“Chía khóa nhà mới còn đang ở chỗ trợ lí, trước tiên cứ đến khách sạn đã, ngày mai sẽ về nhà.” Phó Thanh Hành thấp giọng mở miệng.
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, tiêu hóa tin tức… A, đã hiểu.
Xe ngừng ở bãi đỗ xe, Phó Thanh Hành cùng cô đi vào khách sạn.
“Chú, anh biết hiện tại mình giống cái gì không?”
“Hử?”
“Cửu biệt thắng ly hôn.”
Người đàn ông nhéo mặt cô gái nhỏ, “Tối nay sẽ dạy dỗ em thật tốt”, sau đó đem giấy tờ liên quan cho quầy tiếp tân, mất khoảng mấy phút, giấy tờ và thẻ vào phòng được đưa trở lại. Phó Thanh Hành đưa tay nhận lấy, kéo cô gái nhỏ đi vào thang máy.
Khoảng khắc cả phòng vừa mở ra, Nguyễn Nhuyễn liền bị người đó hôn lấy, người đàn ông triền miên hôn, tay phải ôm cô, tay trái treo lên tấm bảng miễn quấy rầy, thuần thục đóng cửa, khóa lại,
“Ưm…” Nguyễn Nhuyễn bị ấn ở trên tường, môi lưỡi hai người dây dưa quấn quýt, Phó Thanh Hành mút đầu lưỡi phấn nộn, động tác của anh dần bào mòn ý chí của cô, cả người nhũn ra, đầu lưỡi cô có chút đau đớn.
Bàn tay to trước ngực cô không hề an phận, cách lớp nội y dùng sức xoa đôi bồng đào mơn mởn, Nguyễn Nhuyễn không tự giác muốn kẹp chặt chân liền bị người đàn ông dùng chân ngăn cản.
Phó Thanh Hành nhìn đôi mắt mông lung của người con gái, yêu thương liếm môi cô, “Bé con, trên Wechat đã từng nói gì, hửm?”
Tiểu cô nương thở hổn hển, cả gương mặt khả ái ửng đỏ, đáy mắt chứa sắc xuân, “Chú… Vờn em… Muốn chú chơi đùa em…”
Đổi lấy là tiếng cười nhẹ của người nào đó, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô nhưng lại không có nụ hôn như mong đợi, Nguyễn Nhuyễn bất mãn nhìn anh.
“Cục cưng, trước tiên đi tắm rửa đã, tôi lăn lộn cả ngày rồi.”
Người con gái đỏ mặt, bị anh ôm vào phòng.
Nguyễn Nhuyễn cùng Phó Thanh Hành tắm dưới vòi hoa sen, khung cảnh như vậy khiến cô gái nhỏ gợi lên kí ức lần trước ở phòng tắm… Gương mặt vì xấu hổ càng đỏ lên… Rón rén ngẩng đầu nhìn đối phương, liền chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn cô.
“Nhìn em làm gì… chú…” Nguyễn Nhyễn mở miệng.
“Ngắm cô bé của tôi làm sao mà đáng yêu như vậy.”
Cô gái cười thẹn thùng, “Sao cái miệng lại ngọt như vậy chứ!”
Phó Thanh Hành ôm eo của cô, hai người cả người trần trụi, da thịt dán chặt bên nhau, côn thịt của người đàn ông cưỡng chế đặt ở bụng nhỏ của cô.
“Chú muốn làm gì đó?”
“Hử??? Tôi muốn làm gì… Không phải em nên biết rõ nhất sao…” Bàn tay anh xoa sữa tắm trên cơ thể hai người, chọc cô gái nhỏ càng thẹn thùng hơn.
“Em làm sao mà biết…”
Phó Thanh Hành không nói gì, khóe miệng cong lên, ân cần giúp cô gái nhỏ tắm rửa. Một bàn tay di chuyển xuống vùng đất màu mỡ bên dưới, nhẹ nhàng giúp cô rửa sạch.
“A… chờ một chút… chú… anh…” Cô giữ lại cánh tay anh.
“Chờ cái gì… tắm rửa sạch sẽ lại nói tiếp.” Vành tai xinh bị người đàn ông dùng miệng mơn trớn.
Da mặt mỏng của ai đó làm sao chịu nổi lời nói mờ ám như vậy, thật vát vả mới tắm xong, Phó Thanh Hành tùy ý lau qua cơ thể hai người, ôm cô bước đi.
“Chú… anh rốt cuộc muốn làm gì… hôm nay cứ kì quái ~~~” Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, bám chặt vào bệ cửa không chịu buông.
Bàn tay người đàn ông theo rãnh mông sờ xuống khe thịt, người con gái cảm thấy nhộn nhạo khó chịu.
“Chẳng phải muốn chú thân mật với em?” Ngón tay tìm được miệng huyệt, tại đó đã dính ướt át, theo miệng huyệt dần thâm nhập vào.