Phó Thanh Hành bị tiểu huyệt ôm ấp đến tỉnh, bàn tay to bất giác véo bầu ngực mềm mại của cô.
“Ưm… Không cần.” Nguyễn Nhuyễn giãy giụa.
Đầu anh vùi vào phần cổ cô, hơi nâng hông, gậy thịt tiến sâu vào động nhỏ, còn anh ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô.
“Bảo bảo, chào buổi sáng… Baba thích được miệng nhỏ bên dưới đánh thức.” Giọng người đàn ông trầm và khàn.
“Ưm…” Tiểu huyệt co lại, Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra.
Người đàn ông ôm cô ngồi dậy, cô gái nhỏ hít sâu một hơi, toàn bộ cây gậy được tiểu huyệt ăn sạch. Cô với tay vòng qua ôm cổ anh, bàn tay anh vuốt ve lưng cô.
“Baba… Đừng như vậy… Nhuyễn Nhuyễn… A…” Bàn tay to của anh ôm cô lên xuống, nhũ thịt trước ngực cũng theo chuyển động của cô lắc lư, còn anh chỉ lẳng lặng nhìn cô mà không vội làm gì.
“Bảo bảo, baba ‘phục vụ’ em thoải mái không?”
“Thoải mái… A… Rất tuyệt… Baba…” Nguyễn Nhuyễn chỉ muốn anh nhanh chóng xuất ra, vừa rên rỉ vừa thở hổn hển co lại tiểu huyệt.
“Bảo bảo lẳng lơ, muốn bấm gãy của quý của baba sao…” Phó Thanh Hành cắn nhẹ lên người cô.
“A!!! Baba… Chờ một chút… Chờ một chút…” Cô thực sự rất sợ loại tư thế này, vừa đâm sâu vừa không có cảm giác an toàn.
“Baba… Em muốn đi tiểu… Anh chờ một chút… Baba.”
Tay anh giữ mông cô, ngón tay xấu xa chạm vào cúc huyệt nhỏ.
“Bảo bảo, khi nào baba mới có thể ‘chơi’ lỗ nhị của em?” Cả người cô căng chặt, kẹp chặt khiến anh rên lên một tiếng.
“Gãy mất… Thả lỏng ra…” Phó Thanh Hành vỗ vỗ mông cô, vừa ôm cô vừa đi về phía phòng tắm.
“Không cần… Baba, đừng… Anh cho em xuống đi.” Cô vùng vẫy.
Cổ anh bị cô ôm chặt nổi đầy gân xanh, anh ôm chặt cô đứng tại chỗ đó, hông bắt đầu chuyển động, đâm tàn nhẫn.
“A!!! Baba!!!” Nguyễn Nhuyễn bị đẩy lên xuống, cô giữ cổ anh, cả người treo trên người anh như gấu koala, hét to.
“Bảo bảo dâm đãng, bấm gãy đồ của baba thì còn gì ‘chiều’ em nữa… Âu yếm nhau cả đêm mà tiểu huyệt vẫn mút chặt như vậy, baba giúp em thả lỏng một chút.”
“Ô… ô… Baba… Chậm lại… A…” Nguyễn Nhuyễn không thở nổi, chỉ còn cách bám vào người đàn ông mà rên rỉ.
Phó Thanh Hành giữ chặt cái mông nhỏ của cô đập mạnh, cô hét lên, gập người lại, dâm dịch rỉ ra từ tử cung tưới mát quy đầu, cô nức nở run run.
“Ba… Baba…” Người đàn ông không biết mệt mỏi vẫn ‘yêu’ cô trong tư thế này, Nguyễn Nguyễn nghĩ cô sớm muộn cũng chết trong tay anh. Hơi thở anh dồn dập, tốc độ thọc vào rút ra càng lúc càng nhau, Nguyễn Nhuyễn bị đâm liên tục, không nói lên lời.
Nguyễn Nhuyễn không kiềm chế được lời nói của mình, đầu óc trống rỗng, âm hộ vô thức hút lấy dương vật của người đàn ông, khoái cảm cực khoái tiếp tục kéo dài, tay cô để lại từng vết cào trên lưng anh.
“Baba… Baba… Em… Nước tiểu… Không được!!!” Người con gái khóc thét lên.
Cuối cùng anh cũng đưa cô vào đến phòng tắm.
“Baba giúp em đi tiểu…”
“Không cần… Ư… Ư… Không cần…” Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, bàng quang tích nước tiểu nhiều đến mức sắp vỡ ra.
Phó Thanh Hành đẩy cô vào tường phòng tắm, hung ác thọc vào rút ra, cô bị đâm đến há miệng nhưng không nói lên lời, ánh mắt rời rạc, nhũ thịt đong đưa qua lại. Anh cúi đầu phủ kín miệng cô, dưới thân thúc mạnh vài cái, côn thịt giật giật căng ra, ít phút sau từ quy đầu phóng ra từng luồng tinh dịch đẩy vào sâu trong hoa tâm. Người con gái run rẩy lắc người. Từ chỗ giao hợp chất lỏng nhỏ giọt xuống mặt đất không thể phân biệt được là nước tiểu hay là tinh dịch.