Ba ngày sau đó, cũng là ba ngày Ma Tôn liên tục đến tìm vị tiểu thần quân Diệp Lạc Hy để xin lỗi, nhưng cũng đều là ba ngày Diệp Lạc Hy luôn được Tiêu Nguyệt Hoa kéo đi chơi từ sớm, thậm chí có hôm Diệp Lạc Hy còn ở lại cùng với Tiêu Nguyệt Hoa, cùng Quận Chúa ngủ chung một giường.
Điều này khiến Tiêu Nguyệt Dạ vô cùng tức giận.
Cho nên mới có câu chuyện không biết là nên khóc hay cười vào sáng hôm nay.
Chính là cảnh tượng huynh muội hai người họ Tiêu – cả trăm năm còn không thèm nhìn nhau lấy một ánh mắt, hôm nay lại cùng nhau khẩu chiến vô cùng kịch liệt.
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, sau đó nhanh chóng cùng Ma Long định ra khỏi thành.
Chỉ là, vừa ra tới cổng thành, nàng liền bị vướng vào thêm một cái đuôi.
Tất nhiên, cái đuôi này thậm chí còn không dễ bị cắt đứt.
Nếu như nàng để lộ hành tung, sau này sợ rằng Ô Tư Mãng cũng sẽ gặp khó khăn theo.
Cho nên, nàng không ngại mà trực tiếp rẽ vào thanh lâu.
Mặc dù nàng biết có thể sau đó nàng sẽ bị bốn tên nào đó bắt về ăn mắng, nhưng như vậy mới dễ dàng cắt đuôi được cái đuôi kia.
Chỉ là, cửa Thanh Lâu còn chưa bước tới, đằng sau đã bị một cánh tay rất hữu lực mạnh mẽ tóm cổ lấy.
Cái đuôi phiền phức đã bám theo nàng kia, chính là Đế Quân chí tôn thiên hạ.
“Con thường dẫn Ma Long và Tam Lang đến những nơi này để giải tỏa bản thân mình sao?”Độc Cô Tư Dạ hỏi một câu mà cả chủ tớ hai người Diệp Lạc Hy và Ma Long đều đồng loạt trào máu họng.
Ma Long: Ta để chủ nhân đến đây, chưa bị các vị quân chủ lột da rút gân là may rồi, còn giải quyết cái gì? Còn nữa, Tam Lang kia hắn đồng ý là tên đó trăng hoa thật, nhưng hắn có người trong lòng rồi, vụ nãy miễn đi!
Diệp Lạc Hy: Ta đưa hai tên nhóc đó đến đây phá thân cái gì chứ? Chúng vẫn là xử nam cả đó! Với cả, Thanh Loan tỷ tỷ vẫn còn chết mê chết mệt con rồng nhỏ nhà ta.
Ta dám đưa nó đến chỗ này sao?
“Đế Quân, con đến đây không phải là vì muốn mua một loại dược liệu mà ở chỗ chúng ta không có.
Con không đến đây để chơi bời như vậy.”Nàng cung kính ôm quyền cúi đầu thưa.
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc trợn lớn hai mắt nhìn tiểu đồ nhi do mình nuôi dưỡng.
Con nhóc này, tuổi đời có bao nhiêu đâu chứ? Chưa gì đã nghĩ đến viễn cảnh bỏ thuốc người ta rồi sao?
Đế Quân liền cầm tay Diệp Lạc Hy, kéo đi tuột tuột, kéo đến một quán trà cách đấy không xa.
“Đế Quân…” Nàng bày ra vẻ lấm lét như đứa trẻ phạm tội bị bắt quả tang, cúi đầu không dám nhìn lão ta, khẽ lẩm bẩm: “Người đi theo ta làm gì chứ? Bình thường đáng lẽ người nên tự tay xuống bếp làm điểm tâm rồi mang đến cho sư nương mới đúng.”
Đế Quân trừng mắt nhìn nàng: “Muốn gì thì nói, không biết thì hỏi.
Từ khi nào con học được bản lãnh đoán ý của ta rồi?”
Diệp Lạc Hy nhíu mày.
Hôm qua là Ma Tôn, hôm nay là Đế Quân.
Đúng là hai cái âm hồn bất tán không tan.
Nếu như đây là nàng trong quá khứ, chỉ cần Đế Quân có một cử chỉ quan tâm và yêu thương nàng như vừa rồi, chắc chắn nàng sẽ hạnh phúc đến mức bật khóc nức nở.
Nhưng đó là trong quá khứ.
Còn bây giờ, nàng hiện tại không phải là Diệp Lạc Hy trước kia.
“Nếu Đế Quân cho phép, tiểu nhân xin được mạn phép hỏi một câu, chỉ xin người đừng trách phạt ta.”Nàng ôm quyền hướng Đế Quân thưa gửi, đúng mực, giống như cách lão ta đã yêu cầu nàng trước đây, khi mà nàng nhập môn.
Trước cách xưng hô xa lạ này của nàng, Độc Cô Tư Dạ nhíu mày không quen.
Nhưng dù sao, trước khi nàng bái hắn làm sư, chính hắn đã yêu cầu nàng như vậy: chính là không thể thành danh, không thể phi thăng lên làm thần, thì đừng bao giờ gọi hắn là sư phụ.
Bây giờ nàng đã phi thăng lên làm thượng thần, đối với hai chữ “sư phụ” này Diệp Lạc Hy đã từng khao khát muốn gọi.
Không biết vì sao, hắn đối với hai chữ sư phụ này của nàng luôn sinh ra cảm giác chán ghét và ghê tởm.
Nhưng bây giờ, hắn muốn nàng gọi hắn một tiếng “sư phụ” như đời trước, tại sao nàng không gọi? Hà cớ luôn gọi hắn là đế quân xưng là tiểu nhân?
Hắn không quen cảm giác bị chính đồ đệ này của mình lạnh nhạt.
Cả đời hắn dù trước hay sau, danh chính ngôn thuận cũng chỉ có một mình nàng là đồ đệ.
Nhưng đúng như Nữ Oa đã từng nói, hắn là một người thầy tồi tệ.
Hắn không thể cho đồ đệ của mình được một cảm giác an toàn nào cả.
Nữ Oa đã từng nói với hắn “một ngày là thầy, cả đời là cha”.
Nhưng hắn đã là thầy của nàng hơn hai mươi vạn năm.
Trong hai mươi vạn năm đó, chỉ có hắn là tồi tệ đến cỡ nào.
Đến khi hắn nhận ra mọi chuyện thì quá muộn rồi.
Ngươi đi rồi, làm sao trở về được?
Thử hỏi xem, có một người thầy nào lại tàn nhẫn đến độ ruồng rẫy đồ đệ của mình, cho dù biết chắc những chuyện thị phi, dơ bẩn trong thiên hạ đổ lên người đồ đệ mình một cách oan uổng, vẫn nhắm mắt làm ngơ?
Có thể nói, trong đời trước, hắn nợ nàng một chữ “sư”, nợ nàng một ân cứu mạng.
Bây giờ hắn muốn tìm nàng trả lại, thì hắn mới phát hiện ra có nhiều điểm không đúng.
Nhưng nàng không đúng chỗ nào, hắn lại không thể nói rõ được.
Hắn nhìn Diệp Lạc Hy luôn ở trước hắn cúi đầu, thậm chí nói năng cũng vô cùng kiệm lời, ngay cả việc Diệp Lạc Hy bày tỏ suy nghĩ của nó, cũng là một điều rất khó khăn, thậm chí là áp lực đến khó thở.
Cho nên, nó mới phải rào trước rào sau như vậy chăng?.