Lúc Nguyễn Nhuyễn chạy đến phòng, vừa vặn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh. Cô cầm lấy điện thoại của anh, nhìn tên người hiển thị là Sở Mộ liền ấn nút nghe.
“Alo.”
“Nguyễn Nhuyễn, khanh khanh đâu?”
“Anh ấy đang tắm. Có chuyện gì sao?”
“Công ty có chút việc, khi nào cậu ta tắm xong, em bảo gọi lại cho anh nhé.”
Khi Phó Thanh Hành đi ra, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy cô gái nhỏ ôm chiếc khăn tắm quay lưng về phía anh, quỳ một gối trên sofa, trên mông trắng nõn còn in lại dấu vân tay anh, môi âm hộ đóng chặt, chỉ hé ra một rãnh mông sâu hút.
“Vâng ạ… A…” Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại nhìn anh, vừa muốn gọi tên anh, thì người đó đã nhanh chóng nắm eo cô rồi nâng mông nhỏ đẩy côn thịt tiến vào.
“A…” Cô vội che miệng, chuyển máy cho Phó Thanh Hành.
“Vấn đề gì?” Lỗ nhỏ ôm chặt lấy cây gậy, người đàn ông chậm rãi chuyển động, côn thịt đẩy ra hai vách thịt non tiến vào trong.
Không quan tâm đầu giây bên kia nói gì, cô gái nhỏ che miệng quay đầu lại nhìn anh, lắc đầu, giãy giụa muốn tránh.
Anh vỗ nhẹ vào mông cô, “Ngoan ngoãn một chút.”, côn thịt đi vào nguyên cây, đồng thời Nguyễn Nhuyễn rên ra tiếng.
“Tìm tôi làm gì, chuyện này Sở Quỳnh không xử lý được?” Động tác vẫn từ từ như cưỡi ngựa xem hoa, nhỏ tiếng hỏi Sở Mộ.
Nguyễn Nhuyễn bám vào ghế sofa, côn thịt trươt khỏi tiểu huyệt khít chặt và mềm mại của cô, cả cây gậy được bao phủ lớp dâm dịch mỏng phát sáng. Phó Thanh Hành liếc nhìn cô, ấn loa điện thoại, bắt lấy cổ chân của người con gái.
“A!!! Phó Thanh Hành!!!” Cô bị kéo lại gần, giật mình thốt lên.
“Nhà rộng như vậy, em muốn chạy đi đâu?” Anh bẻ hai chân trắng nõn của cô, quy đầu cọ cọ chào tiểu huyệt rồi đẩy vào trong.
“Điện thoại… điện thoại…” Nguyễn Nhuyễn không chịu vẫn tiếp tục cựa quậy, anh cầm hai tay cô kéo ra đằng sao, đè lên cổ tay cô. Người con gái bị giữ chặt tay, cắn môi lắc đầu.
“Phó Thanh Hành!!! Cậu còn là người không!!!” Người ở đầu giây bên kia hét lên.
“Biết cái gọi là giờ tan sở là gì không?” Phó Thanh Hành đẩy sâu một cái, Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển.
“Mẹ kiếp! Không vì đặc biệt gấp nên mới gọi cậu sau!!! Cậu không yêu tôi nữa rồi!!!”
Người đàn ông từ từ thúc từng nhịp, con sóng tình vỗ vào người Nguyễn Nhuyễn khiến cô sung sướng không thôi, cắn môi để kìm lại tiếng rên yêu kiều.
“Biết rồi, tí nữa tôi qua.” Phần thắt lưng anh tê dại bởi dòng nước chảy ra từ tiểu huyệt của cô, giọng anh khàn khàn.
“Bao lâu!!!”
Nguyễn Nhuyễn nức nở, sâu quá… đừng như vậy… Tiểu huyệt không chịu nổi co rút, cô cong ngón chân, đầu tựa vào sofa, miệng nhỏ ngâm nga khe khẽ.
“Sở Mộ, cho cậu ba giây cúp điện thoại, bằng không tự đi mà giải quyết.”
“Vậy cậu nhanh lên!!! Khốn nạn thật, bắt nạn kẻ không được hưởng ân ái như tôi!” Đồng thời với việc Sở Mộ cúp điện thoại, tốc độ của người đàn ông cũng nhanh dần lên.
Bàn tay to vỗ bốp bốp vào cánh mông cô.
“A… Baba… Không cần… Đừng đánh…” Nguyễn Nhuyễn kêu lên.
“Định chạy đi đâu? Hở? Qùy sẵn chờ anh ‘phạt’ em?” Dương vật hung hăng va vào bên dưới.
“Hưm… Baba…” Vật đàn ông cọ xát điên cuồng vào thit non, quy đầu đâm vào tận hoa tâm.
Cô càng giãy giụa thì tiểu huyệt càng cuốn chặt côn thịt. Phó Thanh Hành cong khóe môi, hít thở nặng nề, tốc độ như muốn nghiền nát cô.
“Hức… Ba… Baba…” Cô hét lên để không phải nghe được gì từ anh nữa, xúc cảm cao trào đã cuốn sạch lý trí của cô, ngay lúc anh thả tay cô ra, Nguyễn Nhuyễn đã vùng vẫy muốn chạy trốn.
Đương nhiên người đàn ông không cho cô cơ hội, bóp chặt eo cô, kéo cô đứng dậy, người con gái chật vật kiễng chân, côn thịt thay đổi góc độ ma sát hoa tâm.
“Tiểu cô nương, bảo bối dâm đãng, em chạy thử xem?” Miệng anh áp vào tai cô thì thầm, các khớp ngón tay bóp nhũ thịt thành đủ hình dạng, tay trái ấn bụng nhỏ, hông anh thúc vào liên tục.
“Ưm…” Nguyễn Nhuyễn bị đâm đến cả người lâng lâng không nói lên nời, ngẩng đầu run rẩy đạt cao trào.
Ngón tay anh với vào trong miệng cô, bên dưới nhanh chóng chạy nước rút, tốc độ va chạm mạnh mẽ liên hồi khiến hai thân thể dính vào nhau rung lên dữ dội.
“Baba… A… Baba…” Cô cắn ngón tay anh, không lâu sau cô đạt khoái cảm, anh cũng nhanh chóng chạm đỉnh, lỗ quy đầu hé mở phun trào luồng tinh dịch nóng bỏng vào trong.
“Gọi thế nào cũng vô ích, tích lại, baba trở về ‘yêu’ em… Bảo bảo dâm đãng… Được không?” Phó Thanh Hành thở hổn hển, hôn lên mặt cô.