Nguyễn Nhuyên kêu rên ra tiếng, Phó Thanh Hành nhìn cô tỉnh lại, cỗ máy cày bên dưới rục rịch hoạt động.
“Ưm… chú…” Cô nghiêng người ngả vào vòng ôm của anh, côn thịt lấp đầy tiểu huyệt.
“Tỉnh rồi???” Người đàn ông hôn bên tai cô, chậm rãi chuyển động eo, côn thịt cũng từ từ ra vào huyệt nhỏ.
“Ừm… Sao mà… sáng sớm… A…” Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu, cất lời khó khăn, người nào đó nhân cơ hội vươn bàn tay bóp cảnh xuân trước ngực cô nhưng mà đã bị cô nhanh tay bắt được.
“Không còn sớm nữa bảo bảo… Kẹp chú cả đêm rồi… Sao miệng nhỏ còn chặt như vậy…” Anh liếm cổ cô.
Nghe được lời của anh, cô ưỡn cả người ra, bên dưới cũng siết chặt.
“Bảo bảo dâm đãng… Kẹp nhẹ thôi…” Người đàn ông vỗ bờ mông đẫy đà của cô, lông mu đâm vào cánh mông, hoa huyệt đóng mở liên tục nuốt trọn gậy thịt.
“A…” Lời nói ra cũng hóa thành tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Chú… chờ em chút… Có điện thoại…” Cô nghe được tiếng điện thoại rung, vội giữ cánh tay anh.
Người đàn ông duỗi cánh tay, cầm lấy điện thoại của cô đang đặt trên tủ đầu giường.
“Của em này…”
Nguyễn Nhuyễn nhìn tên người gọi đến là Nhị tỷ.
“Chú… Chờ một chút… Đừng…” Mặc kệ lời nó của cô, tốc độ vận động của anh dần dần nhanh hơn, cô vừa vùng vẫy liền bị anh giữ lại bụng nhỏ.
Điện thoại hiện trạng thái kết nối thành công, đầu bên kia liền vang lên giọng nói của một cô gái, “Nhuyễn Nhuyễn, tiết học buổi chiều cậu đến không?”
“Ưm…” Người đàn ông thúc sâu, Nguyễn Nhuyễn không kìm được tiếng rên.
“Nhị tỷ… mình không đến đâu…” Cô cắn răng, vậy mà người nào đó không biết sợ càng thêm thúc mạnh, quy đầu mơn trớn hoa tâm thật lâu.
“Ờ, vậy thứ sáu cậu cũng không về hả?”
“Ừ…”
“Ok, Vu Vu cũng không đi học, có gì mình điểm danh hộ cho nhé, dù sao cũng là buổi học tính điểm chuyên cần.”
“Cô bé, ngày hôm qua là em xin anh chơi em… Mới chơi một nửa em đã hôn mê, nay anh đòi lại cả gốc lẫn lãi…” Anh nằm trên người cô, hôn lên gương mặt cô.
“A… Hức… Chậm lại… Chú… A…”
Cô gái nhỏ nhắn bị người đàn ông cao lớn đè dưới thân, động tác chuyển động mãnh liệt của anh làm giường lớn rung lắc dữ dội, cô ngẩng đầu, cố gắng giành lấy không khí để thở.
Xương hông của anh đập vào hai bên hông của cô, Phó Thanh Hành vẫn chưa thỏa mãn, anh giữ eo cô để cô quỳ trên giường, vừa cưỡi cô vừa bắt đầu dùng sức.
“A!!! Qúa sâu! Chú! Anh chậm thôi!”
“Bốp bốp bốp!!!” Phó Thanh Hành vỗ mông cô, từng nhịp đánh càng kích thích cô kẹp chặt tiểu huyệt.
“Baba ‘chơi’ em sướng không, hở? Tiểu tao hóa của baba… Lỗ nhỏ sao lại khăng khít như vậy??? Bấm gãy baba thì ai thỏa mãn em?”
“A!!! Đừng!!! Không cần…” Bị đâm thật sâu, Nguyễn Nhuyễn lắc lư ngọ nguậy trong vô vọng, động tác của anh có chút thô bạo, mãnh liệt thúc hông, bàn tay to xoa mông nhỏ, cúc huyệt hồng phớt co rụt lại.
“A… Baba… Chậm một chút… Ư…” Khăn trải giường bị vo viên trong tay cô, cả người giật giật, anh vẫn không có dấu hiện dừng lại, nắm eo nhỏ của cô đâm vào thật sâu, cảm giác tê dại lan dần đến thắt lưng, anh rên lên tiếng thỏa mãn.
Nhịp thở nặng nề phả lên người cô, anh hôn lên cổ, lên mặt cô, rồi khẽ nói, “Cô bé của anh.”