Vãn Xuân Lâu - Tam Mục

Chương 7



50.

Tiếng sáo không ngừng, du dương truyền vào phòng.

Lạc nương nói: “Họ lên rồi.”

Tai nàng đặc biệt thính, ta còn không để ý.

Nhưng một lát sau, tiếng nhạc hơi ngừng lại, rồi đột nhiên lại vang lên.

Lạc nương nhíu mày, đứng bên cửa trầm tư.

Một tiểu thái giám xa lạ đẩy cửa vào, trên mặt còn đẫm mồ hôi, vừa thấy Lạc nương liền gọi.

Hắn nói, là sư phụ hắn bảo hắn đến.

Phía trước xảy ra chuyện không vui.

Hắn liếc nhìn ta không nói rõ, chỉ nói khóc dữ dội, bảo Lạc nương đi khuyên.

Lạc nương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình ta.

Ta đoán là ai đó trong lâu phạm lỗi bị phạt?

Người như chúng ta, bị phạt chẳng phải là “c h ê t” sao, ai còn có thể khóc?

Không hiểu được, ta vẫn không lanh lợi.

Trong phòng chật chội, ta thấy ngột ngạt, lại thêm mấy chén trà vào bụng, rất muốn đi vệ sinh.

Ngồi không yên trong phòng, ta lấy hết can đảm ra ngoài. Ta hỏi cung nữ đang ngủ gật ở cửa chỗ nào để đi vệ sinh, cung nữ chỉ một hướng, rồi lại dựa vào cột.

Ta lần mò đi, lúc về lại hơi lạc đường.

Đi lòng vòng trong vườn, đến một chỗ núi giả, thấy rất quen mắt. Ta dựa vào đá, định thở một hơi, bỗng nghe thấy tiếng động sột soạt bên trong bụi cỏ.

Ta nín thở lắng nghe, tiếng nức nở thở dốc đó… sao nghe quen thế?

Là tiếng ân ái mà ta nghe đến phát chán ở Vãn Xuân lâu vào ban đêm mà.

Ta như bị sét đ á n h, đây là hoàng cung mà! Trời đất bao la, uyên ương quấn quýt, ta, ta…

Mấy cái đầu ta mới gặp phải chuyện này.

Dù là thái giám cung nữ tư thông, ta cũng không dám động vào.

Cả khuôn mặt ta căng thẳng, nhón chân định đi thì đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Trên người nam nhân có mùi trầm hương lẫn mùi rượu, cao hơn ta một cái đầu, ta ngã vào lòng hắn, hắn đưa tay đỡ lấy vai ta.

“!”

Một bàn tay bịt miệng ta lại.

Ngước mắt lên, trong đêm tối, đôi mắt hắn đen trắng rõ ràng, sâu thẳm lạ thường, mày kiếm mắt sáng, quả là một chàng trai tuấn tú hiếm có.

Tuổi không lớn, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Môi hắn khẽ mở, thì thầm bên tai ta: “Suỵt, nhân lúc chưa bị phát hiện, đi trước đã.”

Lời này nói ra, cứ như là ta luyến tiếc nghe tiếng chim loan phượng hót vậy.

Bước chân hắn rất nhẹ, rõ ràng là một nam nhân cao lớn, nhưng đi lại không có tiếng động.

Thậm chí là nửa kéo nửa ôm ta, cũng như xách một túi bánh bao, nhẹ nhàng thoải mái.

Cho đến khi nhìn thấy ánh đèn, hắn mới buông ta ra, lùi lại nửa bước, khách khí nói: “Mạo phạm rồi.”

Ta lắc đầu, không mạo phạm, còn mạo phạm hơn đối với ta cũng là chuyện thường tình.

Ánh đèn chiếu lệch trên mặt hắn, một nửa ẩn trong bóng tối.

Hắn nhìn mặt ta, ánh mắt dừng trên trán ta, nở một nụ cười khó hiểu nhưng thoáng qua rồi biến mất.

“Nàng là người trong cung?”

Ta nuốt nước bọt mấy lần, mười mấy năm nay đầu óc chưa bao giờ quay nhanh như vậy.

Hắn hỏi vậy, chẳng lẽ định bịt miệng ta?

Vừa rồi có thể coi là chuyện bí mật xấu xa trong cung đấy.

Ta rụt rè gật đầu, ra vẻ là một cô nương nhà lành nhút nhát và e thẹn, giả tạo c h ê t đi được.

Nhưng nam nhân nọ dường như không có ý định truy cứu, hắn gật đầu với ta: “Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau, cô nương đừng sợ, sẽ không liên lụy đến cô.”

Ta gật đầu lia lịa, nói bằng giọng run rẩy: “Đa tạ đại nhân.”

Ta nâng váy lên như nâng đầu mình, không chút do dự quay người bỏ đi, chia tay với hắn, chỉ mong sau này không còn dây dưa gì nữa.

51.

Lúc ta về, Lạc nương đang tìm ta.

Một đám tỷ muội đứng như chim cút, hoặc là khóc lóc thảm thiết, hoặc là mặt không cảm xúc, ngay cả Tử Vi cũng đang siết c h.ặt khăn tay, khớp xương trắng bệch.

