Vạn Tướng Chi Vương

Chương 7: Lựa chọn



"Vậy nên ta mới nói, Tiểu Lạc, thể chất không có tướng e rằng mới là mạnh nhất thế gian, khiếm khuyết của nó chỉ là chìa khoá để mở nó ra thôi."

 

Trong lòng Lý Lạc kịch liệt sôi trào, mấy năm nay, thể chất không tướng của hắn đã khiến cho hắn phải chịu đựng không ít, mới đầu hắn cũng cảm thấy không cam lòng và phẫn nộ, nhưng cuối cùng tất cả những không cam lòng đó đều hóa thành bất lực, sau đó chỉ đành chấp nhận hiện thực.

 

Mà bây giờ, cha mẹ hắn lại nói với hắn rằng, không tướng không phải là phế vật, mà là thể chất mạnh nhất thế gian?

 

Lúc này, Lý Lạc không kìm nén nổi, viền mắt đỏ bừng.

 

"Tiểu Lạc, trước đó chúng ta đã lấy máu và một sợi linh hồn của con để luyện ra tướng đầu tiên cho con, ngay ở bên trong trong quả cầu thủy tinh này."

 

"Tiểu vô tướng thần đoán thuật cũng ở trong đó." Đạm Đài Lam nói.

 

Trong lòng Lý Lạc dâng lên một dòng nước ấm, hắn giang hai tay ra nói: "Cha mẹ, cám ơn hai người, tới đi, ta đã chuẩn bị xong, truyền tướng không phải bẩm sinh và "Tiểu vô tướng thần đoán thuật" cho ta đi, để nhi tử của hai người mở ra một cuộc đời mới từ đây."

 

Bấy giờ, vẻ mặt của Lý Thái Huyền bỗng trở nên nghiêm túc, hắn im lặng một hồi rồi nói: "Cuối cùng còn một việc cần phải nói rõ với con, dung nhập tướng không phải bẩm sinh vào trong cơ thể không hề đơn giản như con nghĩ vậy đâu."

 

"Khi tướng không phải bẩm sinh dung nhập, nó sẽ hấp thu một lượng lớn máu của con, sở dĩ yêu cầu con chỉ được mở vật này ra khi đã đủ mười bảy tuổi là bởi vì chỉ khi đó con mới có thể miễn cưỡng gánh vác được tổn hao đó."

 

"Nhưng điều quan trọng nhất là... Khi dung hợp với tướng không phải bẩm sinh, con sẽ không chỉ mất máu thôi, mà còn mất cả... tuổi thọ."

 

"Bắt đầu từ thời điểm dung hợp, tuổi thọ của con chỉ còn lại năm năm... Trừ khi con có thể bước vào Phong Hầu cảnh trong vòng năm năm, nâng tuổi thọ của mình lên, nếu không vào năm năm sau, con sẽ tiêu hao hết tuổi thọ."

 

"Vì chuyện này mà ta và mẹ con đã tranh chấp với nhau rất lâu, cái giá phải trả thực sự quá lớn. Nhưng Tiểu Lạc, con đã trưởng thành, vậy nên chúng ta quyết định nói cho con biết chuyện này, để con tự đưa ra lựa chọn, nếu Tiểu Lạc lựa chọn giữ nguyên như bây giờ thì về sau con sẽ là một người an nhàn trong phú quý, cả đời bình an. Nếu lựa chọn dung hợp với tướng không phải bẩm sinh thì về sau con sẽ phải liều mạng với trời, bước vào trong vô tận hiểm nguy..."

 

"Nếu lựa chọn vế trước, con chỉ cần cất quả cầu thủy tinh này đi là được, mọi thứ trong đó đều sẽ tự hủy. Còn nếu lựa chọn vế sau, bây giờ hãy đưa tay vào trong nó, lựa chọn thế nào chỉ có thể dựa vào con thôi. Nhưng cho dù lựa chọn con đưa ra là thế nào, cha mẹ vẫn sẽ vĩnh viễn ủng hộ con."

 

Sau đó tiếng nói im bặt lại, quang ảnh của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam không còn nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía trước, ánh mắt ẩn chứa dịu dàng.

 

Lý Lạc thì chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh đen nhánh kia, vẻ mặt không rõ.

