Hàn Giai Kỳ nằm trên giường nghe hai người bạn thân của mình giáo huấn cho một trch, nói là giáo huấn thế thôi chứ hai người họ cũng không nỡ lớn tiếng với cậu ấy, chỉ là muốn cùng cậu ấy làm phần ăn sáng cho hai đứa bé đó mà thôi, và chỉ duy nhất hai đứa bé đó không được thêm bất kì đứa nào nữa, vì bọn họ cũng chỉ là học sinh và đi làm kiếm thêm thôi và dặn Hàn Giai Kỳ không được nhẹ lòng thêm nữa vì phải để sức khỏe lo cho mình trước đã, tất cả bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho Hàn Giai Kỳ nên mới nói như vậy với cô.
Khương Hạo Minh, Hàn Giai Kỳ và cả Châu Tuệ Tâm, ba người bọn họ cùng nhau quyết tâm đậu tốt nghiệp loại xuất sắc để cùng có xuất học bổng vào thẳng đại học để bớt đi được một số tiền khủng đóng học phí, lúc đó họ chỉ lo kiếm tiền để trang trải thêm thời sinh viên mà thôi, chứ không phải đè nặng vấn đề làm sao có tiền đóng học phí nữa.
Tại nhà của Hàn Giai Kỳ lúc này, Khương Hàn Trạch đang bày đồ ra để nấu bữa trưa, hôm nay ba người bọn họ có hẹn nhau học nhóm ở nhà của cậu ấy nên phải tranh thủ nấu bữa trưa ăn để có sức học, bọn họ đã hoàn thành xong chương trình lớp 12 của mình và bây giờ đang trong giai đoạn ôn thi tốt nghiệp.
Về việc ôn thi này nhà trường để cho học sinh tự giác ôn thi và học tập thêm cho bản thân chứ không bắt các học sinh phải đến trường thường xuyên như khi còn đi học, mỗi ngày chỉ đến lớp 03 ngày còn 03 ngày sẽ học tự túc, nên bọn họ đã chọn những ngày tự túc đó học ở nhà của Hàn Giai Kỳ.
Hàn Giai Kỳ bây giờ cũng không phải vào bệnh viện chăm mẹ của mình nữa vì bác sĩ nói mẹ của cậu ấy đã khỏe nên có thể về nhà và bà ấy cũng đã ở nhà được mấy tháng nay rồi, như thế thì bọn họ càng muốn đến đây hơn là học ở chỗ khác, có thể vừa nói chuyện được với mẹ của cậu ấy nghe mẹ của cậu ấy khuyên bảo khi sắp phải bước chân vào xã hội gam go này.
- Hạo Minh, Giai Kỳ và Tuệ Tâm hai đứa nó lại bắt nạt con nữa rồi hả? Sao dì thấy có một mình con vào bếp thế này?
- Dạ không sao đâu dì, làm đàn ông mà để bạn gái mình động tay chân vào mấy việc này thì còn mặt mũi nào nữa chứ ạ, trừ khi là cô ấy muốn thì con sẽ cho cô ấy làm còn không con sẽ dành luôn phần này ạ!
- Ý con nói vậy là sao...chẳng lẽ con và Tuệ Tâm hai đứa quen nhau à!
Khương Hạo Minh nhận thấy mình nói quá lố để lộ tin tức mà Giai Kỳ cấm nói, nên nhanh nhảu sửa vội, nhưng mà cái gì chứ ai them quen cái con nhỏ Châu Tuệ Tâm hung dữ đó, đanh đá thấy ớn luôn, cũng may là chơi thân với Hàn Giai Kỳ không thì biết tay Khương Hạo Minh.
- Dạ không phải dì ơi, ý con là thế thôi, còn việc con vào bếp nấu là tại vì con muốn thế thôi à, với lại ở nhà con cũng hay vào bếp mỗi sáng nên thành ra quen tay chân một chút ấy mà, hơn nữa Giai Kỳ và Tuệ Tâm cũng ra ngoài mua trà sữa nên con phụ bọn họ nấu luôn cho kịp bữa trưa để lát lấy tinh thần học bài ạ!
- Vậy thì mấy đứa cố lên nhé, còn có hai tuần nữa là mấy đứa thi tốt nghiệp rồi, dì cũng không đủ điều kiện để cho Giai Kỳ học cao hơn nữa chỉ có thể đành dựa vào học lực của nó mà dành lấy học bổng miễn học phí như cấp 03 này thôi, mà cũng may nhà trường tạo điều kiện giúp mấy bạn vượt khó như bọn con đó nha.
- Dạ con cũng cảm thấy may mắn khi mà chơi được với Giai Kỳ và Tuệ Tâm, hai cậu ấy cũng giúp con nhận ra nhiều thứ tốt đẹp và đáng trân trọng của cuộc sống này, khiến con cảm thấy cuộc sống này mình vẫn còn những người bạn tốt, những người thật sự cho mình lời khuyên chân thành và những người chơi với mình không vì gì cả, chỉ đơn giản vì mình hợp với họ mà thôi, nên con rất trân quý hai cậu ấy và đặc biệt cũng như ngoại lệ là Giai Kỳ ạ!
Cuộc nói chuyện của bà Hàn Mỹ Nhân và Khương Hạo Minh diễn ra trong vui vẻ, bà dạy bảo cậu những điều mà những năm qua chưa ai nói với cậu, cảm giác giống như có mẹ bên cạnh yêu thương chở che cho cậu vậy, Khương Hàn Trạch tự hứa với lòng sau này sẽ thay bà ấy chăm sóc tốt cho Hàn Giai Kỳ.
Hàn Mỹ Nhân thấy con gái mình chơi được với những người bạn tốt như vậy bà cũng vui mừng, con bà cũng rất thông minh, phân biệt tốt và xấu, đúng và sai để mà biết chọn bạn bà chơi, mong sao ông trời đừng cất bà đi sớm quá như lời bác sĩ đã từng nói, hãy để bà tham lam sống hơn như vậy tới khi con gái bà học xong đại học rồi có công ăn việc làm ổn định lúc đó bà nhắm mắt cũng không thấy nuối tiếc gì nữa, nhưng đã là số trời thì sao có thể tránh khỏi, cứ sống được bên cạnh con gái lúc nào hạnh phúc lúc đấy thôi.