Lang tần xuất thân từ Vãn Xuân lâu, là tỷ muội ruột cùng mẹ với Lạc nương.
Hai người cùng bị bán vào Vãn Xuân lâu, mười hai tuổi đã thành hoa khôi, lại có mỹ danh “Tịnh Đế Liên”.
Lúc đó hoàng đế còn chưa kế vị, tiên đế bệnh nặng, Nhiếp chính vương nắm quyền triều chính.
Hắn mang theo người cháu chưa từng trải sự đời đi dạo thanh lâu, vừa vặn gặp lúc đang đấu giá “Tịnh Đế Liên”.
Vương gia thấy ánh mắt tiểu thái tử dính c h.ặt vào hai tỷ muội, mới hào phóng vung tiền mua cả hai.
Thái tử được Lang tần.
Vương gia mang Lạc nương về.
Thái tử thật sự yêu Lang tần đến c h ê t đi sống lại, năn nỉ Vương gia đưa hắn đến Vãn Xuân lâu.
Thậm chí từng muốn chuộc Lang tần ra khỏi lâu, nhưng bị Vương gia ngăn cản, nói hắn mới cưới thái tử phi, làm vậy sẽ bị người ta dị nghị.
Đợi thái tử phi thành hoàng hậu, sinh hạ đích trưởng tử, hoàng đế mới sai người đưa Lang tần về cung.
Lang tần vào cung với thân phận em họ xa của Nhiếp chính vương phi, nhưng vương công đại thần, các cung tần phi ai cũng biết nàng xuất thân từ thanh lâu.
Thiên hạ đều đồn, Lang tần được sủng ái. Nhưng sau khi vào cung, nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực, không ai hỏi, cũng không ai quan tâm.
63.
Ta đem những lời ấy nói lại cho Lạc nương nghe, không thêm bớt một chữ.
Lạc nương ngày thường luôn che giấu cảm xúc, lúc này cũng lấy tay che miệng, cả chiếc khăn tay ướt đẫm cũng không ngăn được nước mắt.
Lòng ta cũng theo đó mà trống rỗng, nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mênh mông không tìm được chỗ dựa.
Hoàng đế yêu Lang tần như vậy, đến cuối cùng, chẳng phải vẫn xem nàng như một món đồ chơi, có thể đem xuất thân quá khứ của nàng ra làm trò cười cho đám quý tộc hay sao?
Cho dù Lăng tần thân thể yếu ớt, Hoàng đế cũng chỉ nghĩ đến việc mời thái y kê thêm thuốc cho nàng.
Chẳng hề nghĩ đến việc trừng phạt vị Vương gia gây chuyện kia, càng không thể nghĩ rằng liệu sự việc này có phải do chính mình gây ra hay không.
Thật là…
Muôn vàn cảm xúc trào dâng trong lòng, chỉ mình ta hiểu rõ nỗi đau này.
64.
Sau đó trời mưa liên tiếp mấy ngày.
Nhìn ra đã vào thu rồi.
Vãn Xuân lâu trải qua mùa hè oi bức đã lâu, cuối cùng cũng đón một chuyện vui.
Kiều tỷ sắp gả đi.
Phu quân của tỷ ấy là sư huynh trước đây ở gánh hát, người cũng tuấn tú, nghe nói sau khi gánh hát tan rã, hắn đã lưu lạc qua nhiều đoàn hát, năm ngoái cuối cùng cũng nổi tiếng, tách ra làm chủ gánh hát riêng, tìm lại các huynh đệ tỷ muội thất lạc.
Riêng với Kiều tỷ, hắn mang theo một hòm sính lễ, rình rang đến Vãn Xuân lâu.
Người ngoài xem náo nhiệt chỉ trỏ, hắn đều không quan tâm, chỉ vào trong tìm Kiều tỷ.
Kiều tỷ được chúng ta dìu ra, người run lên vì xúc động.
Không biết vị bầu gánh từ trước đã nói lắp, hay là bây giờ mới mắc chứng nói lắp, miệng lắp bắp nói: “Kiều muội, ta, ta nay đã mua một khu vườn, còn, còn cả nha hoàn bà tử đều đã mua, ta, ta vô dụng, để muội chịu khổ, chịu khổ rồi!”
“Trước đây ta không đến, vì không muốn làm ân khách, người cũ chỉ qua lại một đêm xuân với muội, muốn, muốn đến, ta sẽ cưới muội làm, làm chính thất nương tử!”
Hắn hỏi: “Kiều muội, muội có còn nguyện ý gả cho ta không, ta mang sính lễ đến, đến, nguyện ý hay không đều, đều cho muội.”
“Ta, ta còn không mặt mũi, đến hôm nay mới, mới dám đến.”
Kiều tỷ đứng giữa đám đông, bước lên một bước nhỏ.
Bỗng nhiên cả khuôn mặt đỏ ửng như ráng chiều, khóc như hoa lê dính mưa, chưa đi được bao xa, lại quay người trở lại ngã vào lòng ta, run rẩy dữ dội.
