Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 27: Đại Hôn (4)



Thấy kế sách kéo dài thời gian của mình có hiệu quả, ánh mắt Lý Vân Uyên sáng lên, nàng gật đầu lia lịa, nhanh nhảu nói: “Phải, phải, tài nguyên của ta đều để trong nhẫn không gian, ngươi thả ta ra, ta liền lấy ra cho ngươi xem, ngươi muốn lấy bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu.”

Tiêu Quân ngẫm nghĩ một lát, chàng cũng muốn xem tài nguyên của nàng đa dạng đến mức nào, liền buông bàn tay đang đè chặt hai tay nàng ra, cũng đứng lên khỏi giường, gằn giọng: “Được rồi, mau lấy tài nguyên của ngươi ra cho ta xem, nếu như ta không hài lòng, ngươi liền biết hậu quả, ta khuyên ngươi đừng nên chơi mưu kế gì.”

Thoát khỏi chế trụ của Tiêu Quân, Lý Vân Uyên xoa xoa hai cổ tay vừa bị chàng đè chặt của mình, xoa chán chê, nàng mới mò nhẫn không gian, Tiêu Quân tò mò ghé mắt lại coi thì từ trong đó, nàng bỗng lấy một thanh kiếm, nhằm thẳng chàng đâm tới.

Tiêu Quân giật mình kinh hãi, thân thể lại tự động phản ứng bật lùi về phía sau, thế nhưng đường kiếm của Lý Vân Uyên vẫn không dừng lại, chàng lại lách đầu sang một bên né tránh, kiếm của nàng sượt qua đầu chàng một mạch đâm thẳng vào bức tường phía sau, Tiêu Quân nhanh nhẹn phẩy tay một cái vào cổ tay nàng, khiến nàng và kiếm tách ra, nàng kêu lên một tiếng: “Á.”

Tiêu Quân vốn muốn chế trụ nàng thì thân thể nàng đã thoăn thoắt lùi lại phía sau thật xa, nàng hét lên: “Không cần lại đây. Vừa rồi ngươi hoa chân múa tay sàm sỡ bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chỉ là trả lại những gì ngươi đáng nhận, ngươi làm gì mà tức giận?”

Thân thể Tiêu Quân khựng lại, chàng bị Lý Vân Uyên làm cho thật buồn cười, rõ ràng là nàng ta cầm kiếm đâm chàng, giờ chỉ một câu lại muốn chàng không được lại gần, đâu ra cái lý đó, Tiêu Quân chẳng nói chẳng rằng, thân hình lóe lên, thoắt một cái đã ở trước mặt Lý Vân Uyên, vươn tay chộp lấy nàng.

Lý Vân Uyên phản ứng cũng rất mau lẹ, lách trái né phải, ma trảo của Tiêu Quân không cách nào chộp trúng nàng, hai vợ chồng cứ thế vờn nhau vòng quanh phòng mấy vòng, tuy không bị Tiêu Quân chộp được, nhưng bị chàng rượt đuổi cũng không lấy gì làm thoải mái, Lý Vân Uyên đành chơi trò đánh lạc hướng, nàng gấp gáp nói ra: “Ngươi nên ra ngoài đi kính rượu quan khách và trưởng bối đi.”

Tiêu Quân dừng lại hành động, chàng nhìn chằm chằm Lý Vân Uyên, tùy tay chỉnh sửa lại quần áo, bước nhanh ra cửa, không quên để lại một câu: “Đêm nay xem ta trị ngươi thế nào.”

“Phù!” Lý Vân Uyên đang nép sau cái bàn, thấy Tiêu Quân ra ngoài thì thở phào một tiếng, nàng giơ tay lên vuốt vuốt ngực, nhìn về phía cửa ra vào, căm hận nói: “Xấu xa nam nhân, chẳng có hình tượng quý ông gì cả.”

Không dừng lại ở đó, nộ khí chưa tan, cũng chẳng biết nhằm vào ai, nàng mắng mỏ: “Còn cả ngươi nữa, đáng ghét nữ nhân, cả ngày hôm nay trốn đi đâu mà không thấy ló cái mặt ra, ta nói cho ngươi biết, chừng nào ngươi còn trốn thì đừng mong ta nhẹ nhàng với hắn, một góc áo của ta cũng không để hắn chạm vào…”

Nói đến đây, nghĩ đến cái gì đó, nàng hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng nhiều tức giận: “Hừ, háo sắc nam nhân này vừa rồi thế mà lại dám sàm sỡ bổn tiểu thư, bổn tiểu thư không chém hắn mấy kiếm thì không cam lòng.”

Nữ nhân đáng ghét nào đó: “...”

Tiêu gia đại sảnh, tại lễ đường thành hôn, không khí vẫn tưng bừng như lúc ban đầu.

“Nhị thúc, mời uống rượu.” Tiêu Quân cung kính đưa bát rượu đến trước mặt một nam nhân trung niên.