Ta nhìn một lượt, thấy không ít người. May thay, người gặp chuyện không phải người nhà mình.

Lạc nương m ắ n g ta một trận, còn dữ hơn mọi khi, ta không dám cãi lại, ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy.

Mãi đến khi về lâu, Kiều tỷ mang theo một bình rượu, lén lút cùng một cô nương biểu diễn hôm nay chui vào phòng ta.

Chúng ta chỉ thắp một ngọn nến nhỏ như hạt đậu.

Ta không hiểu chuyện gì, cứ như đang làm kẻ trộm trong chính nhà mình vậy.

Ba người tụ lại một chỗ, đầu chạm đầu.

Cô nương kia mở miệng, giống như kể chuyện: “Các ngươi đoán xem sao nào?”

Hai cái đầu tựa vào nhau lắc lắc.

Cô nương nói: “Ta nhìn thấy Lang tần nương nương.”

Tiệc tối hôm nay, ngoài Hoàng hậu, Hoàng thượng chỉ mang theo Lang tần, chỉ cần nhìn một cái là biết ai đang được sủng ái.

Vốn đang biểu diễn tốt đẹp, trong sảnh nâng cốc chúc mừng, quân thần vui vẻ.

Nhưng một vị Vương gia là khách quen của Vãn Xuân lâu, nhận ra cô nương quen thuộc, mắt chuột đảo một vòng, nhân lúc kính rượu lại nói nhìn thấy điệu múa này, nhớ đến Lang tần nương nương cũng giỏi múa, đã lâu không thấy nương nương nhảy rồi.

Rõ ràng là lời nói ngông cuồng, đại bất kính, nhưng Hoàng đế lại không nổi giận, có lẽ cũng vì say rượu.

Lang tần nương nương từ chối vài lần, nhắc nhở Hoàng thượng mới nhớ ra, nương nương đang mang thai.

Hoàng đế phất tay, bảo nương nương đi đàn tỳ bà.

Đàn tỳ bà, không hại thân thể.

Lời của Thiên tử là thánh chỉ, Lang tần chỉ có thể ôm tỳ bà xuống đàn, mới có chuyện nhạc vừa dứt lại nổi lên.

Nương nương đàn xong, nói thân thể không khỏe. Bề ngoài là đi nghỉ ngơi, thực tế trên đường đi nước mắt đã rơi xuống.

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến, nhìn đến nỗi thành ba đôi mắt gà chọi, im lặng một lúc lâu.

Ta do dự hồi lâu, mới nói: “Ta, ta thấy có công công gọi bà chủ ra ngoài, nói khóc cái gì đó, người khóc chẳng phải là Lang tần nương nương sao?”

Cô nương kia dường như đang đợi ta mở miệng, thở ra một hơi suýt nữa thổi tắt ngọn nến.

“Ta đã biết!”

Kiều tỷ hỏi: “Biết gì?”

Cô nương hạ giọng, như muốn người ta phải nằm rạp xuống đất mới nghe thấy.

“Các ngươi đến muộn, sau đó Lạc nương nổi giận không cho nói, mới không truyền ra ngoài.”

“Lang tần nương nương, là tỷ tỷ của Lạc nương.”

52.

Ta bịt tai lại, thở ra một hơi thổi tắt nến.

Kiều tỷ và cô nương kia liên tục “Ối chà”, hỏi ta đang làm gì vậy.

Ta ủ rũ trả lời: “Bà chủ không cho truyền ra, ngươi lại nói cho chúng ta biết để làm gì!”

Kiều tỷ đứng sang một bên im lặng.

Cô nương kia ấp úng không đáp được, tức giận dậm chân.

“Đồ chậm tiêu! Không phải thấy các ngươi kín miệng ta mới nói với các ngươi sao?”

Nàng ta chỉ vào ta, rồi lại chỉ vào Kiều tỷ.

“Ngươi! Ngươi! Các ngươi sẽ nói ra ngoài sao?”

Kiều tỷ xua tay lắc đầu, hề thốt đủ kiểu, mọi người đều kính trọng bà chủ.

Ta thở dài: “Chúng ta tất nhiên không nói, nhưng nếu bên ngoài lại có tin đồn, mũi dùi chĩa vào ngươi, dù tin tức không phải từ chỗ chúng ta tiết lộ, ngươi có thể phủi sạch được không?”

Điều này thực sự khiến nàng ta sợ hãi.

“Ai, ai sẽ nói lung tung chứ… dù sao thì…”

Càng nói càng mất tự tin.

“Thôi thôi, coi như ta chưa từng đến, các ngươi coi như ta nói bừa đi.”

Kiều tỷ không dám đi ra ngoài với nàng ta nữa, sợ lại khơi dậy tính tò mò của nàng ta, tối nay quyết định ngủ cùng ta.

Trước khi ngủ, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nằm bên tai ta nói: “Lang tần nương nương cũng có một nốt ruồi Quan Âm.”

53.

Nếu chuyện này là thật, cũng không trách Nhiếp chính vương lại chú ý đến ta.

