Xe chậm rãi tiến vào hoa viên, người đàn ông dẫn cô vào trong.
Một người đàn ông đã lớn tuổi mái tóc hoa râm mặc áo choàng dệt màu xám ngồi trên ghế sofa rót trà.
“Ông nội.” Người cất lời đầu tiên là Phó Thanh Hành.
Ông lão ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua không giấu được vẻ đẹp trai của thời trẻ giống như người đàn ông đứng cạnh cô đây, có đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt cùng với nụ cười nhẹ.
“Cháu chào ông nội.” Nguyễn Nhuyễn ngại ngùng chào.
“Chào cháu, mau lại đây ngồi đi.” Ông nói rất chậm bằng tiếng Trung.
Người con gái nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ông, nhận lấy cốc trà đen.
“Có phải rượu đâu mà!” Nguyễn Nhuyễn cũng nhỏ giọng phản bác, trên gương mặt xinh xắn vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ.
“…” Anh im lặng nhìn cô gái nhỏ đối diện.
“Ha ha ha … Asa, cháu cuối cùng cũng gặp đối thủ rồi!” Tiếng Trung của ông không được tốt lắm.
“Hừm…” Người đàn ông nhướng mày, lộ ra ý cười nhàn nhạt, không nói gì thêm.
Ngược lại, nhân vật đang thẹn thùng đỏ mặt lúc này là Nguyễn Nhuyễn.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi.”
“Năm nay cháu 20 tuổi ạ.” Cô cười nói.
“20… Năm ông 20 tuổi, ông đã cưới bà nội Asa rồi.” Ông nội bấm bấm ngón tay.
“…” Người con gái xấu hổ cười cười.
“Mấy năm nữa tốt nghiệp?” Ông nội nói tiếng anh, vì sợ cô không hiểu nên cố tình nói chậm lại.
“Ừm… 2 năm nữa ạ.” Cô trả lời.
“Vẫn còn nhiều thời gian nhỉ. Sau khi ra trường muốn làm việc ở trong nước hay nước ngoài?” Con ngươi màu hổ phách của ông vẫn sáng ngời dù đã nhiều năm trôi qua.
Nguyễn Nhuyễn nhìn lướt qua Phó Thanh Hành, trả lời ông, “Ông nội, cháu thế nào cũng được.”
“Ừm… Cháu thích ở đây không?” Ông lão cười ra tiếng, cô gái nhỏ cũng chớp chớp mắt cười theo.
“Vậy sau này… anh ấy có bắt nạt cháu… Ông giúp cháu trừng trị anh ấy được không?” Cô nắm chặt tay, vẻ mặt rạng rỡ.
“Ha ha ha, được chứ, ông cháu mình là một đội.” Ông vươn tay ra, Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn bắt tay với ông.
“Đã lập liên minh tác chiến rồi! Một già một trẻ, trông cũng ổn đấy.” Phó Thanh Hành nhướng mày, cô lườm anh.
“Thằng bé không nói gì hay ho đúng không cháu.” Ông lão nghe không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Phó Thanh Hành.
“Anh ấy nói, anh ấy không đánh bại được ông cháu mình, đang ghen tị đấy ạ.” Nguyễn Nguyễn nghiêm túc gật đầu.
Phó Thanh Hành nhìn đôi ông cháu nào đó, liếm liếm môi nhìn về phía ngoài cửa sổ, yếu hầu trượt lên xuống liên hồi.
Dùng bữa xong, ông nội lên tầng nghỉ ngơi, Nguyễn Nguyễn cùng Phó Thanh Hành cũng đi về phòng.