nóng tính này dừng lại, nàng nói: “Ra giá đi.
Ngài muốn bao nhiêu tiền?”
Tát Dã Tư Nguy định lên tiếng thì đột nhiên, Tát Dã Tích Miên liền ngăn lại.
So với tên phu quân, nàng ta rất thông minh.
Nở nụ cười ngọt ngào, nàng ta nói: “Thượng thần, người nói như vậy thật sự quá khách sáo rồi.
Thiên giới đã cấm mua bán nô lệ từ ba vạn năm trước.
Chẳng lẽ người thật sự sẽ bỏ tiền ra vì một nô lệ đã chết sao?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Cho dù là nô lệ, thì đó cũng danh chính ngôn thuận là phụ thân đồ nhi ta.
Thân là sư phụ, ta đương nhiên có trách nhiệm với kẻ đã cúi mình bái ta làm sư.
Phụ thân của nàng tuy bị biếm thành nô lệ, nhưng dòng máu chảy trong người hắn chính là huyết mạch hoàng tộc của Lam quốc, danh chính ngôn thuận vẫn là một người rất cao quý.”
Lam quốc sinh ra là những chiến binh.
Cho dù Bạch Trường Túc bị biếm thành nô lệ, hắn vẫn chết như một chiến binh thực thụ.
Đây chính là một điều không thể chối cãi.
Mà lời của Diệp Lạc Hy nói cũng rất có hàm ý công khai.
Thứ nhất, Bạch Hiểu Hiểu chính là đồ đệ của Diệp Lạc Hy, cho dù nàng ấy có trở thành thế nào, thân là sư phụ, Diệp Lạc Hy vẫn một lòng bảo vệ, hết mực yêu thương nàng ấy.
Thứ hai, Bách Chiến thượng thần công nhận thất hoàng tử đã chết từ lâu của Lam Quốc, ngay cả trong lời nói cũng có hàm ý tôn vinh lẫn kính trọng, đây là một vinh hạnh rất lớn.
Và thứ ba, chuyện hôm nay Diệp Lạc Hy làm chính là muốn bảo toàn mặt mũi cho Tát Mãn tộc.
Với khả năng của nàng, nàng hoàn toàn có thể đưa toàn bộ chuyện hôm nay công khai trước Thiên giới, đồng thời vả thẳng mặt Tát Mãn tộc nếu cần.
Diệp Lạc Hy thượng thần đang chủ động nhượng bộ bọn họ.
Tát Dã Tích Miên và Tát Dã Tư Nguy nhìn nhau, sau đó nói: “Mời thượng thần đi theo chúng ta.”
Bọn họ được dẫn đến trước một vườn địa đàng lớn.
Đây là nơi chôn tập thể của những nô lệ đã ngã xuống của Tát Mãn tộc.
Quân Cửu và Lưu Nhất Thanh nhìn nhau, mang theo sự căm phẫn.
Diệp Lạc Hy mỉm cười hỏi: “Các ngươi đây là có ý gì?”
Tát Dã Tư Nguy liền nói: “Năm đó nô lệ ở tộc ta chết rất nhiều, ngay cả chúng ta cũng thật sự không nhớ vị thất điện hạ kia là ai.
Thượng thần, quả thực đây là nơi an nghỉ cuối cùng của những nô lệ đã chết từ ba vạn năm trước.
Nếu thượng thần không ngại, hãy tự tìm thứ mình cần.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, sau đó phất tay yêu cầu bọn họ rời đi.
Ánh mắt của đôi phu thê kia có vẻ đắc ý.
Bọn họ còn chẳng nhớ nổi đã đem Bạch Trường Túc kia chôn ở xó nào.
Nếu như Lạc Hy thượng thần thực muốn tìm, hãy tự mình tìm lấy.
Diệp Lạc Hy nhìn xung quanh.
Nơi này chướng khí nặng nề, dường như chất chữa toàn bộ nỗi đau của những người đã ngã xuống một cuộc đời nô lệ.
