“A Liêm.” Nàng liếc đứa đồ đệ thứ ba của mình,cũng là đứa đứng xa nàng nhất từ nãy giờ, nghiêm giọng: “Con dám nghe lén ta và Nữ Oa nói chuyện sao? Con nghe được bao nhiêu, nghe ra cái gì rồi?!”
Nhạc Tử Liêm sợ đến giật nảy mình, ánh mắt như tiểu cẩu đáng thương nhìn nàng mà nói trơn như nước chảy: “A! Sư phụ! Người đừng tức giận, vạn nhất đừng tức giận.
Là đại sư huynh và thập nhị nói con đi nghe lén đó!”
Diệp Lạc Hy thở ra một hơi, đúng là nàng không thể trút giận được lên trẻ con, chỉ đành nhìn đám trẻ do chính tay nàng nuôi nấng, dưỡng dục thở ra một hơi, nói: “Đúng là vi sư định sẽ thành thân, nhưng không phải là bây giờ.
Nếu như nói chính xác thời điểm thì có lẽ phải vài ba trăm năm nữa.
Nếu như nhanh, có lẽ cũng chỉ vài chục năm.”
“Sư phụ.”Mục Thiên Thiên ôm lấy nàng từ đằng sau, nũng nịu: “Người kể cho chúng con nghe đi, là ai đang theo đuổi sư nương của chúng ta vậy nha?”
“Con hỏi để làm gì?” Nàng không nhìn Mục Thiên Thiên, ngón tay gõ nhịp nhịp lên thành ghế.
“Sư phụ.” An Nhiên nũng nịu cùng ủy khuất: “Sư phụ, người nhìn người đó.
Năm nay người cũng đã hơn ngàn tuổi rồi.
Nhưng xung quanh người lúc nào cũng chỉ có nam nhân và nam nhân, luôn xưng huynh gọi đệ với người.
Chỉ có Nữ Oa cổ thần mới gọi người là tỷ muội.
”
“Con nói như thế là có ý gì? Đó đều là tướng sĩ của quân đội ta, ta không gọi họ là huynh đệ, chẳng lẽ lại gọi là tỷ muội sao?” Nàng khó hiểu khẽ nhíu mày.
Nghe sư phụ nói như thế, mười hai đệ tử thở dài, nản cả lượt.
“Sư phụ.
Chúng con chính là muốn nói, nếu như người đã có ý trung nhân trong lòng rồi, thì chúng con mong muốn người hãy thành thân đi được hay không?” Chu Minh khoanh tay, tỏ vẻ ông cụ non.
“Sư phụ, người chăn đơn gối chiếc cả ngàn năm rồi, người chừng nào mới đem sư mẫu về cho chúng con chứ? Chúng con chỉ lo người sống một mình lâu quá, lại cho rằng người thật sự thích nữ nhân.”Lục Bắc Quân mím chặt môi, điệu bộ giống như cắn răng nuốt nước mắt nhiều hơn.
Diệp Lạc Hy đỡ trán, cảm thấy nhân sinh quan của đám nhóc tỳ này cần được dạy dỗ tử tế lại rất nhiều lần.
“Thái sư phụ của các con cũng chăn đơn gối chiếc hai mươi sáu vạn năm có lẻ rồi đó.
Sao các con không nói lão ta thành thân cho sớm đi? Nói ta làm gì? So với lão, ta chẳng qua chỉ thuộc hàng hậu duệ chừng mười lăm, hai mươi đời gì đấy của lão.
Ấy vậy mà thái sư phụ của các ngươi còn chưa có ai chung chăn chung gối.
Tại sao ta phải vội?” Nàng nhướng mày nhìn đám nhóc tỳ.
Bọn chúng nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài, nản cả lượt.
“Vậy sư phụ, người theo đuổi sư phụ đó, trông sư mẫu như thế nào?”Ánh mắt của bọn chúng nhìn nàng đầy trông chờ.
Diệp Lạc Hy trợn cả mắt.
Cưới gả thì chưa, sính lễ còn không có, tại sao đám nhóc con này có thể thuận miệng đến vậy, không biết xấu hổ gọi bốn người bọn hắn là sư mẫu chứ? Mà thôi, dù sao nàng cũng không cần phải lo chuyện sau này bọn chúng khó chấp nhận nàng có số đa phu đi.
“Cũng không thể gọi là giống người.” Nàng khẽ đỏ ửng đôi má, liếc sang trái, dường như đang trốn tránh hai mươi bốn con mắt đang nhìn nàng chằm chằm, cầu nghe được chuyện của sư mẫu.
“Khụ! Như vậy có nghĩa là các con không ai đòi ta phần thưởng sao?” Nàng chuyển chủ đề.
“Sư phụ.
Người đừng chuyển chủ đề.”An Nhiên khó chịu ra mặt, kéo theo mười một huynh đệ tỷ muội còn lại hùa theo, đồng loạt gật đầu.
“Sư phụ, nếu người vẫn còn muốn phần thưởng, vậy thì chúng con phải tự chọn phần thưởng cho chính mình chứ? Chúng con không muốn những phần thưởng kia, chúng con chỉ muốn nghe sư phụ nói về sư mẫu thôi à.” Bạch Hiểu Hiểu nhìn nàng bán manh.
Diệp Lạc Hy trợn mắt.
Nữ Oa tò mò thì không nói, bây giờ đến một đám nhóc tỳ cũng đòi nàng kể chuyện này sao?
“Lát nữa bọn hắn về, các ngươi sẽ gặp được thôi.
Đừng hỏi ta làm gì.” Diệp Lạc Hy xua tay, sau đó xoay người vào thư phòng, giải quyết công việc còn giang dở.
Mười hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó cùng lộ ra một nụ cười vô cùng khiến người ta rợn cả tóc gáy, giống như một đại âm mưu đang được chúng nó sắp xếp vậy..