Về Chung Nhà Với Chú

Chương 71: Tại sao em không tin anh



Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, cô không ngờ tới, sau hai tháng ở bên nhau, lần đầu tiên cãi nhau là bởi vì… Cô cười với người khác.

“Em không thể cười như vậy với tên đó.” Phó Thanh Hành vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên môi hồng của cô.

“Anh buông em ra.” Người con gái giãy giụa cánh tay, tránh đi đầu lưỡi anh.

Phó Thanh Hành nhìn chằm chằm cô, tay vẫn không buông ra.

“Em… em không chạy, anh buông em ra trước đã.” Cô nuốt nước bọt.

Được trả lại tự do, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy tay mình đang run lên.

“Em… em không có… Em nói với anh ta đi cùng bạn trai tới.”

“Thế nhưng… Nếu như trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ em sẽ hợp với kiểu con trai như vậy hơn… Nếu không có anh, em có thể tìm được một chàng trai như thế khi học đại học… Cùng đi học… Cùng nhau đi ăn… Còn anh ngược lại với bọn họ, nhỡ như em bị kiểu đó thu hút…”

“Vì thế…”

“Vì thế anh hỏi em, có hối hận không?” Ánh mắt anh dán chặt vào người cô.

Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một câu mà anh từng nói… Cô bé, em xong đời rồi!

“Em…” Chưa kịp nói gì, anh đã hôn cô thêm lần nữa… Nụ hôn của người đàn ông điên cuồng hơn so với thường ngày, anh làm môi cô hơi đau, cô vỗ vai anh, còn anh giữ chặt đầu cô để không cho cô vùng vẫy. Môi lưỡi giao nhau chặt chẽ dần cướp đi nhịp thở bình thường của cô.

Cô biết, bản thân xong đời rồi…

Trán anh chống lên trán cô, “Trên đường đến đây, anh đã nghĩ, nếu em chỉ nhất thời hứng thú với anh, nếu một ngày nào đó em gặp được người phù hợp với em… Lúc ấy anh nên làm gì đây…”

Cô gái nhỏ khẽ nuốt nước bọt lắng nghe.

“Anh yêu em, có thể cho em hạnh phúc, nhưng nếu em thích người khác, anh sẽ đưa em trở về Anh, giam cầm ở nhà, làm tiểu công chúa của anh… Được không…”

Người đàn ông khẽ thì thầm vào tai cô, còn cô thất thần nhìn giấy dán tường màu vàng kim ở bức tường đối diện, một lúc sau mới di chuyển ngón tay, từ từ giơ cánh tay lên… ôm chặt lấy anh.

“Anh không thể lạnh lùng và bạo lực như vậy…” Giọng nói đầy tủi thân của cô làm cơ thể anh cứng đờ.

“Tại sao em không tin anh yêu em…”

Phó Thanh Hành buông cô ra, đôi tay chống trên mặt bàn, chăm chú nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh lấy từ trong túi ra một hộp màu trắng, cô gái nhỏ cảm thấy nhịp thở của mình ngưng lại giây phút đó.

“Vốn muốn tìm một… cơ hội thích hợp…” Anh mở hộp, bên trong hộp có hai chiếc nhẫn bạch kim, trên đó có khắc chữ.

“Em có muốn…”

“Không muốn!!!” Cô từ chối anh.

“Phó Thanh Hành! Anh dám cầu hôn em trên bàn bi-a! Em hất đầu anh ra!!!”

Hái má cô ửng hồng, trên môi vẫn còn rỉ máu, hai mắt mở to nhìn anh.

“Không phải…” Người đàn ông hé miệng, cúi đầu bật cười.

“Được rồi… đây không phải là lời cầu hôn, em yêu… đeo nhẫn vào nhé. Đây là lời hứa chịu trách nhiệm của anh…”

Nguyễn Nhuyễn nhìn anh một lúc để chắc rằng anh không nói dối, rồi cô cầm chiếc nhẫn nhỏ đeo vào ngón áp út nhưng hơi rộng, chuyển thành ngón giữa thì vừa khít.

Người đàn ông nhìn động tác của cô, rũ mắt xuống, lấy ra chiếc nhẫn còn lại, “Em đeo cho anh được không?”

Bàn tay cô run run nhận lấy nhẫn đeo vào ngón tay cho anh.

“Khốn thật!!! Nhẫn của tôi đâu!!! Tôi cũng là cô dâu của cậu mà!!!” Đột nhiên Sở Mộ hét lên, bầu không khí ngọt ngào phút chốc bị phá vỡ.

Cô gái nhỏ nhìn về phía Sở Mộ, anh ta đang ôm Sở Quỳnh.

“Đừng nhìn cậu ta, cô dâu nhỏ của anh. Ngày mai mình tổ chức hôn lễ luôn. Đợi anh cầu hôn em.”

Sở Quỳnh không biết đã vào phòng từ lúc nào, cười với cô. Nguyễn Nguyễn chớp mắt, hơi xấu hổ, cô mỉm cười đáp lại. Cũng đâu phải đang đóng phim truyền hình, sao nhiều người xem vậy…

“Anh muốn làm gì?” Cô bị anh bế lên đầy bất ngờ, kinh ngạc vỗ vai anh.

“Làm em.”

“Wow!!!” Có người đàn ông hoan hô.

“Vãi thật!!! Ai bảo tên đó lạnh lùng? Người chơi hệ trong nóng ngoài lạnh hiểu chưa???” Sở Mộ hếch cằm.

“Không ngờ lúc đàn ông mất khống chế lại có thể đẹp trai như vậy…” Sở Quỳnh cảm thán.

“Sở Quỳnh, em muốn chết phải không?” Người đàn ông day day cổ cô.

“Thưởng thức, chỉ đơn giản là thưởng thức thôi. Hành động giống Phó ca, người phụ nữ nào cưỡng lại nổi… Ông xã, hay chúng ta cũng thử xem?”

“Mọe kiếp! Không phải nhìn nữa, anh cho em thử luôn…. Đi thôi đi thôi!!!” Sở Mộ ôm Sở Quỳnh rời đi, trước đó còn vẫy tay tạm biệt, “Ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy đi, đừng gây trướng mắt Phó Thanh Hành.”