 

Lúc trước hắn đã cảm thấy tại sao không tướng có tiềm lực lớn như thế mà lại không hề có một chút di chứng nào, hóa ra là ở đây.

 

Bây giờ hắn phải đưa ra lựa chọn, muốn bản thân làm một con quỷ yếu ớt hay là muốn làm quỷ chết sớm?

 

Trong phòng vô cùng im ắng.

 

Quả cầu thủy tinh đen nhánh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy hắt lên khuôn mặt không rõ cảm xúc của Lý Lạc, trông có vẻ hơi quỷ dị.

 

Bây giờ hắn đang phải đứng giữa hai lựa chọn vô cùng gian nan.

 

Trong cơ thể vốn không có tướng, cha mẹ lại dốc hết sức lực tìm ra phương pháp, đem tới hy vọng và ánh ban mai cực lớn cho hắn, nhưng không ngờ niềm hy vọng này lại phải trả một cái giá nặng nề tới thế.

 

Tuổi thọ chỉ còn lại năm năm.

 

Nếu như hắn không thể bước vào Phong Hầu cảnh trong năm năm, nâng tuổi thọ của bản thân lên thì cuộc đời của hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.

 

Năm năm Phong Hầu?

 

Bây giờ hắn mới chỉ mười bảy tuổi, năm năm sau mới hai mươi ba tuổi... Theo Lý Lạc được biết, trong lịch sử Đại Hạ quốc hình như chưa từng có ai bước vào Phong Hầu cảnh khi còn trẻ như vậy cả.

 

Phải cần có thiên phú, cơ duyên và nỗ lực lớn cỡ nào mới có thể tạo ra được kỳ tích như vậy?

 

Lý Lạc không biết... Cho nên bây giờ hắn đang cảm thấy mình bị một áp lực cực lớn bao phủ, khiến cho hắn hơi khó thở.

 

Nếu hôm nay hắn lựa chọn cứ tiếp tục như bình thường, Lạc Lam phủ mà cha mẹ hắn để lại cũng được coi là một cơ nghiệp không nhỏ, ngay cả khi hắn không thể khống chế nó, chỉ cần hắn bằng lòng nhượng bộ đôi chút là hắn vẫn có thể làm một cậu ấm giàu có nhàn hạ.

 

Còn nếu lựa chọn dung hợp với tướng không phải bẩm sinh, vậy thì hắn sẽ phải thời thời khắc khắc giữ mình vững vàng, phải giành giật từng phút từng giây, dốc hết sức lực vắt kiệt tất cả tiềm lực của mình, sau đó đánh cược với ông trời, tranh thủ cho một hy vọng sống vô cùng nhỏ nhoi.

 

Giữa hai thứ này, hẳn nên chọn cái nào bây giờ?

 

Lý Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cuộn sóng.

 

Giờ khắc này hắn nghĩ tới rất nhiều điều, hắn nghĩ tới những ánh mắt kỳ lạ người ta nhìn mình trong học phủ, bọn họ thường hay nói hổ phụ vô khuyển tử, nói tại sao cha mẹ ưu tú như vậy mà đứa con của họ chỉ được có thế thôi?

 

Hắn cũng nghĩ đến đôi mắt vàng trong trẻo xinh đẹp kia, sâu trong lòng hắn vẫn có chút yêu thích và hướng về Khương Thanh Nga, Lý Lạc không phủ nhận điều này. Như hắn đã nói đấy, Khương Thanh Nga ưu tú như vậy vốn đã có lực hấp dẫn cực lớn đối với những người đồng trang lứa, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây không phải chuyện mất mặt gì, lẽ thường mà thôi.

 

Thật ra từ khi còn nhỏ, Lý Lạc đã ganh đua với Khương Thanh Nga trên rất nhiều phương diện, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà Lý Lạc luôn thua nhiều thắng ít, hành động phân cao thấp này dần ít đi sau khi hai người lớn lên.

 

Đặc biệt là khi tướng cung mở ra, Lý Lạc biết chênh lệch của cả hai đã bị kéo dài ra.

 

Cũng chính vào lúc đó, Khương Thanh Nga thường không so đo gì với hắn nữa.

 

Trải nghiệm trong mấy năm qua dường như đã khiến Lý Lạc trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng chỉ có mình Lý Lạc mới biết sâu trong nội tâm, lòng háo thắng của hắn mạnh tới mức nào.

