Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 5



“Liễu Chướng?” Nghe thấy cạnh cửa truyền đến tiếng nói nhỏ, Ngu Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đôi mắt mở to nỗ lực muốn thấy rõ là người nào nói chuyện ở cạnh cửa. Nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc không không tỉnh táo, còn tưởng bản thân đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đã sớm thoát khỏi xưng hô “Ấu trĩ” kia. Theo bản năng gọi tên.

Chu Linh Thước nhạy bén bắt giữ tiếng kêu rất nhỏ của Ngu Nam, bước nhanh đi đến bên mép giường, hơi hơi cúi người, ôn nhu nói: “Nam Nam? Tỉnh?”

“Mẹ?” Ngu Nam nheo đôi mắt, thấy một khuôn mặt xinh đẹp. Là mẹ không sai, nhưng hình như trẻ mười mấy tuổi, không có nếp nhăn, một đầu tóc dài đen nhánh.

Rõ ràng nghe được tiếng của Liễu Chướng, sao không thấy bóng người?

Ngu Nam duỗi cổ, nhìn ra ngoài cửa, không có thân ảnh thon dài quen thuộc, chỉ có một cậu bé tay dài chân dài.

Cô giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Liễu Chướng lo lắng nhìn cô, lông mày cau chặt, trêи mặt tràn ngập lo lắng, hối hận cùng áy náy. Ngu Nam hiếm khi nhìn thấy trêи gương mặt kia có nhiều cảm xúc như vậy, nghĩ nghĩ, không cầm lòng được nở nụ cười.

“Có khỏe không?” Chu Linh Thước lau đi mồ hôi trêи trán Ngu Nam, “Anh trai Liễu Chướng tới thăm con, đồng ý cho anh trai vào phòng không?”

Ngu Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Cô và Liễu Chướng là quan hệ gì, một căn phòng ngủ mà thôi, hai người về sau còn phải ngủ trêи một cái giường.

Thật ra trong tiềm thức của cô, cô vẫn xem Liễu Chướng tuổi nhỏ và Liễu Chướng tương lai là ngang hàng nhau.

Ngu Nam xốc chăn lên, lộn mình nhảy lên, chứng minh cho Chu Linh Thước thấy hiện tại mình rất khỏe. Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên co rút bởi vì bụng đau đớn một chút, một lần nữa ngã xuống chăn.

Chu Linh Thước đại kinh thất sắc, Liễu Chướng sợ tới mức hồn vía lên mây, hai người cùng kêu lên: “Nam Nam!”

Ngu Nam kiên cường ngồi dậy, nói với Chu Linh Thước: “Mẹ, con không sao, con muốn trò chuyện với anh Chướng Chướng.”

Liễu Chướng mồ hôi đầy đầu, lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại thấy Ngu Nam mới biết cái gì kêu té ngã từ trêи cao, cậu mới phát giác cô bé còn yếu ớt hơn cậu khi còn nhỏ. Tự trách, áy náy không ngừng đánh sâu vào tâm hồn cậu bé Liễu Chướng, làm cậu như bị lửa đốt, gấp đến độ không tự giác giậm chân.

Lại một phen quan tâm, xác định Ngu Nam không có gì trở ngại, Chu Linh Thước mới cho hai bạn học nhỏ không gian riêng.

“Chướng Chướng, nếu Nam Nam lại đau bụng, nhớ đi tìm dì.” Chu Linh Thước ôn nhu dặn dò.

Liễu Chướng kiên nghị gật đầu, lại dùng sức vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ bản thân đã chặt chẽ ghi nhớ. Chu Linh Thước thoáng thả lỏng, chờ Liễu Chướng bước vào phòng Ngu Nam, đẩy cửa ra, thấy Trương Quyên ở phòng khách, hai người nhìn nhau cười.

Trương Quyên áy náy nói: “Thật là ngại quá.”

Chu Linh Thước an ủi nói: “Có gì mà ngại? Tớ hỏi Nam Nam, Nam Nam cũng nói bản thân tham ăn, không liên quan đến Chướng Chướng.”

Ngoài phòng người lớn đang nói cái gì, hai bạn nhỏ trong phòng đều không biết.

Liễu Chướng kéo cái ghế ngồi của Ngu Nam ở bên cửa sổ, thần sắc câu nệ, tay chân không biết nên đặt chỗ nào. Cậu là lần đầu vào phòng con gái, khẩn trương là bình thường. Liễu Chướng nỗ lực trầm ổn suy nghĩ, an ủi chính mình.

“Anh Chướng Chướng,” Ngu Nam nhỏ giọng nói, “Anh rất khẩn trương sao?”

Liễu Chướng bỗng dưng im lặng, tự hỏi sau một lúc lâu, thành thật trả lời: “Ừ, rất khẩn trương.”

Ngu Nam nhịn không được mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.

Nói thật, cô đã lâu chưa thấy qua Liễu Chướng non nớt như vậy, biểu tình hoảng loạn làm vẻ ta đây, sau khi lớn lên Liễu Chướng luôn là một bộ dáng thành thạo. Cũng không phải bất luận thời điểm nào cũng thong dong, nhưng rất nhiều chuyện cậu không để ở trong lòng. Càng quan trọng là da mặt cậu đủ dày.

