Cô gái nhỏ nhìn anh, "Thực xin lỗi, chú... là em cậy sủng mà kiêu..."
Phó Thanh Hành nhướng mày, không hiểu tại sao cảm xúc của cô bỗng nhiên thay đổi như vậy.
"Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa!" Nguyễn Nhuyễn lau nước mắt, đứng lên, đi vào phòng giặt lấy quần áo của mình.
"Cô bé, em náo loạn cái gì vậy?" Người đàn ông giữ chặt tay cô.
Người con gái ngoảnh mặt lại, "Em cũng chỉ là nhất thời hứng thú thôi không được sao! Em cũng cần phải suy xét lại thứ cảm xúc dành cho chú, có được không?" Cô cất cao giọng, cả người xù lên như con nhím con.
Phó Thanh Hành thở dài, "Bé con, tôi không có ý đó."
"Vậy ý chú là gì? Vốn dĩ chính là tôi câu dẫn chú trước, lần thứ hai cũng là tôi tìm chú! Nếu hôm nay tôi không có tìm chú, vậy khả năng cả đời này chú cũng không thèm liên hệ với tôi." Tay của anh bị cô hất ra, Nguyễn Nhuyễn lấy ra bộ quần áo đã khô, nhanh chóng thay vào.
"Bên ngoài tối rồi, tôi đưa em về nhé."
"Tôi không cần!" Cô hô to, "Chú không cần lo cho tôi! Phó Thanh Hành, hai người chúng ta chỉ là quan hệ bạn giường thôi! Không cần chú phí nhiều tâm tư như vậy!"
Nguyễn Nhuyễn cầm di động đi ra tới cửa, mặc kệ người đàn ông vẫn đứng đực ở đó.
"Chú không cần đi qua đây. Lời tôi chính là, tôi không muốn đi cùng với chú." Cô gái nhỏ cáu kỉnh, Phó Thanh Hành cau mày nhìn cô.
"Nguyễn Nhuyễn, đêm rồi, bên ngoài không an toàn..."
"Tôi nói lại lần cuối, tôi không cần chú quan tâm tôi. Chỉ dừng lại ở quan hệ bạn giường thôi." Nguyễn Nhuyễn đúng ở cửa nhìn anh, nắm chặt di động.
"Dù có nguy hiểm cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến chú. Giữa chúng ta có liên hệ bởi vì có nhu cầu về sinh lý với đối phương. Tiến triển với chú là do tôi nhất thời nổi hứng muốn tìm bạn tình. Nhưng mà hiện tại tôi hết hứng thú với chú rồi." Nghe cô nói cả nửa ngày, anh cảm thấy đau hết cả đầu, "Nguyễn Nhuyễn, tôi không phải ý kia đâu mà."
"Tôi không muốn nghe! Về sau không chủ động tìm chú nữa, càng không muốn phát triển quan hệ bạn giường dài lâu, tình một đêm có vẻ càng thích hợp với tôi hơn." Cô mở cửa.
"Nguyễn Nhuyễn, đứng lại." Cô gái nhỏ không nhúc nhích, xoay người lại nhìn anh.
"Có thể nghe tôi nói xong hết có được không?" Anh cau mày.
"Không thể!!!" Nguyễn Nhuyễn trực tiếp cự tuyệt.
"Tôi không tính cùng chú phát triển thành quan hệ bạn giường lâu dài. Cũng không muốn tìm một người thích làm trung tâm để thành bạn trai mình. Giúp bạn tình nấu đường đỏ cũng thật là quá tốt rồi. Tôi không cần một người đàn ông mà đến cảm xúc của mình là thích hay không cũng không biết!"
Người con gái vành mắt ửng hồng xô cửa, ấn thang máy xuống lầu. Cùng lúc đó đem Wechat của anh vào danh sách đen, số điện thoại cũng thế... Rốt cuộc hai người bọn họ không còn lí do gì để gặp gỡ nữa...
Cô gái nhỏ ngồi ở bên bồn hoa, từng cơn gió lạnh thổi tới, khóc đến độ mắt đau nhức, khịt khịt mũi khó chịu... Tại sao cô lại dành nhiều tâm tư đối với một người đàn ông chỉ mới quen biết được một tuần như vậy chứ? Có thể... là do anh quá hấp dẫn... Quên đi...chí ít là cô đã được tỉnh ngộ trước khi chìm đắm trong chuyện tình này...
Nguyễn Nhuyễn sờ bắp chân lạnh lẽo, đứng lên, nhưng khổ nỗi, cô không rành nơi này cho lắm... Nhìn nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng chỗ đó không xa có bóng dáng một người đàn ông, cũng không biết anh đã ở đấy từ bao giờ.