 

Cuộc giao dịch với Khương Thanh Nga có lẽ chính là một hành động để hắn tự bức ép bản thân.

 

Trong tình huống bình thường, nếu hắn muốn đuổi kịp Khương Thanh Nga đã vượt qua mình cả một mảng lớn thì đúng là chuyện khó như lên trời, nhưng bây giờ... đã có một tia hy vọng.

 

Hắn muốn từ bỏ tia hy vọng ấy sao?

 

Đáp án là... không thể nào!

 

Lý Lạc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hắn sắc bén hơn bao giờ hết.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào quang ảnh của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam phía trước, nói khẽ: "Cha, mẹ, thật ra ta vẫn luôn có một mong muốn, mặc dù mong muốn đó trong mắt người khác sẽ chỉ là một trò cười, là ta không biết tự lượng sức mình..."

 

"Ta không chỉ muốn đuổi kịp Thanh Nga tỷ, mà còn muốn vượt qua nàng, và không chỉ mỗi nàng đâu, ta còn muốn... vượt qua hai người."

 

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng: "Ta muốn về sau, khi người khác nhìn thấy ta sẽ không còn nói đây là nhi tử của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam nữa... Ta muốn khi bọn họ nhìn thấy hai người sẽ phải nói... Đây chính là cha mẹ của Lý Lạc trong truyền thuyết."

 

Lý Lạc cười nhẹ, nói: "Cha, mẹ, ta rất biết ơn món quà hai người đã tặng ta trong ngày sinh nhật mười bảy tuổi này."

 

"Hai người yên tâm đi, ta sẽ không khiến cho hai người thất vọng đâu, chẳng phải chỉ là năm năm Phong Hầu thôi ư... Được, Lý Lạc ta chấp nhận thử thách này!"

 

Khi nói ra chữ cuối cùng, ánh mắt của Lý Lạc cũng đã trở nên kiên quyết, bỗng dưng hắn không còn thấy do dự nữa, trực tiếp xòe tay ra đặt lên bên quả cầu thủy tinh màu đen.

 

Bụp!

 

Quả cầu thủy tinh lập tức phản ứng dữ dội, lúc này Lý Lạc cảm thấy từ lòng bàn tay có cảm giác đau nhức mãnh liệt truyền đến, dường như có vô số cây kim đang đâm vào lòng bàn tay của hắn vậy.

 

Sau đó quả cầu thủy tinh bắt đầu chầm chậm tách ra, phía trong nó có hai vật đang nằm im lìm.

 

Một thứ là thẻ ngọc màu đen, nếu đoán không nhầm thì nó chính là "Tiểu vô tướng thần đoán thuật".

 

Một thứ khác thì lại khá kỳ lạ, trông như một loại chất lỏng, mà cũng giống như một loại ánh sáng nào đó, nó có màu xanh thẫm, bên trong lộ ra ánh sáng vàng be bé.

 

Ánh mắt Lý Lạc nhìn chằm chằm vào thứ giống như chất lỏng mà lại như ánh sáng thần bí kia.

 

Hắn biết đây chính là thứ có thể thay đổi vận mệnh của mình. Một tướng không phải bẩm sinh do cha mẹ hắn đã hao tâm tổn huyết luyện chế ra.

 

Ngay khi hắn nhìn thấy vật này, hắn đã cảm thấy nó phù hợp với mình từ tận sâu trong linh hồn.

 

Cứ như vật này vốn được sinh ra ở trong cơ thể hắn.

 

Xem ra đúng như lời cha mẹ nói, tướng không phải bẩm sinh này đã được chế tạo ra từ linh hồn và tinh huyết của hắn, hai bên vô cùng phù hợp.

 

"Ôi..."

 

Khi Lý Lạc còn đang si mê nhìn chằm chằm vào tướng không phải bẩm sinh thần bí ấy, bỗng dưng có một tiếng thở dài ẩn chứa vô vàn tình cảm phức tạp khẽ vang lên.

 

Lý Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy quang ảnh của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam đã tiếp tục cử động, vẻ mặt của bọn họ đều hiện ra đôi chút phức tạp.

 

"Tiểu Lạc, xem ra con đã đưa ra lựa chọn." Lý Thái Huyền chậm rãi nói.