Lý do hắn bị kết tội là mưu phản.

Hoàng bào còn treo trên tường nhà hắn, người kể chuyện miêu tả dáng vẻ hắn quỳ gối cầu xin tha thứ rất thảm hại.

Nói hắn chỉ vào màu vàng nói là màu vàng ngỗng, già cả mắt mờ.

Hóa ra hắn không chỉ thèm muốn ngai vàng, mà còn mơ tưởng đến phi tần của Hoàng đế.

Kẻ tài cao gan cũng lớn.

54.

Về chuyện trong cung.

Một ngày sau, không ai dám nhắc đến nữa.

Vì Tử Vi không biết từ đâu túm được một cô nương “truyền tin đồn”, đ á n h nhau với nàng ta từ trên lâu xuống dưới lâu.

Dưới đất đầy tóc bị giật đứt. Mặt cô nương kia sưng lên, trên cổ Tử Vi có thêm một vết răng đỏ tím.

Cô nương kia nghỉ làm một thời gian dài, Tử Vi thì vênh váo khắp nơi với vết răng trên cổ, như đang khoe huy chương chiến công của mình.

Giờ nàng ta còn biết làm thơ, ai nhìn thấy cũng khen một câu văn võ song toàn.

55.

Thế lực phía sau Lạc nương chằng chịt phức tạp, nhưng nếu gỡ ra, sợi dây thô nhất lại buộc c h.ặt vào nơi chí tôn quyền quý.

Đây là điều mọi người đều hiểu ngầm.

Chỉ là Nhiếp chính vương vừa ngã xuống, các đại nhân còn sống không khỏi động lòng với Vãn Xuân lâu.

Nửa tháng sau buổi tiệc cung đình, Vãn Xuân lâu đón một vị đại nhân vật.

Họ nói, người đến là vị Hữu tướng nghiêm khắc nhất, Trịnh Thích Đăng.

Đầu đường cuối ngõ đều truyền tai nhau, Trịnh tướng xuất thân hàn môn, mười hai tuổi đỗ tú tài, một bài “Thử hàn phú” làm chấn động kinh thành, sau đó đỗ trạng nguyên, liên tiếp đỗ ba khoa.

Đúng như câu “Ý khí ngạo nghễ khắp đường, ngựa xe sáng rọi bụi trần”, trạng nguyên lang lúc đó mới mười bảy tuổi.

Vừa mới vào quan trường đã là cận thần của Thiên tử, chỉ là Nhiếp chính vương quyền thế quá lớn, hắn không bộc lộ tài năng. Nhưng kẻ thù lớn nhất của hoàng quyền là Nhiếp chính vương, đầu có thể bị chim kền kền mổ đến sáng bóng, trong đó có không ít công lao của hắn.

Hiện nay Trịnh Thích Đăng được sủng ái, thăng quan tiến chức nhanh chóng, khi phong hầu bái tướng cũng mới hai mươi ba tuổi.

Hắn phẩm hạnh cao khiết, là tấm gương cho hàn môn và các tài tử thiên hạ.

Người như vậy, lại muốn đến Vãn Xuân lâu?

Lạc nương nhận được tin trước, suy nghĩ một lúc, lại đóng cửa một ngày.

Không gọi chúng ta tập luyện biểu diễn, chúng ta một đám người rảnh rỗi, hoặc ngồi hoặc nằm, tụm năm tụm ba dựa vào lan can lầu hai trò chuyện.

Có người nói Trịnh tướng tuấn tú, là mỹ nam hiếm có ở kinh thành.

Ta: “Nhưng hắn lại đi hoa lâu.”

Có người nói Trịnh tướng văn chương cái thế, ngay cả chữ viết cũng ngàn vàng khó cầu.

Ta: “Nhưng hắn lại đi hoa lâu.”

Mọi người á khẩu không nói nên lời, mất hết hứng thú, ánh mắt chuyển sang ta đang dùng thân mình đụng vào lan can chơi đùa.

“Chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ hắn hôm nay đến uống rượu?”

“Hắn ta là Trịnh tướng đó, nhân vật tựa như tiên giáng trần, là huyền thoại trong đám hàn môn, ngươi không tò mò sao?”

Ta nhún vai: “Liễu Nương nói với ta, cái gọi là hàn môn, khi sa cơ lỡ vận cũng có thể bỏ ra mười lăm lượng bạc mua ta từ tay cha ta, vậy nên hắn mới có thể đọc sách học chữ, mới có thể thi khoa cử đỗ đạt công danh.”

“Cũng chỉ là địa vị cao sang, dung mạo xuất chúng, người trẻ tuổi một chút, cởi quần áo ra, cũng chỉ là hai lạng thịt thôi.”

Ban ngày ban mặt, các cô nương đỏ mặt cười ầm lên, tranh nhau đ á n h ta.

Ta vừa né vừa xin tha, bị ép phải thuận theo, nói ra biết bao lời khen ngợi trái lòng.

Vội vã chạy vào phòng, khóa c h.ặt cửa, ta vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Lời ta nói đâu có sai.”