Khuôn mặt vị bầu gánh đỏ như tôm luộc bỗng tái nhợt, cúi đầu tưởng Kiều tỷ từ chối.
Nhưng ta hiểu, Kiều tỷ là mừng đến phát khóc, một bên ôm Kiều tỷ một bên còn gọi hắn lên.
“Tỷ ấy đồng ý! Tỷ ấy đồng ý!”
Vị bầu gánh như được tiếp thêm sức mạnh, vén áo bước lên, vượt qua mấy bậc thang.
Hắn đứng giữa chúng ta, đưa tay muốn đỡ Kiều tỷ, tay lơ lửng giữa không trung không dám đến gần.
Tử Vi nhìn không được nữa, liền kéo Kiều tỷ đẩy vào lòng hắn.
“Lề mà lề mề! Phiền phức!”
Hai người cuối cùng cũng ôm nhau, các tỷ muội đồng thanh hoan hô.
Ngay cả Lạc nương cũng nở nụ cười chân thành trên môi.
Trước đây chuộc thân, phần lớn đều bị đưa về làm thiếp thất, lặng lẽ đi cửa sau, nay vị bầu gánh muốn cưới hỏi đàng hoàng, đưa Kiều tỷ về làm phu nhân, đây là lần đầu tiên, không có quy củ nào để làm theo.
Kiều tỷ không có gia đình, cha mẹ đều mất, Lạc nương vốn định thuê cho tỷ ấy một căn nhà, tạm coi như nhà. Nhưng Kiều tỷ lắc đầu, nắm tay vị bầu gánh, nhìn nhau một cái, hai người quỳ xuống trước mặt Lạc nương.
Kiều tỷ nói: “Bà chủ, trước đây bầu gánh cũ đã bán ta đến đây, người và các tỷ muội đều xem ta như người nhà, chăm sóc ta đến ngày hôm nay, để ta còn có thể giữ được nhân dạng nguyên vẹn, ta đã xem người như mẹ mà hiếu kính.”
“Người ta nói đừng quên nơi mình đến, ta vốn là người của Vãn Xuân lâu, cũng không muốn nói gì đến chuyện hoàn lương, xem quá khứ ở đây là vết nhơ.”
Nàng nhìn vị bầu gánh với ánh mắt trìu mến, lại nói: “Chúng ta đều là người làm nghề hạ đẳng, dù có làm phu nhân, bà lớn, cũng không phải là người trong sạch gì, không cần phải trốn tránh, như thể mình bẩn thỉu lắm.”
“Chàng ấy đã có thể mang sính lễ đến Vãn Xuân lâu, chúng ta bàn bạc việc xuất giá cũng sẽ từ Vãn Xuân lâu mà ra.”
Vị bầu gánh không dám không nghe theo Kiều tỷ, liên tục gật đầu, dập đầu ba cái trước Lạc nương.
“Ta dám ra ngoài lang bạt, là vì biết bà chủ là người tốt, không hành hạ ép buộc các cô nương, nhưng chậm trễ lâu như vậy, ta quả thật đã có lỗi với Kiều muội. Nàng ấy xem người như mẹ, ta cũng mặt dày xin người, lúc bái đường xin hãy ngồi ghế trên, để hai đứa mồ côi chúng ta có cha mẹ mà bái.”
Lạc nương đỡ hai người dậy, mỉm cười đồng ý.
Hôn lễ được tổ chức rộn ràng, cả Vãn Xuân lâu đều treo đèn kết hoa, khắp nơi dán chữ hỷ, các cô nương đều muốn góp sức, tranh nhau biểu diễn.
Ngay cả ta cũng không ngoại lệ, mọi người đều muốn hưởng chút không khí vui mừng.
Ngày hôm đó thật tình cờ, đúng lúc Trịnh Thích Đăng được nghỉ, tiện đường ghé qua bị ta kéo vào uống rượu mừng.
Vị bầu gánh từng trải, đã từng gặp Trịnh Thích Đăng một lần ở nhà quan lại quyền quý.
Khi mời rượu nhìn thấy người, vội vàng muốn bái lạy.
Trịnh Thích Đăng ra hiệu cho tiểu tư đỡ hắn dậy, nói ngày vui, hắn không chuẩn bị gì. Hắn lấy từ chỗ ta một phong bao lì xì, bỏ thêm ngân phiếu vào trong.
“Đây là quà mừng của ta và Thước nương, chúc ngươi và phu nhân bên nhau trọn đời.”
Lời hắn vừa dứt, mọi người cùng bàn ồn ào.
Ta giả vờ uống rượu, che giấu khuôn mặt đỏ ửng.
65.
Đêm xuống, Trịnh Thích Đăng ở lại qua đêm.
Chúng ta đều có tửu lượng tốt, lần này lại bị không khí vui mừng hun lên đôi má ửng hồng.
Một đêm hoang đường quá mức.
