"Tiểu Nhu, A Phàm, hai chị nghĩ giúp em, sinh nhật của người yêu thì nên tặng quà gì?" Trưa nay Lăng Khiêm Hi đi ăn cơm cùng mấy ông chủ lớn, Hạ Quân Thần, Dư Uyển Nhu và Dương Phàm ăn ở căn tin.
"Tặng quà gì? Đồng hồ, dây chuyền hay bật lửa a!" Dư Uyển Nhu nói.
"Những cái này cũng quá tầm thường. Tặng em đi..." Dương Phàm nhướng mày nhìn Hạ Quân Thần cười xấu xa.
"Kỳ thật A Phàm nói cũng đúng, tặng chính mình là có thành ý nhất, phải không?" Dư Uyển Nhu dựa vào bên người Hạ Quân Thần, "Người yêu em như thế nào? Khi nào giới thiệu cho tụi chị đây?" Tuy rằng ngày nào nàng cũng đi làm bằng xe Lăng Khiêm Hi, thế nhưng nàng giải thích với người khác rằng Lăng Khiêm Hi là chị họ của nàng, cho nên cũng không ai nghi ngờ, ngược lại có rất nhiều người đến nịnh bợ nàng.
"Sẽ có cơ hội gặp mặt, hiện tại chưa đến lúc."
"Này, còn giấu? Chẳng lẽ em là bạn gái bí mật của ngôi sao nổi tiếng nào?" Một ngày không nhiều chuyện, Dương Phàm sẽ không thoải mái, lại bắt đầu.
Hạ Quân Thần gắp lên cục xương, lại nhét vào miệng cô, "Tập trung ăn cơm." Khóe miệng cố tình hiện lên nồng đậm ý cười.
=====
"Lăng Khiêm Hi, sinh nhật không đi cùng bạn bè sao? Thật không tôn trọng những người bạn này?" Hồ Ngạo Tuyết mở cửa đi vào, nghênh ngang ngồi vào sô pha tiếp khách ở văn phòng Lăng Khiêm Hi.
"Lăng tổng, xin lỗi, các cô ấy..." Thư ký theo sau Chu Hàm và Hồ Ngạo Tuyết đi vào, vì mình thất trách cúi đầu giải thích. Ánh mắt từ văn kiện trên tay dời lên, ngẩng đầu nhìn cô một cái, công việc thường ngày cô vẫn làm rất tốt, nhưng ngăn cản hai người phụ nữ chanh chua Hồ Ngạo Tuyết và Chu Hàm, cô làm không được.
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, "Cô ra ngoài trước đi."
"Không chịu! Cần lời giải thích! Mình và Tiểu Tuyết đều đã mua quà cho cậu. Không vui chơi một chút sao được?" Chu Hàm cầm tài liệu trên bàn tùy tiện xem qua, lập tức kêu lên, "Xà phòng BB dành cho trẻ em này nhìn rất dễ thương, mình muốn lấy mấy cục về cho Đại Bảo nhà mình."
Hồ Ngạo Tuyết ho khan một tiếng, nhắc nhở Chu Hàm đừng quên mục đích tới đây, loại người gì thế này? Dễ dàng phản lại đồng đội như vậy.
"Trả lời, nhanh chóng giải thích." Chu Hàm buông văn kiện xuống, sau đó nói nhỏ bên tai Lăng Khiêm Hi, "Lát nữa đừng quên kêu thư ký lấy cho mình mấy cục nha!"
Lăng Khiêm Hi bị cô lôi kéo, khẽ gật đầu, sau đó dựa vào ghế nhìn Hồ Ngạo Tuyết như hổ rình mồi, "Tiểu Tuyết, sinh nhật năm nay của cậu hình như lén chúng ta tổ chức cùng soái ca mang dòng máu lai Trung – Pháp – Đức gì đó? Bao Tử cũng không biết, nga? Cậu nghĩ xem bây giờ mình cần nói với cậu ta không?" Lăng Khiêm Hi dừng một chút, thích thú ngắm cặp mắt Hồ Ngạo Tuyết, kéo dài giọng nói, "Sẽ ra sao?....."
"Lăng Khiêm Hi cậu dám? Tuyệt giao!" Hồ Ngạo Tuyết đưa bàn bay lên cổ cắt ngang, làm động tác gϊếŧ người diệt khẩu.
"Tuyệt giao cũng được, cậu viết huyết thư cho mình, không được dùng máu gà."
"Máu chó thì sao?"
"Nếu cậu là chó thì được." Lăng Khiêm Hi nhàn nhã liếc cô.
"Được, Hàm Hàm chúng ta đi." Hồ Ngạo Tuyết đứng lên lôi kéo tay Chu Hàm đi ra ngoài, nếu không trêu chọc cậu ấy thì mình thoát được sao?
"Khoan, quà đâu?" Không phải nói đã chuẩn bị quà sao?
"Đây." Hồ Ngạo Tuyết cầm một túi to thở phì phì để lên bàn làm việc.
"Khiêm Khiêm, xà phòng BB của mình đâu?"
"Bảo thư ký Trần đưa cậu đi lấy, đúng rồi, sản phẩm này lần đầu sản xuất, vẫn chưa có trên thị trường, dùng xong nhớ phản hồi cho mình biết!" Lăng Khiêm Hi nhếch nhếch khóe miệng, mở túi to của Hồ Ngạo Tuyết ra, bên trong là túi xách Gucci mẫu mới nhất. Mắt thẩm mỹ không tệ, ha ha!