Thậm chí địa hình trong sân còn làm thành thế trận giam cầm người khác, không cho họ được quyền rời đi.
“Sư phụ, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Diệp Lạc Hy nói: “Quân Cửu, đây là một bài kiểm tra nhỏ ta dành cho con.”
Quân Cửu nhìn Diệp Lạc Hy, phấn khích: “Sư phụ, có phải là người muốn con phá trận đồ?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu.
Nàng chỉ về thanh kiếm được cắm ở giữa trận, nói: “Hãy giết chết thần thú tọa trấn Tát Mãn tộc.”
Quân Cửu kinh ngạc nhìn về phía Thanh kiếm kia, hỏi: “Sư phụ, đó có phải là Tàng Long Kiếm?”
Nàng mỉm cười: “A Cửu.
Nếu như con có thể giết được thánh thú Tàng Long, Tàng Long Kiếm sẽ là của con.”
Nhất Thanh hơi nhíu mày: “Sư phụ, không phải Tàng Long Kiếm này nếu như vào tay tiểu thập nhị sẽ tốt hơn sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ xua tay: “Đúng là thứ này vào tay của tiểu Hiểu thì sẽ trở thành thứ tốt.
Nhưng con biết gì không? Sau khi hồi sinh A Hiểu, nó đã không muốn quay lại thành Tát Mãn tộc.
Thanh kiếm này đối với căn linh trong người nó còn đặc biệt xung khắc cực điểm.
Nhưng mà, Quân Cửu lại có đủ tố chất để sử dụng thứ này.”
Lưu Nhất Thanh càng khó hiểu hơn: “A Cửu đúng là có căn linh hoàn toàn trái ngược với A Hiểu, thích hợp sử dụng với cái thứ đầy rẫy ám khí này hơn.
Nhưng sư phụ, con tưởng Tàng Long kiếm là một trong hai mảnh Song Long kiếm chứ? Chẳng lẽ Ngọa Long kiếm….”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Con đoán đúng rồi đấy.
Ngọa Long kiếm đã sớm ở chỗ sư muội con rồi.”
Lưu Nhất Thanh ôm quyền cười: “Sư phụ, là đồ đệ nông cạn rồi.”
Diệp Lạc Hy lại hướng tay về phía Quân Cửu, tứ bề kết giới của nàng dựng lên tầng tầng lớp lớp, nàng nói: “A Cửu, con bắt đầu đi.”
Quân Cửu mỉm cười nói: “Sư phụ, lần này con đánh hết sức, xin người hãy giữ cho kết giới chắc chắn hơn một chút, con nhất định sẽ làm tốt.”
Nói rồi, rút kiếm.
Từ dưới đất, toàn bộ chướng khí, ám khí, âm khí tích tụ từ tử thi, hận thù của những người đã khuất như mạch nước ngầm nằm dưới đất, bắn mạnh lên trời.
Thứ chất lỏng màu đen kia như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Lưu Nhất Thanh dùng phép thanh tẩy bảo vệ sư phụ và chính mình.
Quân Cửu cầm chắc Tàng Long kiếm, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu trong màn đêm.
Nàng nâng kiếm lên: “Bổn điện hạ đến thách đấu ngươi đây.
Tàng Long.”
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
Đề xuất liên quan
Từ dưới đất, toàn bộ chướng khí, ám khí, âm khí tích tụ từ tử thi, hận thù của những người đã khuất như mạch nước ngầm nằm dưới đất, bắn mạnh lên trời.
Thứ chất lỏng màu đen kia như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Lưu Nhất Thanh dùng phép thanh tẩy bảo vệ sư phụ và chính mình.
Quân Cửu cầm chắc Tàng Long kiếm, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu trong màn đêm.
Nàng nâng kiếm lên: “Bổn điện hạ đến thách đấu ngươi đây.
Tàng Long.”.