Người được Tiêu Quân gọi “Nhị thúc” chính là chú ruột của chàng, con trai thứ hai của tộc trưởng Tiêu Gia Tiêu Vô Kỳ- Tiêu Kinh Nông, cũng là một trong các đường chủ của Tiêu Gia. Bình thường ông cũng xem là đối xử tốt với chàng, cũng có đôi khi len lén cho chàng một số tài nguyên tu luyện, hay một ít tiền bạc. Tiêu Kinh Nông cười lớn một tiếng, ông đứng lên đỡ lấy bát rượu, một hơi cạn sạch, sau đó mặt tươi như hoa vỗ vỗ bả vai Tiêu Quân: “Cháu trai, hôm nay là ngày vui của ngươi, ngươi vui mừng ta cũng cao hứng, lại đây để nhị thúc tặng quà cho.”

Nói rồi ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ, tiện tay mở hộp, ông hào hứng giới thiệu: “Đây chính là Đại Bổ Đan, là thần dược bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực, ha ha, cháu trai, ngươi tuy là còn trẻ, nhưng nhất định không được lơ là nghe chưa, cha mẹ ngươi cũng là rất mong có cháu bế đó.”

Đưa chiếc hộp cho Tiêu Quân, ông lại ghé vào tai chàng nói nhỏ: “Để có được viên thuốc này, ta chính là phải hao mất năm mươi Kim Tinh Thạch cho Lâm Linh Quán đó, ngươi phải trân trọng nghe chưa?”

Năm mươi Kim Tinh Thạch? Khóe môi Tiêu Quân giật giật, vẫn đưa tay nhận lấy chiếc hộp, lại cung kính nói: “Cảm ơn nhị thúc.”

Sau khi mời xong Tiêu Kinh Nông, Tiêu Quân tiếp tục mời những người bên cạnh, lần này là một phụ nữ trung niên.

“Cô ba, mời uống rượu.”

Phụ nữ trung niên bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, sau đó bắt lấy hai bàn tay chàng, mỉm cười nói: “Quân Nhi của chúng ta thật sự đã lớn rồi, chúc mừng tân hôn, chúc ngươi mãi mãi hạnh phúc.”

Một lời thoại y hệt lại hai lần nữa diễn ra, một lần là với chú tư, một lần là với chú năm của Tiêu Quân.

Tiêu Vô Kỳ có tổng cộng năm người con, bốn nam một nữ, trong đó ba người con đầu, cũng chính là cha chàng, chú hai, cô ba Tiêu Thanh Linh, là con của người vợ đầu tiên của ông hay chính là bà nội chàng. Hai người con còn lại là chú tư Tiêu Vô Lịch, chú năm Tiêu Kinh Lai, lại cùng là con của một tiểu thiếp. Cả hai người đều còn rất trẻ, trong đó Tiêu Kinh Lai chỉ hơn Tiêu Quân một tuổi, chưa lập gia thất.

Về thế hệ tiếp theo, cha chàng chỉ có một mình chàng, chú hai và chú tư của chàng đều chưa có con cái, trong đó cô ba có một đứa con gái gọi Tiêu Thanh Hương, kém chàng một tuổi.

Cha của Tiêu Thanh Hương cũng không phải họ Tiêu mà là họ Võ, sở dĩ nàng mang họ Tiêu là do quy định rất nghiêm ngặt của Tiêu Gia. Để tránh Huyết Cương Chi Thể lọt ra bên ngoài gia tộc, Tiêu Gia có quy định, con gái chỉ được lấy người trong tộc, nếu như muốn lấy người ngoại tộc, thì người đàn ông phải đến Tiêu Gia ở rể, con cái cũng phải mang họ mẹ.

Mà lấy người trong tộc cũng không có nghĩa là ruột thịt được phép lấy nhau, Long Hải Đại Lục cũng được, Thương Long Đại Lục cũng xong, chuyện này đều là cấm kỵ, Tiêu Gia cũng không ngoại lệ. Hai tộc nhân Tiêu Gia muốn được kết hôn, phải đảm bảo không được chung tổ tiên trong ít nhất năm đời, cũng chính là hai người không được có chung bố, ông, cụ,... cứ thế tính lên đủ năm đời. Đây gần như cũng là quy định chung cho tất cả gia tộc khác.

Nhà nội cũng xem như còn đỡ, chỉ tính thế hệ cha chàng trở xuống thì một bàn là đủ chứa tất cả, sang đến nhà ngoại mới thật sự là ối dồi ôi. Bỏ qua thế hệ trước, chính là anh chị em của ông ngoại chàng, chỉ tính riêng con, cháu của ông ngoại chàng thôi cũng lên tới cả trăm người rồi.

Ông ngoại chàng có cả thảy hai mươi tám người vợ, trong đó hai mươi bảy người có ít nhất một con, người nhiều nhất có tới bốn con, mẹ chàng là con gái thứ hai của bà cả, trên bà có một người anh trai, cũng là hai người con duy nhất của bà ngoại chàng.