 

"Là phụ thân của con, lựa chọn này của con khiến ta thấy hơi đau lòng, nhưng nhìn từ góc độ một nam nhân, ta lại cảm thấy vô cùng vui mừng và tự hào vì con."

 

"Mặc dù con đường sau này của con sẽ ngập tràn gian nan hiểm trở, nhưng nhi tử của Lý Thái Huyền ta sao phải e ngại những chuyện này?"

 

Đạm Đài Lam đứng bên cạnh, trong mắt màng dường như có ánh nước lấp lánh, chắc hẳn khi lưu lại quang ảnh, nàng đã cảm thấy vô cùng khó chịu khi Lý Lạc đưa ra lựa chọn này. Dù sao, là một người mẹ, nàng khó mà chấp nhận nổi chuyện sau này con mình chỉ còn lại mỗi năm năm tuổi thọ.

 

Thế nhưng nàng cũng không khuyên can điều gì, bởi vì nàng biết chỉ có Lý Lạc mới có thể đưa ra lựa chọn, giờ hắn đã lựa chọn xong, nàng chỉ đành dốc hết toàn lực ủng hộ hắn, tin tưởng hắn mà thôi.

 

"Tiểu Lạc... Nếu con đã lựa chọn xong, thì hãy để ta nói cho con biết về cách chúng ta luyện chế ra tướng không phải bẩm sinh này đi."

 

Nghe thấy Đạm Đài Lam nói vậy, Lý Lạc cảm thấy hơi chấn động.

 

"Vì một tướng không phải bẩm sinh này, ta và cha con đã phải làm ra vô số thử nghiệm, sau đó mới chọn ra được vật phù hợp nhất từ trong vô số nguyên liệu tìm được, cuối cùng luyện thành."

 

"Tướng này thuộc hàng tứ phẩm, dùng Thủy Tướng làm chủ, Quang Minh Tướng làm phụ."

 

Lý Lạc nghe vậy thì lập tức ngẩn ra, cười khổ nói: "Cái này... sao lại là Thủy Tướng?"

 

Mặc dù giữa các nguyên tố không phân chia cao thấp, nhưng nếu bàn về lực công kích và sức công phá thì tất nhiên phải các loại tướng tính hỏa, lôi, kim là mạnh nhất. Thủy Tướng trong vô số loại tướng tính lại thiên về ôn hòa dịu dàng, hiển nhiên tướng tính này thiên về uyển chuyển mềm dẻo.

 

Hắn thật sự không ngờ tướng không phải bẩm sinh đầu tiên mà cha mẹ luyện chế cho mình lại là loại tướng tính này.

 

"Ha ha, Tiểu Lạc, có phải con đang cảm thấy Thủy Tướng yếu đuối, không phù hợp với suy nghĩ trong lòng ngươi đúng không? Ngươi đừng nên coi thường Thủy Tướng, có lẽ về tấn công và công phá Thủy Tướng hơi yếu, nhưng về đánh lâu dài và bền bỉ thì nó lại thắng các tướng khác, chỉ cần con có thể phát huy hết ưu thế của Thủy Tướng, nó sẽ không yếu hơn so với bất cứ tướng nào."

 

"Hơn nữa... Thủy Tướng của con không phải loại bình thường, bởi vì trong đó còn có Quang Minh Tướng làm phụ nữa, nước và ánh sáng kết hợp, nếu như con có thể khai phá nó thật tốt, chỉ sợ hiệu quả cuối cùng sẽ vượt ngoài dự liệu của con."

 

"Tất nhiên, ta và cha con lựa chọn Thủy Tướng và Quang Minh Tướng làm tướng đầu tiên của con còn là vì hai nguyên nhân cực kỳ quan trọng khác."

 

"Sau khi dung hợp với tướng không phải bẩm sinh đầu tiên, con sẽ bị mất một lượng máu lớn, tuổi thọ cũng hao tổn, hai điều này sẽ khiến con bị thương nặng. Thủy Tướng lại ôn hòa, lực lượng tu luyện ra từ Thủy Tướng có thể giúp con tẩm bổ thân thể đang trọng thương, nhanh chóng khôi phục lại."

