Về Chung Nhà Với Chú

Chương 87: Em yêu anh, ngày mai gặp lại



Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

“A…Á…Ớ…. Thử giọng….” Thanh âm ngọt ngào của người con gái lan khắp toàn bộ gian phòng, Nguyễn Nhuyễn xấu hổ che mặt.

Trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt một người con gái… Cô mặc áo len trắng, vẻ mặt hứng khởi xen lẫn lo lắng.

“Hi… Phó Thanh Hành… Đây là quà em chuẩn bị cho anh… Là quà sinh nhật…”

Cô gái nhỏ lo lắng ngọ nguậy lung tung, trông thật đáng yêu.

Trong đáy mắt người xem phản chiếu hình ảnh cô gái ngồi bệt dưới đất, dựa vào sofa, điện thoại đặt phía chính diện cô, vẻ mặt lo lắng, cánh tay luống cuống vuốt tóc.

“Chúng ta đã ở bên nhau…” Trong video cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, miệng lẩm nhẩm tính.

“Có lẽ là mới được nửa năm, ừ thì… Trong nửa năm này, em đã trải qua rất nhiều thứ gọi là lần đầu tiên…” Nét mặt cô dần nghiêm túc.

“Anh dạy cho em rất nhiều thứ, cho em rất nhiều kinh nghiệm mà em chưa từng có trước đây, cho nên, em muốn dành cho anh một món quà đặc biệt cho sinh nhật.” Cô cười tươi như hoa.

Màn hình chuyển sang một khung cảnh khác.

Nguyễn Nhuyễn đã thay quần áo khác, khung cảnh đằng sau vẫn thế nhưng góc quay đã khác.

“Ừm… Còn một tháng nữa là sinh nhật anh… Anh đang đi gặp Sở Mộ rồi, còn em ở nhà lén quay video này tặng anh.” Cô cắn ngón tay, trong lòng khẩn trương.

“Một tháng sau, xem video này anh có vui không ta?” Cô gái trên màn hình cười ngượng ngùng, vẫy tay nói, “Tạm biệt ~~ Chú, ngày mai gặp lại ~~”

“Còn 30 ngày nữa là đến sinh nhật anh rồi. Giờ anh đang họp trong phòng làm việc.” Cô che miệng nói nhỏ, “Lén quay lại cho anh, em yêu anh, chú, ngày mai gặp lại.” Sau đó cô vẫy tay chào.

“Tèn ten, 29 ngày nữa là sinh nhật anh. Hôm nay em phải quay về trường học rồi!” Cô gái nhỏ nằm trên giường, cười với ống kính, thi thoảng còn nghe thấy giọng bạn cùng phòng phía sau.

“Nhớ anh… A, đến giờ call video với anh rồi, em yêu anh nhiều lắm, chú, ngày mai gặp lại.”

“Đến sinh nhật anh còn 28 ngày nữa…”

“Còn 27 ngày…”

“Còn 26 ngày…”

“Còn 25 ngày…”

Mỗi ngày, cô đều sẽ quay lại một video, kết lại bằng nụ cười tươi và câu nói, “Em yêu anh, ngày mai gặp lại.”

“Nhanh quá còn có 3 ngày nữa là đến sinh nhật anh! Em quên béng mất! Dạo này học đến quên cả trời đất!!!” Không gian xung quanh hơi tối, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại, người con gái ánh mắt bối rối nhìn ống kính.

“Em ngủ rồi mới chợt nhớ ra chưa quay video… May quá, bây giờ mới là 11 giờ 53 phút, chưa quá 12 giờ, hôm nay em muốn nói, thêm một ngày là yêu anh thêm ngàn lần, chú, em yêu anh, ngày mai gặp lại.” Người con gái híp mắt vẫy vẫy tay, trông đáng yêu cực kỳ.

“Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật anh. Em đang vùi đầu ôn thi, không có thời gian gặp anh, chú, liệu anh có thích không… Em yêu anh nhiều thật nhiều, ngày mai gặp lại.” Vẫy vẫy tay, cô gái làm mặt quỷ, cười tắt video.

“Chú!!! Một ngày nữa thôi!!! Anh nói sẽ đón em khi em thi xong… Em muốn cho anh xem món quà này vào thời khắc đặc biệt nhất… Không tiết lộ thêm nữa, chiều mai gặp mặt lại nói, em run quá, anh dám nói không thích thì tối ngủ ở phòng làm việc! Em yêu anh, chú, tạm biệt, ngày mai gặp lại.”

Khung cảnh cuối cùng, là trên máy bay, lúc Phó Thanh Hành đi WC, Nguyễn Nhuyễn đã lén quay lại.

“Chú… Tối nay đã phải cho anh xem rồi… Bởi vì đột nhiên phải đi thành phố A, không có thời gian quay video cho anh, chỉ có thể nói bí mật ở đây, nếu không thì không kịp mất.”

Người con gái cắn môi, hai má đỏ ửng, đôi mắt long lanh nhìn thẳng màn hình.

“Phó Thanh Hành… Em rất rất rất yêu anh… Muốn bên cạnh anh cả đời… Muốn kết hôn cùng anh… Muốn sinh cho anh một cục vàng nhỏ đáng yêu, muốn cùng anh xây nên một gia đình hạnh phúc… Lúc anh xem được video này cũng đến sinh nhật của anh rồi. Năm mới, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, mọi năm sau sẽ đều như vậy… Chúc mừng năm mới… Em hứa, sau này, mỗi dịp sinh nhật, anh đã có em bên cạnh rồi… Sinh nhật vui vẻ, người đàn ông của em… Em yêu anh.”

Video kết thúc là lúc đèn trong phòng chiếu dần dần bật sáng, Nguyễn Nhuyễn lo lắng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh. Trong con ngươi màu hổ phách của anh có một tầng sương mờ, cười dịu dàng nhìn cô.

“Anh… Nhìn em làm gì?” Người con gái e thẹn.

“Anh cũng yêu em… Năm mới hạnh phúc… Cám ơn món quà em đã chuẩn bị cho anh… Anh rất thích…” Phó Thanh Hành ôm cô.