Bốn người họ bước vào thư phòng, bắt đầu bàn bạc những chuyện mà họ đang muốn bàn bạc.
Sau khi giảng giải cho hai người họ hiểu được lý thuyết và cơ chế tiền tệ, nàng đã đem toàn bộ tài sản và kim tệ mà mình tích cóp được giao cho hai người.
“Chủ nhân, người chắc là người muốn làm như vậy chứ?” Diệp Mi hỏi nàng.
“Đây là toàn bộ những gì ta đã cố gắng thu thập lại trong vòng nửa năm qua.
Suy cho cùng, một mình ta cũng không thể làm được quá nhiều điều.
Chỗ kim tệ này ở chỗ ta tuy nói là ít, nhưng với tình hình ở nơi này, kim tệ trắng là thứ còn hiếm có hơn tìm thấy hạch ma thú.” Nàng đặt lên một thẻ kim tệ, nói: “Vậy nên A Thanh, Mi nhi, hai người hãy thay ta khiến chỗ tiền này biết đẻ đi.
Dù sao thì, ta cũng cần một lượng lớn kim tệ cho một việc nào đó hợp lý chứ, phải không?”
“Chủ nhân, cách kiếm tiền có rất nhiều.
Tùy vào việc người muốn đó là kiếm bằng cách chính trực hay tà đạo?” Diệp Thanh hỏi lại.
“Chính hay tà, còn quan trọng sao?” Nàng nhướng mày.
Hai người Diệp Thanh, Diệp Mi nhìn nhau, sau đó liền hiểu ý chủ nhân, gật đầu lui ra.
“Có một điều ta muốn các ngươi lưu ý một chút ha.” Nàng cười, đồng thời đặt hai lọ nhỏ màu đen lên bàn: “Đế Quân và Ma Tộc có một lượng lớn tài sản ở ba lục địa Huyền Mẫn, Huyền Sách và Huyền Thiết.
Đó là ba mỏ vàng, khoáng sản các loại.
Nếu như các ngươi đủ bản lĩnh đem ba chỗ đó bòn rút đến mức kiệt quệ, ép họ phải bán lại cho chúng ta, ta sẽ đem hai thứ này cho các ngươi.”
Diệp Thanh và Diệp Mi vốn dĩ rất có tài kinh doanh, chi tiêu và tính toán.
Tuy nhiên, tài năng này của họ, khi họ vừa ký khế ước với Diệp Lạc Hy, nó không có mấy tác dụng.
Thời đó, người ta quan niệm rằng chỉ cần đạt cảnh giới cao, thì dùng thực lực để chứng minh.
Nhưng sẽ sớm thôi, cái quan niệm cũ rích đó sẽ không còn hữu dụng nữa.
Phải có tiền.
Nếu nàng có nhiều tiền, nàng sẽ có quyền.
Tuy nhiên, về lĩnh vực tính toán tiền tệ này, nàng chỉ có thể nhớ được lý thuyết chứ không biết cách vận hành chúng.
Diệp Thanh và Diệp Mi kiểm tra kỹ càng cái lọ màu đen, phát hiện ra được bên trong là hai cây băng thanh kỳ tử thảo – loại cỏ chỉ mọc ở gần tinh linh vương, có khả năng giúp hai người họ độ phá phi hành vài cảnh giới.
“Chủ nhân, thứ này… quá quý giá rồi.
Chúng ta không thể nhận nổi!” Diệp Mi cúi đầu.
“Có gì đâu mà quý giá? Trong không gian của ta, chỗ cây này mọc thay cỏ dại luôn rồi đó.
Nếu như không phải tiểu Nam mỗi sáng đều cắt bớt đi đem phơi khô, có lẽ nó sẽ là cỏ dại trong không gian của ta mất thôi.” Diệp Lạc Hy xua tay: “Bởi vì mỗi lần dùng chúng, dược tính của cỏ này rất mạnh, ta không thể mạo hiểm cho các ngươi dùng quá nhiều trong một lần, cho nên chỉ có thể đưa đến từng này thôi.”
Diệp Mi và Diệp Thanh nhìn nhau.
Thiên hạ này có tam thiên, có lục địa, có thất hải.
Nhưng chỉ có ba tinh linh vương, chỉ ở vỏn vẹn trong phạm vi rất rất nhỏ.
Vậy mà chủ nhân có thể nói rằng thứ quý giá này lại mọc thay cỏ dại sao?
Cả hai đồng loạt cúi đầu, ôm quyền cảm tạ chủ nhân.
“Chủ nhân, người đã thu nhận một tinh linh vương ư?” Diệp Thanh hết nhìn ngọn cỏ trong tay, lại nhìn đến chủ nhân, đầy kinh ngạc.
“Ừm.
Là Diệp Liên đó.
Tinh Linh Vương Diệp Liên, căn linh Hồng Liên Nghiệp Hỏa.”.