 

Bấy giờ Lý Lạc mới hiểu ra, thì ra là vậy, nếu bàn về tẩm bổ chữa trị thương thế thì Thủy Tướng kết hợp với Quang Minh Tướng quả thật là kiệt xuất trong mặt này.

 

"Vậy nguyên nhân thứ hai thì sao?" Lý Lạc có chút tò mò nghĩ trong lòng.

 

Hắn cũng không phải chờ quá lâu, Lý Thái Huyền đã cười giải đáp: "Nguyên nhân thứ hai là vì chúng ta hy vọng con có thể trở thành một Tôi Tướng sư, hỗ trợ cho con đường tu hành tương lai của mình."

 

"Ngươi có nhớ điều kiện cơ bản để trở thành Tôi Tướng sư không?"

 

Lý Lạc ngẩn ra, không chút do dự trả lời: "Điều kiện cơ bản của Tôi Tướng sư là bản thân phải có... Thủy Tướng hoặc Quang Minh Tướng?"

 

Tướng tính được phổ biến rộng rãi, tất nhiên cũng có rất nhiều chức nghiệp phụ trợ được sinh ra theo, Tôi Tướng sư chính là một trong số đó. Khả năng của Tôi Tướng sư là luyện chế ra linh thủy có thể cải thiện và làm tăng phẩm chất của tướng tính.

 

Ngoài ra còn có Luyện Đan sư, nhưng chức nghiệp này yêu cầu phải có các tướng tính thuộc loại Mộc Tướng hoặc Hỏa Tướng.

 

Còn có Tướng Cụ sư chế tạo ra các loại tướng cụ, chức nghiệp này yêu cầu có các loại tướng tính thuộc Kim Tướng, Hỏa Tướng, Thổ Tướng.

 

Tôi Tướng sư và Luyện Đan sư khá giống nhau, tuy nhiên vẫn khác nhau ở chỗ Tôi Tướng sư chỉ có thể giúp tăng phẩm chất của tướng tính, còn hầu hết đan dược do Luyện Đan sư chế tạo ra giúp tăng tướng lực.

 

Cả Thủy Tướng và Quang Minh Tướng đều có tác dụng tinh lọc, cho nên chúng trở thành điều kiện cơ bản và tất yếu để trở thành Tôi Tướng sư.

 

"Nhưng tại sao ta phải trở thành Tôi Tướng sư?" Lý Lạc hơi nghi hoặc hỏi.

 

Nhưng chưa cần hắn hỏi đến, thanh âm của Lý Thái Huyền đã vang lên: "Bởi vì con có thể chất không tướng, có thể nâng cao phẩm chất của tướng không giới hạn, nếu con trở thành Tôi Tướng sư thì về sau sẽ có hiểu biết sâu hơn về mặt này, đến lúc đó sẽ càng có khả năng hoàn thiện tướng của mình."

 

"Ngoài ra các Tôi Tướng sư khác đều chỉ có mỗi Thủy Tướng hoặc Quang Minh Tướng, còn con lại có Thủy Tướng làm chính, Quang Minh Tướng làm phụ, hai lực lượng tinh lọc kết hợp với nhau. Nói thật với điều kiện này, nếu con không trở thành Tôi Tướng sư thì đúng là phung phí của trời."

 

"Chắc chắn phẩm chất của linh thủy do con luyện chế ra sẽ hơn xa do các Tôi Tướng sư khác luyện ra."

 

Đạm Đài Lam che miệng cười khẽ: "Tiểu Lạc, đây cũng là một con đường lui cha mẹ để lại cho ngươi, nếu Lạc Lam phủ bị con làm cho phá sản, ít ra cũng phải biết một nghề nào đó chứ, đi đâu cũng sẽ không bị thiệt thòi."

 

Lý Lạc há to miệng, cuối cùng chỉ có thể gãi đầu một cái, hắn còn có thể nói gì được nữa đây, chỉ có thể khen cha mẹ đa mưu túc trí thôi. Bọn họ suy nghĩ sắp đặt cho hắn một nghề nghiệp, xem như là đã phát huy năng lực của tướng không phải bẩm sinh đầu tiên này tới cực hạn.

