Phó Vinh mấp máy môi trừng mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, cô gái nhỏ kéo bàn tay đang đặt trên eo của mình xuống rồi vô tình chạm phải thứ gì đó.
“Cục cưng, bộ dáng em bảo vệ anh thật đáng yêu…” Phó Thanh Hành dán môi bên tai cô, thì thầm nói, “Cậu bé cứng rồi này.”
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt lườm anh, trước mặt bao nhiêu người mà giữ chút liêm sỉ đi chú đẹp trai.
Đúng vào lúc này có người mang dụng cụ nướng lên.
“Để đấy đi!!! Không cần làm đâu!!! Khanh khanh, tới đây phụ tôi nướng đi.” Sở Mộ đứng lên đầu tiên, sau đó liền kéo Phó Thanh Hành.
Phó Thanh Hành bị Sở Mộ kéo tay trái, tay phải còn đang ôm cô, “Anh đi nướng đồ cho em, ngồi đây đợi, nướng xong anh mang cho em.”
“Vâng.” Mặt cô vẫn chưa hết đỏ, không muốn nhiều lời cùng anh, ngoan ngoãn trả lời. Đám đàn ông đều đi nướng BBQ hết rồi, còn lại trên ghế sofa bốn người phụ nữ. Ngoài cô ra còn có Phó Vinh, bạn gái Phó Hiên, người phụ nữ đến tìm Phó Thanh Hành xin đầu tư.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy trình độ giả ngu của mình tương đối tốt, cô dựa vào sofa nghịch móng tay, dài quá, sắp phải cắt rồi.
“Em gái, tôi nói những lời này, cô đừng có ăn cứng không ăn mềm như vậy.”
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Vinh, “Là sao?”
“Tôi muốn nói với cô về những người quanh Phó Thanh Hành. Anh ấy từ nhỏ đến lớn con gái theo nhiều không đếm xuể, cô nghĩ mình có thể ở bên cạnh anh ấy bao lâu?”
Nguyễn Nhuyễn cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, thật sự cô không biết, “Em không biết.”
“Vậy cô biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngả vào lòng anh ấy không, tất cả họ đều ưu tú hơn cô rất nhiều…” Đến chính cô ta cũng không biết bao nhiêu người… nhưng dù sao cô ta cũng là một trong số những người muốn làm điều đó. “Chị gái à, chị không thể vì chính mình không chiếm được thì liền nói người khác cũng không được, cho dù nói Phó Thanh Hành hay là em… Còn về câu hỏi của chị, em xứng đáng ở bên cạnh anh ấy bao lâu, em sẽ suy nghĩ thêm.”
Phó Vinh cắn răng, không phản bác được câu nào…
Ngược lại, Nguyễn Nhuyễn cúi đầu không muốn nói chuyện cùng người đó.
Rất nhanh đã có người quay lại.
Người đàn ông cầm một xiên thịt dê tới trước mặt cô, “Bảo bảo.”
Nguyễn Nhuyễn nhíu mi, “Em không muốn ăn.”
“Làm sao vậy?”
“Không thích ăn thịt dê…”
Phó Thanh Hành nhìn biểu cảm của cô liền biết cô thực sự không thích.
“Sở Mộ, cho cậu.” Phó Thanh Hành đưa xiên thịt cho cậu ta.
“Mẹ nó, cậu coi tôi là thùng nước gạo à?” Sở Mộ vừa nói, vừa nhanh tay cầm lấy xiên thịt cắn một miếng. “Mọi người nướng xong rồi sao?”
“Có gió nên anh không nướng nữa, bọn họ nướng xong sẽ lại đây.” Phó Thanh Hành nhỏ tiếng nói.
“Vậy có phải anh cố ý nướng cho em không?”
“Chỉ là thịt dê mà thôi không có gì khác đâu, ngày mai anh nấu cho em ăn ngon hơn.”
Nguyễn Nhuyễn không ngờ tới anh còn nấu được cơm, “Được…”
“Sở Mộ, cửa hàng Desa có dịch vụ giao hàng tận nơi không?” Phó Thanh Hành nhìn anh ta.
“Hình như có. Tôi nhớ có lần họ giao quần áo cho mẹ tôi. Làm sao, muốn mua quần áo cho cô dâu nhỏ?”
“Ừ.”
Tiếp đó có người mai đĩa thịt nướng lên cùng với bia lạnh và rượu để mọi người thưởng thức.
“Cô dâu nhỏ của khanh khanh ơi, chúng ta nâng ly chạm ly đi. Tôi là vợ cả, em là vợ hai, cùng nhau chung sống hòa thuận được không?”
Sở Mộ cầm một chai bia đưa cho cô, Phó Thanh Hành vừa định tiếp lời thì cô gái bên cạnh anh đã cầm lấy chai bia. “Em là vợ cả, đồng ý không?” Nguyễn Nhuyễn nhìn Sở Mộ, đối phương bị cô chọc cười, “Oke luôn.”
Người đó uống một hơi cạn sạch chai bia, Nguyễn Nhuyễn tốn nhiều thời gian hơn nhưng cũng đã uống xong một chai.
“Thanh Hành, không nhìn ra nha, cô ấy…”
“Sở Mộ, không được trêu cô ấy.” Phó Thanh Hành cau mày, đặt chai rượu lên bàn, sau đó chăm chú nhìn cô.
“Nhìn em làm gì, ăn đi ~” Cô chọc chọc bờ vai anh.
Phó Thanh Hành nhìn thêm một lúc nữa, chắc chắn cô không có vấn đề gì mới tạm yên tâm cùng đám bạn uống rượu.