Vậy Thì Một Đời Hận Nhau Đi

Chương 17: Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi



Hôm nay Hàn Giai Kỳ có một buổi hẹn hò cùng với Khương Hạo Minh, bọn họ bây giờ cũng đường đường chính chính công khai với cả thế giới rồi, vì đã đủ tuổi yêu đương chứ không phải là lén lúc giấu phụ huynh nữa, tuổi mười tám cũng đã đến với tất cả bọn họ khi mà kết thúc một năm cũ và bắt đầu một năm mới, hơn nữa cả hai người họ cũng đã học xong lớp 12 và đang trong năm cuối của đại học.

- Hạo Minh sao đột nhiên hôm nay lại hẹn em tới nơi này thế, nó thật sự rất xa xỉ, chúng ta phải biết tiết kiệm để mà còn lo đóng các khoản chi tiêu phát sinh nữa, tuy biết là học bổng vẫn được cấp 100% chứ.

Hàn Giai Kỳ đang muốn nghe từ miệng Khương Hạo Minh nói ra sự thật, cô muốn anh xác nhận lại với mình chứ không phải chỉ nghe từ một hướng mẹ của anh ấy, cô không tin là anh lại đối xử với cô như thế, cô không tin bao nhiêu năm theo đuổi và bên nhau anh lại chỉ coi cô như một thú vui mới mẻ, tất cả cô đều không tin.

Sáng nay mẹ của Khương Hạo Minh đã tới tìm cô và bây giờ anh lại hẹn cô, cô không biết anh muốn nhận lỗi với cô hay là sao nữa.

- Mình chia tay đi, anh đã có người khác rồi, cô ấy xứng với anh hơn em.

Một câu nói chí mạng của Khương Hạo Minh khiến Hàn Giai Kỳ đứng không vững mà lùi lại phía sau xém ngã, cũng may cô giữ được chút thăng bằng, anh nói như thế là sao, cô không xứng với anh, anh đã có người khác, người đó rốt cuộc là ai dung mạo như nào, cô không tin điều đó.

- Hạo Minh anh lừa em có phải không, em thấy không vui chút nào cả anh nói rõ xem chứ em thật sự không hiểu.

- Cô bị điếc sao mà không nghe anh ấy nói hả? Giải thoát và buông tha cho anh ấy đi, anh ấy chính là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi sẽ làm đám cưới vào ngày gần nhất.

Một cô gái từ đâu đi tới khoác tay của Khương Hạo Minh, anh vậy mà không phản ứng gì với cô gái này trái lại còn choàng tay ra khoác lấy eo của cô ấy kéo vào mình, Hàn Giai Kỳ lúc này tay đã nắm chặt lại đến nỗi móng tay ghim vào lòng bàn tay tạo thành dấu vết.

- Cô ấy chính là bạn gái mới của anh và bọn anh sắp làm đám cưới, anh sẽ không ở lại Mỹ mà sẽ trở về Hà Lan với gia đình, nên chỉ có cô ấy mới thích hợp làm vợ và làm dâu nhà anh.

- Mấy năm qua là anh giấu không nói với em, anh cũng không phải cậu thiếu niên nghèo vượt khó gì cả, anh thích môi trường ở đây nên sống và học tập nơi đây thôi, bây giờ chán rồi thì về nhà.

Vậy là anh ấy nói đúng, anh ấy là thiếu gia của gia đình giàu có ở Hà Lan, học ở đây cũng là vì danh tiếng của ba mẹ nên mới dễ dàng qua ải cho những lần vi phạm của tuổi học trò đó, thế mà cô cứ ngỡ anh cũng có hoàn cảnh giống mình đều là học sinh vượt khó, thật đúng là một cú sốc cũng không mấy nhỏ đối với cô mà.

- Vậy là anh muốn chia tay với em để bên cạnh cô gái này.



- Đúng vậy, một người như anh không thể nào cưới một người thấp kém như em được, em đối với anh lúc đầu cũng chỉ có thế thôi, giờ chán rồi anh muốn tìm cảm giác khác.

Chát!

- Đồ khốn nạn, cái tát này là thay cho sự ngu ngốc của em khi đem tình yêu của mình đặt vào một tên cặn bã như anh.

Chát!

- Còn cái này là cái mà anh phải nhận vì chà đạp nên tình yêu trong sáng của tuổi học trò mà em và anh cùng nhau trải qua.

Hàn Giai Kỳ dùng sức tát thật mạnh vào mặt của Khương Hàn Trạch, có thể nói đây là cái tát đầu tiên mà cô đánh người mà lại là người cô yêu suốt thời học trò như vậy, hôm nay anh lại tặng cho cô một món quà to như này, được cô nhận.

Đối với Khương Hàn Trạch cái tát này không hề nhẹ chút nào, có thể nói bây giờ cô đang rất thất vọng về một người như anh, nhưng cũng coi như là cái tát anh đáng được nhận đi vì anh đáng bị như thế mà.

- Được, em và anh từ giờ phút này trở đi chúng ta chấm dứt, đường ai nấy đi sau này mong sẽ không bao giờ phải gặp lại và nếu có lỡ thì coi như chưa từng quen biết, chúc anh hạnh phúc.

Nói xong thì Hàn Giai Kỳ cũng bước đi, cô thật sự không thể trụ tại chỗ này thêm một giây nào nữa được cả nếu còn ở đây cô sợ mình sẽ không giấu được cảm xúc mà khóc trước mặt bọn họ, cô không muốn họ nhìn thấy cảnh cô bị người ta cắm sừng bấy lâu nay mà như một con ngốc không biết gì.

Hàn Giai Kỳ chạy thật nhanh trên con đường phía trước, lúc này cô mới dám bật khóc như một đứa trẻ vậy, tiếng khóc uất nghẹn không nên lời của cô, trái tim của cô như bị bóp thắt lại vậy, tình cảm chân thành trong sáng đầu tiên của cô cho đi một cách chân thành mà không ngờ hôm nay đã bị người cô yêu phá nát nó rồi.

Cô chạy được một đoạn khá xa thì dừng chân tay một cây cầu, cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại rồi ấn dãy số quen thuộc, vừa bắt được tín hiệu thì người bên kia đã cất cao giọng vô cùng lo lắng.

- Kỳ Kỳ cậu bị làm sao vậy?

Nghe tiếng khóc nức nở của Hàn Giai Kỳ thì Châu Tuệ Tâm không khỏi lo lắng, rốt cuộc cậu ấy bị làm sao vậy chứ, sao tiếng khóc lại thê lương như vậy, ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn như vậy, cậu ấy như vậy sẽ nguy hiểm lắm.