Rất lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên đã đánh thức cô, sờ sờ thấy chỗ bên cạnh trống, cô díp mắt vớ lấy điện thoại.
“Ai đó?”
“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, người đàn ông của em đâu?”
“Hở…” Cô nhìn số trên di động là một dãy số xa lạ, giọng nói là của Sở Mộ.
“Anh Sở Mộ? Em không biết…”
“Thôi cũng được, để anh gửi địa chỉ cho em, đồng ý kết bạn Wechat đi, bọn anh đi trước nhé!”
“Vâng…” Cô nhìn thời gian, chớp mắt đã năm giờ chiều rồi.
Ngủ nhiều quá cũng khiến đầu cô hơi đau, cô ngồi dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người đó đâu. Cô đi xuống giường vào phòng tắm, đang tắm dở thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra làm cô giật mình hoảng hốt.
“Chú… Anh vừa đi đâu?”
Cô gái nhỏ đang đứng dưới vòi hoa sen, bộ ngực tròn trịa và đầy đặn, làn da trắng nõn và mềm mại, âm hộ vẫn còn sưng đỏ, người nào đó nuốt nước bọt kiềm chế dời mắt đi.
“Mua cho em ít quần áo. Đói bụng chưa bảo bảo?”
“Hơi hơi… À, Sở Mộ vừa gọi điện tới.”
“Anh biết rồi, em tắm đi, anh đi gọi cho cậu ta.” Anh để túi đồ lên trên bồn rửa mặt.
Nguyễn Nhuyễn thay quần áo mới, mặc xong cô không khỏi thở dài, người đàn ông này thật là bảo thủ…
“Phó tiên sinh, có phải anh thích mấy kiểu quần áo nữ tính này không?”
Cô gái mặc áo len trắng thêu hình gấu, quần ống nhỏ màu đen, đi giày chấm bi và để tóc ướt đi ra ngoài.
“Chỉ thích em.”
Cô bật cười, người này…
“Chú, anh vẫn đợi em ngủ dậy sao?” rồi kiễng chân ôm anh.
“Ngủ với em một lát rồi đi mua ít đồ.” Phó Thanh Hành thuận thế ôm lấy cô.
“Đói rồi hửm? Ăn tạm cái gì trước nhé. Đến nơi cũng mất một tiếng đi xe.”
“Ừm… Em muốn uống trà lạnh.”
“Em sắp đến kỳ kinh rồi.” Phó Thanh Hành cúi đầu, hơi nhíu mày.
“Vậy… thêm vài cục đá được không?” Cô gái nhỏ híp mắt, lấy tay làm nũng.
“Ít thôi đấy… Đi nào.”
Lúc Phó Thanh Hành xếp hàng mua đồ ở KFC thì Nguyễn Nhuyễn chạy lon ton đi mua nước.
“Hey em gái, đi một mình sao?” Từ đâu xuất hiện một chàng trai trông cũng ưa nhìn đứng bên cạnh Nguyễn Nhuyễn.
Người con gái vẫn đang nghịch hóa đơn thanh toán trong tay, cô giật mình khi nghe thấy có ai đó nói chuyện với mình.
“Anh nói chuyện với tôi?” Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn.
“Đúng vậy, gái xinh đi một mình sao?” Bắt chuyện sao, Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm trong đầu, cô cười cười lắc đầu.
“Đi cùng bạn trai siêu đẹp trai.”
“Vậy…”
“Xin lỗi, tạm biệt.” Cô cầm lấy túi, mỉm cười vẫy tay rồi đi về phía cửa.
Nhìn thấy bóng dáng anh đứng ngoài cửa, cô vui vẻ đẩy mạnh cánh cửa ra, lon ton cười đi đến ôm anh.
“Chú, đi thôi đi thôi!!!” Cô cười tủm tìm nhìn anh.
Người đàn ông cúi đầu, biểu cảm lạnh nhạt, người con gái bên cạnh cảm thấy anh có gì đó là là…