Ngu Nam ghé vào gối đầu, cười hì hì nhìn cậu, cố ý hỏi: “Vì sao khẩn trương?”

“Nam Nam, hôm nay em ăn kem nên bị tiêu chảy?” Liễu Chướng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại chuyển đề tài, “Sau này anh sẽ không mua kem cho em ăn.”

Ngu Nam cười nói: “Nhưng em rất thích ăn kem.”

Nói thật, chủng loại kem hiện tại căn bản không phong phú, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có chín mười loại, đâu giống mấy chục năm sau, chủng loại kem đều phong phú lên, giá cả cũng theo đó tăng lên. Ngu Nam có hơi hoài niệm, cô không thích ăn kem lắm, chỉ là thích người mua kem cho cô.

Liễu Chướng lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giữa sức khỏe và thích, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn.”

Ngu Nam nói: “Anh Chướng Chướng, anh giống như ông cụ non.”

Liễu Chướng nói: “Lần này mua kem cho em ăn, làm em bị tiêu chảy, là anh sai. Nếu anh là anh trai của em, vậy là muốn tốt cho em.” Cậu còn gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán đồng lời nói của chính mình.

Ngu Nam ghé vào gối nhìn cậu, trong lòng ngọt ngào. Cô lại lần nữa tin tưởng, Liễu Chướng quả nhiên không thay đổi, khi còn nhỏ đã lộ ra một mặt nhọc lòng, sau khi lớn lên cũng như thế.

Tuy rằng cô không ngừng nói cho chính mình, Liễu Chướng của hiện tại và tương lai là cùng người, cũng sẽ có chỗ khác nhau. Nhưng khi Liễu Chướng dùng loại thái độ quen thuộc này đối đãi với cô, cô lại không kiềm lòng được mà cảm thấy thỏa mãn. Khi nào thì Liễu Chướng bắt đầu thích mình?

—— Ngu Nam vẫn luôn muốn biết.

Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, rất nhiều chuyện thơ ấu cô nhớ rõ, cô cũng quên rất nhiều. Cô tinh tường biết từng màn tình đầu chớm nở, lại trước sau không rõ, khi nào thì Liễu Chướng bắt đầu thích cô, ôn nhu dung túng cô. Lại khi nào bắt đầu, cậu không còn định vị cô ở vị trí “Em gái”.

Thì ra khi còn nhỏ gặp lần đầu, Liễu Chướng đã ôn nhu với cô như vậy.

Điều này khiến cho Ngu Nam vui sướиɠ từ tận đáy lòng.

Khi cô miên man suy nghĩ sẽ im lặng, biểu tình cũng mờ mịt, vừa thấy là biết đang ngẩn người.

Liễu Chướng vẫy vẫy tay ở trước mặt cô: “Nam Nam? Nam Nam!”

“Chuyện gì?” Ngu Nam đột nhiên lấy lại tinh thần, “Vừa rồi em đang suy nghĩ!”

Liễu Chướng thở phào một hơi: “Anh còn tưởng em đau đến choáng váng.”

Ngu Nam: “……” Ngay cả cách nói chuyện thiếu đòn này, cũng không thay đổi.

Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng ồn ào, Ngu Nam nghiêng tai nghe, là ba cô đã về. Liễu Chướng co quắp lại, nói: “Chú Ngu trở về, bằng không anh cũng đi về đây?”

“Đừng!” Ngu Nam quyết đoán cự tuyệt, “Ba trở về, tại sao anh phải đi? Anh Chướng Chướng, em còn muốn chơi với anh.”

Liễu Chướng sâu xa mà nói: “Chú Ngu nhìn anh không thuận mắt.”

Làm một học sinh tiểu học đại não cơ trí, cảm giác nhạy bén, Liễu Chướng có được trực giác kinh người. Ánh mắt chú Ngu nhìn cậu, có chút kỳ quái, giống như đang nhìn một…

Liễu Chướng cau mày, phát hiện mình không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung.

Ngu Nam ngượng ngùng ngậm miệng, không nói gì, trong lòng nói, hai người đàn ông các cậu vì sao đều có trực giác của dã thú.

Nhớ lại khi mới vào đại học, cô gấp không chờ nổi nói cho ba mẹ mình đang yêu đương, đối tượng là Liễu Chướng. Mẹ phản ứng còn được, ba lại có chút phản ứng quá kϊƈɦ —— tức khắc nổi trận lôi đình, giận sôi máu, ông nói, lần đầu nhìn thấy Liễu Chướng, ba đã cảm thấy Liễu Chướng sẽ cướp con gái mình đi.

Quả nhiên, heo con Liễu Chướng bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Đã chạy tới ôm củ cải trắng nhà mình đi!

'Heo con' dựng lỗ tai: “Chú Ngu tới?”

Giây tiếp theo, một người đàn ông mặc cảnh phục xuất hiện trước cửa phòng ngủ, Ngu Nam và Liễu Chướng đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.

“Ba!”