Nhà đông con cháu cũng gây ra không ít phiền phức, đơn giản nhất chính là chàng còn không nhớ hết được tên các cậu, dì. Về phần anh chị em họ ngoại thì càng không phải nói, trừ vào người thân thiết ra thì chàng chẳng phân biệt nổi ai với ai.

Tiêu Quân đi kính rượu một vòng, lại cùng cha mẹ đưa tiễn khách khứa, màn đêm lúc nào không hay đã buông xuống. Toàn bộ quá trình, rất nhiều người từ đáy lòng chúc phúc chàng, chàng cũng thật lòng biết ơn. Một bộ phận thì hầu như chỉ qua loa khách khí, và còn một bộ phận khác lại chia nhau nào là ghen ghét, nào là khinh bỉ, nào là đố kỵ, … nói chung là những biểu tình tiêu cực.

“Đi nghỉ ngơi sớm thôi.” Tiêu Lâm nhẹ nhàng vỗ vai Tiêu Quân, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng.

Cả một ngày trời chạy đôn chạy đáo, vốn dĩ cả tinh thần và thể xác phải rất mệt mỏi, nhưng đó là với người thường mà thôi, đối với võ giả mà nói, xác thực chưa tính là gì, chàng nói: “Cha à, giờ con và Lý Vân Uyên cũng đã thành thân rồi, có phải cha nên giải bỏ phong ấn Cửu m Thân Thể cho cô ấy không?”

Tiêu Lâm nghe con trai mình nói thì cười ha hả: “Không ngờ con lại vội vàng như thế, nhưng con tính không sai, giải bỏ phong ấn sớm một ngày thì con được lợi sớm một ngày, được rồi, con đưa ta tới tân hôn phòng đi.”

Tiêu Quân mặt hơi giãn ra, chàng đi trước dẫn đường cho cha, hai người xuất phát từ cửa lớn, cách phòng chàng cũng không có xa, chỉ nửa phút đã tới. Tới nơi, Tiêu Quân gõ cửa phòng, một thanh âm trong trẻo từ trong vọng ra, rõ ràng là giọng nói của Lý Vân Uyên: “Ai đó?”

“Vân Uyên, là ta.” Tiêu Quân nhỏ giọng lên tiếng.

“Rắc rối nam nhân, ngươi muốn vào liền vào, mắc mớ gì gõ cửa, ngươi là không còn gì để chơi sao?” Lý Vân Uyên nói lớn, giọng nói hơi mang theo chút bực tức.

Nhìn thấy cha hơi run lên một chút vì ngạc nhiên, Tiêu Quân hắng giọng: “Vân Uyên, ngươi mau mở cửa ra, tới không chỉ là một mình ta, còn có cha.”

Cạch!

Không đến một giây, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Lý Vân Uyên xuất hiện, sau khi trừng mắt Tiêu Quân mới ái ngại lên tiếng: “Cha chồng.”

“Khụ!” Tiêu Lâm cũng hơi mất tự nhiên, người ta thường nói không có vợ chồng nào không có mâu thuẫn, nhưng tốc độ mâu thuẫn của vợ chồng con trai hình như cũng rất nhanh rồi đi, ông nói: “Vân Uyên à, con cũng biết rồi đấy, trong cơ thể con có mang Cửu m Thân Thể, chẳng qua năm đó cơ thể con không thể chịu nổi nguồn sức mạnh này, vì thế nên phụ thân của con mới nhờ ta phong ấn nó lại, giờ đây con cũng đã lớn, cơ thể đã có thể chịu được sức mạnh đó rồi, có lẽ cũng đến lúc giải mở phong ấn rồi.”

Lý Vân Uyên điệu bộ cung kính, giọng nói nhẹ nhàng, khác hẳn khi ở riêng với Tiêu Quân: “Cảm ơn cha chồng, nếu ngày đó không có cha thì có lẽ con đã không sống đến ngày hôm nay, hôm nay lại phải phiền cha rồi.”

Tiêu Lâm cười lớn: “Không phiền, không phiền.”

Sau đó hai người còn nói thêm mấy lời khách sáo nữa, chẳng qua Tiêu Quân hoàn toàn không để vào tai, lực chú ý của chàng lúc này toàn bộ tập trung trên người Lý Vân Uyên.

Đó chính là kinh ngạc, lại còn khó hiểu nữa, chàng thậm chí còn nghĩ rằng mình đang mơ ngủ, thế quái nào mà người xuất hiện lại là… Lý Vân Uyên?

Đúng, chính xác là Lý Vân Uyên chàng từng thấy trong quá khứ, gương mặt phù lên xấu xí, thân thể béo ú thô kệch, hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào với người trưa nay chàng gặp, ừ thì nàng ta là Lý Vân Uyên không sai, nhưng người con gái trưa nay đâu rồi?

Từ từ đã, giọng nói… Thế quái nào mà giọng nói của hai người lại giống nhau đến vậy?