Trịnh Thích Đăng hành động trở nên ngang ngược, ôm ấp, bế bồng, thật là vô lại phóng túng, muốn ép ta nói lời yêu thương nhiều lần.
Đến lúc cao trào, hắn cắn vành tai ta, gọi hai chữ “Thước nương” đầy tình ý.
Ta nước mắt lưng tròng, cắn mạnh vào ngực hắn.
Trịnh Thích Đăng đau đớn kêu lên một tiếng “ưm”.
Ta trách hắn hồ đồ, khinh thường ta như những người khác.
Hắn buồn cười, vừa hôn vừa dỗ dành, nói: “Thước nương, ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?”
Tốt, hắn đối với ta, coi như là tốt.
Trong lúc chìm đắm, ta thoáng thấy ai đó dán thêm chữ hỷ lên cửa phòng.
Màu đỏ chói mắt.
Ta càng nhìn, mắt càng hoa lên dữ dội.
66.
Gần đến Trung thu.
Tiểu tư nhà họ Trịnh thay mặt đại nhân mang bánh trung thu đến biếu ta, nói là được trong cung ban thưởng.
Ta thấy bánh tinh xảo cũng thích, thuận miệng hỏi sao đã nhiều ngày không thấy bóng dáng đại nhân nhà hắn.
Tiểu tư gãi đầu gãi tai, nửa ngày không đáp được, vội vàng chuồn mất.
Ta nhún vai, xách hộp bánh trung thu lên lầu, tình cờ gặp Lạc nương tiễn Thôi công công ra về.
Nàng ngước mắt nhìn ta, ra hiệu cho ta cùng tiễn.
Đến cửa, trước khi lên xe Thôi công công nói với Lạc nương: “Ngươi phải chuẩn bị trước, đồ nương nương đưa cho ngươi hãy cất kỹ.”
Nói xong lại đưa mắt nhìn ta và hộp bánh trung thu trên tay ta.
Hắn cười nói: “Bánh trung thu trong cung ban thưởng rất hiếm, Trịnh tướng thật có lòng.”
Lòng ta thắt lại, cúi đầu thấp hơn.
Lạc nương dẫn ta vào phòng.
Trên bàn có một chiếc hộp gỗ tử đàn, sắc mặt Lạc nương lạnh lùng, ôm chiếc hộp trong lòng vuốt ve hồi lâu, rồi đặt vào tủ khóa lại.
Nàng nhường chỗ cho ta, hỏi: “Đã lâu rồi Trịnh tướng không đến phải không?”
Ta bối rối cúi đầu, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Ngươi cảm thấy Trịnh tướng quân thế nào?”
Ta không dám bình luận bừa bãi, mở miệng chỉ nói toàn những điều tốt đẹp.
“Tốt sao? Nhưng có tốt đến mức khiến ngươi mê muội không?”
Ta kinh hãi: “Bà chủ, bà chủ, ta đã làm sai điều gì sao?”
Giọng Lạc nương vẫn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một sự mệt mỏi, nắm lấy tay ta nói: “Thước nha đầu, trước đây ta nói ngươi lanh lợi, nhưng mới phát hiện trong chuyện tình cảm ngươi không hề thông suốt.”
Ta mờ mịt, ấp úng cầu xin Lạc nương nói rõ.
“Hôm tiệc cưới của Kiều tỷ, ta thấy ngươi vui mừng quá mức.”
Ta biện minh: “Ta và Kiều tỷ quan hệ tốt, nàng tìm được ý trung nhân, ta vì nàng mà vui mừng thôi.”
Lạc nương nhếch môi: “Ngươi đến Vãn Xuân lâu cũng gần mười năm rồi, đã gặp không ít người và việc, nhưng tính cả thảy, may mắn như Kiều tỷ, đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng chỉ gặp một người này.”
Nàng hồi tưởng lại: “Ngươi biết chuyện Lang tần nương nương, nhưng Trịnh tướng quân có lẽ không nói cho ngươi, ngày nàng được đón vào cung, gần năm mươi người trong Vãn Xuân lâu bị g i e t c h ê t trong một đêm, ta và Tử Vi là do nương nương liều mạng chắn trước người, mới may mắn sống sót.”
“Vị kia yêu nàng, yêu đến mức ném nhiều mạng người lên lưng nàng như vậy, nhưng đã ra ngoài hơn hai mươi năm, vẫn không rửa sạch được vết nhơ xuất thân từ thanh lâu của nàng, vị kia chỉ có thể xem nàng như một món đồ chơi mà nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Trịnh tướng quân đối với ngươi, so với bệ hạ đối với Lang tần, thì thế nào?”
Ta cúi đầu, cả trái tim nặng trĩu rơi xuống đáy giếng, khó khăn mở miệng: “Dĩ nhiên không thể sánh bằng bệ hạ đối với nương nương.”
Tay Lạc nương vuốt ve khuôn mặt ta, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.
“Thước nha đầu, Trịnh tướng quân sắp thành hôn rồi.”