“Chú Ngu ——”

Ngu Khang Thịnh không đi vào, anh rất tôn trọng quyền riêng tư của con gái, chỉ có được cho phép, mới có thể tiến vào phòng ngủ —— chẳng sợ hiện tại con gái chỉ mới sáu tuổi.

“Chiều nay tiêu chảy?”

Ngu Nam nói: “Đã hết đau.”

Ngu Khang Thịnh gật gật đầu, ánh mắt chuyển tới trêи người Liễu Chướng. Ánh mắt anh lập tức sắc bén lên, Liễu Chướng sắc mặt như thường đối diện với Ngu Khang Thịnh, trấn định gọi lại một tiếng: “Chú Ngu.”

Ngu Khang Thịnh: “Vừa rồi mẹ con ở bên ngoài kêu con về nhà.” Ngu Khang Thịnh là hình cảnh, ánh mắt nhìn người rất giống đèn pha, quét một lần từ trêи xuống dưới, khiến người không dám nhúc nhích.

Tuy rằng Liễu Chướng không hiểu ra sao, không rõ địch ý của Ngu Khang Thịnh đối với cậu là từ đâu mà đến, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng lên, làm bộ phải rời đi: “Dạ.”

“Con muốn anh Chướng Chướng chơi với con!” Thấy thế không ổn, Ngu Nam nhảy xuống giường, vội vàng đi túm quần áo Liễu Chướng, “Con cũng không nghe thấy tiếng của dì Trương!”

Cô tinh tường thấy, trêи mặt ba chợt lóe qua nghẹn khuất.

Trong lòng Ngu Nam yên lặng nói, xin lỗi ba, không phải con cố ý hủy mặt mũi của ba, hiện tại vẫn là chồng quan trọng một chút. Con thề, thật sự chỉ có một chút!

Nhìn theo ba nghẹn khuất rời khỏi cửa phòng ngủ, Ngu Nam một lần nữa dời lực chú ý lên trêи người Liễu Chướng.

Ngu Nam nói: “Anh Chướng Chướng, ngày mai em đi theo anh tiếp, được không?”

“Không được!” Liễu Chướng nói năng có khí phách.

Kỳ nghỉ hè của học sinh tiểu học sắp kết thúc, Ngu Nam quả thực không thể đi theo Liễu Chướng đến Thanh Thiếu Niên Cung. Cô tuổi còn nhỏ, ngủ lâu, Chu Linh Thước không có cố ý đi kêu cô, khi cô vừa rời giường, Liễu Chướng cũng đã đọc bài, cơm nước xong ra ngoài.

Ngu Nam không tin tà, nỗ lực đấu tranh với buồn ngủ, tranh thủ buổi sáng sáu giờ thức dậy chạy đến ban công, ngồi xổm nghe Liễu Chướng đọc bài.

Nhưng không như mong muốn, cô dậy quá sớm, trong lúc chờ đợi lại ngủ tiếp.

Năm sáu ngày đấu tranh không có kết quả, Ngu Nam rốt cuộc cũng chấp nhận kết cục bản thân không có biện pháp đi theo Liễu Chướng đến Thanh Thiếu Niên Cung.

Đảo mắt đã đến lúc nhập học, cuối tháng tám báo danh, tháng chín vào học, qua khai giảng mấy ngày là tới sinh nhật của Ngu Nam.

Mấy ngày này Liễu Chướng tựa hồ ở nhà điên cuồng bổ sung bài tập hè, buổi sáng luyện chữ, buổi chiều làm bài tập, buổi tối đi ra ngoài chơi. Ngu Nam không có thời gian ở chung với cậu. Ban đầu cô muốn buổi tối đi theo Liễu Chướng ra ngoài chơi, nhưng Chu Linh Thước quản nghiêm, không cho cô đi, cô cũng chỉ có thể trông mong nhìn đám con nít vui đùa bên dưới ban công.

Chỉ muốn hai người một thế giới, sao khó như thế?

Ngu Nam thở dài.

Càng làm cô tức giận là Liễu Chướng tựa hồ quên mất sự tồn tại của cô.

Nhà cô ở lầu hai, có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy đám con nít rượt đuổi nhau dưới lầu, từ nhỏ Liễu Chướng đã cao, tay dài chân dài, rất dễ thấy được.

Cô càng nhìn càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, ngầm niết nắm tay nhỏ.

Đúng lúc này, dưới lầu Liễu Chướng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phất tay về phía cô, lớn tiếng gọi: “Nam Nam!”

Khuôn mặt thanh tú của cậu nhóc dưới ánh đèn mờ nhạt, có vẻ vô cùng rõ ràng, cách khoảng cách mấy chục mét, tựa hồ cũng có thể bị nụ cười sáng lạn của cậu cảm nhiễm.

Hờn dỗi trong lòng Ngu Nam chỉ một thoáng đã biến mất không còn tăm hơi.

Cô lại thở dài, bất đắc dĩ mà nghĩ, hiện tại Liễu Chướng vẫn là trẻ con, căn bản cái gì cũng không hiểu. Hành vi tức giận một mình của cô cũng quá ấu trĩ.