Sau khi tan tầm Hạ Quân Thần kêu Lăng Khiêm Hi chở nàng đi mua bánh kem và đồ ăn. Về tới nhà Hạ Quân Thần đẩy Lăng Khiêm Hi vào trong phòng trên lầu, một mình nàng ở phòng bếp bận tối tăm mặt mũi. Lăng Khiêm Hi ở trong phòng lên mạng sắp chết đói mới nghe tiếng bước chân Hạ Quân Thần vang lên.
"Vợ xinh đẹp, đi ăn thôi, ăn tối dưới ánh nến a!" Hạ Quân Thần từ sau lưng ôm Lăng Khiêm Hi, âm thanh nhu hòa nói bên tai cô. Sau đó nắm tay Lăng Khiêm Hi dắt đến ban công trên lầu.
Bầu trời như một tấm vải màu đen, nhẹ nhàng phủ xuống toàn thành phố. Một vài ngọn đèn tô vẽ thêm cảnh đêm. Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh phía chân trời. Làn gió đêm mùa hè ngẫu nhiên lướt qua hai má, cùng với thấp thoáng tiếng côn trùng kêu.
Trên bàn tròn đã bày đầy đồ ăn, ngọn nến nhiều màu sắc được thắp sáng, tất cả hòa thành một bức tranh thơ mộng, lãng mạn. Trên bánh kem cắm đèn cầy số 28, một chai rượu năm 82 đã được khui ra rót vào chiếc ly cao ở giữa, bó hoa hồng tươi đặt bên cạnh.
Hạ Quân Thần thắp sáng nến sinh nhật, ánh lửa lung lay, chiếu lên hai gương mặt tựa như hoa đang nở rộ kiều diễm.
"Chị ngồi xuống cầu nguyện đi!" Ghế dựa bị kéo ra, Hạ Quân Thần bắt chước nhân viên phục vụ vô cùng lễ phép, vươn tay phải làm động tác mời ngồi. Lăng Khiêm Hi ngồi xuống, nhìn nàng gật gật đầu, nhắm mắt lại, hai tay nắm thành hình chữ thập, gương mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào. Thời khắc một sinh mệnh được sinh ra, cô chưa từng đoán được, ở một nơi khác trên thế giới, tại một thời gian khác, cũng có một sinh mệnh khác được sinh ra, mà hai con người này đã được định trước sẽ bước vào thế giới của nhau... Một lát sau, Lăng Khiêm Hi mở mắt ra nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.
"Chị cầu nguyện cái gì vậy?"
"Quả dưa ngốc, em không biết nói ra điều ước sẽ không hiệu nghiệm sao?" Lăng Khiêm Hi khẽ vuốt mũi Hạ Quân Thần.
"Không nói thì không nói, bất quá em sẽ không rời xa chị, cho nên điều ước của chị sẽ trở thành sự thật. Ha ha!" Hạ Quân Thần ngọt ngào cười với Lăng Khiêm Hi. Còn ra vẻ thần bí?
"Em biết được chị cầu nguyện gì sao?" Lăng Khiêm Hi bị nàng làm cho dở khóc dở cười.
"Còn không phải? Còn có điều gì khiến chị vui cười toe toét như vậy?"
"Được rồi, em đã thành con giun trong bụng chị rồi, chị nghĩ gì em cũng biết." Lăng Khiêm Hi nhẹ xì một tiếng, cầm lấy đũa, "Ăn nhanh đi, chị sắp chết đói rồi."
"Đợi đã!" Hạ Quân Thần cắt miếng bánh kem đặt trước mặt Lăng Khiêm Hi, "Sinh nhật phải ăn bánh kem trước."
Ăn một miếng bánh, ánh mắt Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần dưới ánh nến giao nhau, sau đó lại cúi đầu cười khẽ, hai người lúc này, chỉ sợ ăn cái gì cũng cảm thấy ngọt!
Đồ ăn Hạ Quân Thần làm thật phong phú, cũng rất hợp khẩu vị của Lăng Khiêm Hi, sau khi quét sạch, hai người ngồi ở ban công sóng vai ngắm cảnh đêm.
Lăng Khiêm Hi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Hạ Quân Thần hỏi, "Quà chị đâu?"
Hạ Quân Thần mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Chị có nhiều tiền, em, em không mua được cái gì quý giá cho chị..."
"Cho nên em không mua?" Không phải chứ, Lăng Khiêm Hi kêu rên ở trong lòng, quả dưa ngốc này lại nghĩ gì vậy? Quà không cần giá trị, tấm lòng là chính a! Quà của Hạ Quân Thần, mặc kệ là cái gì, cô thật sự vui vẻ nhận.
"Cho nên... Cho nên em... A Phàm, A Phàm nói em tặng chính mình... Em nghĩ, em cũng muốn..." Hạ Quân Thầy nắm chặt tay, lắp bắp nói.
Tặng chính mình? Lăng Khiêm Hi vừa nghe xong rất vui vẻ. Quay đầu đã thấy Hạ Quân Thần chạy thật xa, từ xa bay tới một câu, "Bát đũa chị dọn, em đi chuẩn bị một chút sẽ trở lại..."