 

"Nhưng mà Tiểu Lạc, tướng không phải bẩm sinh đầu tiên này mới chỉ là nhập môn thôi, cho nên cha mẹ mới có thể dùng linh hồn và tinh huyết của con giúp con luyện thành. Tướng thứ hai và thứ ba lại cao thâm phức tạp hơn nhiều, cho nên chỉ có thể dựa vào chính con tìm tòi."

 

"Cha mẹ kiến nghị khi thực lực của con bước vào Tướng Sư cảnh hẵng đi luyện ra tướng tướng thứ hai, ta đã để lại một số suy nghĩ cụ thể và kinh nghiệm luyện chế trong thẻ ngọc, con có thể tham khảo."

 

"Phần "Tiểu vô tướng thần đoán thuật" bên trong thẻ ngọc này chỉ có thể luyện ra được tướng thứ hai, chúng ta đã cất phần luyện ra tướng thứ ba ở Vương thành, thông tin cụ thể trong thẻ ngọc có hết, đến lúc đó con đọc rồi tới Vương thành lấy là được."

 

Nói tới đây, Lý Lạc nhận ra quang ảnh của Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam đang dần nhạt đi, điều này khiến cho vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, trong lòng biết rõ có lẽ cuộc trò chuyện này sắp phải kết thúc.

 

"Cha, mẹ..."

 

Lý Lạc không nhịn được vươn tay với về phía quang ảnh, nhưng lại xuyên qua nó.

 

Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam thì cúi đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập hiền hòa và sủng ái.

 

"Tiểu Lạc, có lẽ phải kết thúc ở đây..."

 

"Cha mẹ đều tin rằng, nếu con đã chọn con đường này thì chắc chắn sẽ thành công thoát khỏi tuyệt cảnh trong vòng năm năm."

 

"Cha mẹ đều biết con rất lo lắng chúng ta, nhưng yên tâm đi, trước khi chưa gặp lại con, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

 

"Điều cuối cùng, Tiểu Lạc, con phải nhớ kỹ, mặc kệ con có lo lắng cho chúng ta tới đâu đi chăng nữa, không được đi tìm chúng ta trước khi con đạt tới Phong Hầu."

 

Quang ảnh không ngừng mờ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn, căn phòng lại lần nữa chìm trong im lặng.

 

Lý Lạc ngồi trước quả cầu thủy tinh đen kịt, hai mắt đỏ bừng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không rơi lệ, chỉ hơi lau qua mắt, nói khẽ: "Cha, mẹ... cảm ơn tất cả những gì hai người đã làm cho ta."

 

"Hai người hãy chờ xem... Chờ sau này khi gặp lại, ta nhất định sẽ khiến hai người cảm thấy kinh ngạc và tự hào vì ta."

 

Gạt đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Lý Lạc đưa tay cầm lấy thẻ ngọc trong quả cầu thủy tinh màu đen, sau đó đặt mắt nhìn về phía vật đang phát ra ánh sáng xanh thẫm thần thánh.

 

"Từ hôm nay trở đi..."

 

"Cuối cùng ta đã có tướng tính."

 

Lúc này trong mắt Lý Lạc lóe lên tình cảm nóng rực, hắn không còn do dự gì nữa, trực tiếp mở tay ra bắt lấy tướng không phải bẩm sinh đầu tiên của mình.

 

Phụt!

 

Ngay khi hai bên tiếp xúc với nhau, một cảm giác lạnh như băng lan tới từ lòng bàn tay, ngay sau đó, cảm giác đau nhức dữ dội khó mà diễn tả được bỗng nhiên bùng nổ trong cơ thể Lý Lạc.

 

Cảm giác đau nhức dữ dội đó lập tức bao trùm lên toàn bộ thần trí của Lý Lạc, trước mắt hắn đột nhiên tối đen, thân thể tê liệt chậm rãi ngã xuống.

 

Rầm! Rầm!

 

Từng tiếng đập cửa đã đánh thức Lý Lạc khỏi bóng tối, hắn phải dốc hết toàn lực mới có thể mở hai mắt nặng nề ra được, thứ lọt vào tầm mắt hắn ngay sau đó chính là gian phòng quen thuộc.

 

"Đây là... Làm sao vậy?"

 

Hắn tự lẩm bẩm, thế rồi mới phát hiện ra giọng nói của mình vô cùng suy yếu, bộ dáng như người già hơi thở mong manh, như nến tàn trước gió.