Buổi lễ trao giải này ngập tràn tin nóng, nào là Giang Châu, nhà soạn nhạc thiên tài quốc tế mắc chứng rối loạn tâm thần, sau đó là Chu Miên và Hứa Đại có hiềm khích từ trước ra tay đánh nhau.
Trong cuộc tranh chấp giữa tôi và Hứa Đại, công ty lại một lần nữa chọn bảo vệ Hứa Đại.
Dù sao cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi là Giang Châu đã bị phát hiện là mắc bệnh thần kinh, thân anh còn khó bảo toàn. Cái danh bắt nạt của tôi đã được khẳng định chắc chắn rồi.
Tin đồn bay khắp các trang mạng, lần này không ai nói tôi phải bồi ngủ mới lấy được bài hát của Giang Châu nữa. Bây giờ họ nói hai chúng tôi, một người tâm thần một người mất trí, cực kỳ xứng đôi. Hứa Đại dựa vào sự đồng tình của mọi người mà hút fan.
Một nhà soạn nhạc tầm cỡ thế giới cứ thế bị antifan và tài khoản marketing bôi nhọ.
Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì rút khỏi giới, sau này hát cho bản thân nghe.
Tôi quan tâm đến sức khỏe của Giang Châu hơn.
Anh luôn uống thuốc, uống rất nhiều thuốc.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, tìm ra tác dụng của những loại thuốc đó.
Từ nhỏ Giang Châu đã bị bệnh, luôn nghỉ học, cho nên anh mới giống đóa hoa thanh cao, không tiếp xúc với nhiều người.
Hồi nhỏ anh cũng từng kết bạn, sau đó dáng vẻ khi phát bệnh của anh khiến các bạn sợ hãi, anh bắt đầu hiểu ra, có một số người sinh ra đã không thích hợp để kết bạn, chẳng hạn như anh.
Nhưng tôi là ngoại lệ, bởi vì tôi tự bám lấy anh, anh sẽ không nặng lời với tôi, cũng không đuổi con người mặt dày là tôi đi.
Tôi hỏi anh: "Có triệu chứng nào khác không?"
Giang Châu ngẫm nghĩ: "Năm lớp 12, có lúc tôi không nghe thấy, không nhìn thấy nên phải ra nước ngoài chữa bệnh." Anh hơi dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, "Sau này nếu nghiêm trọng hơn, có lẽ sẽ kéo dài như vậy."
"Nhưng tôi sẽ viết nhạc cho em."
Cho dù không nhìn thấy gì.
Cho dù những gì tôi nghe thấy là âm thanh của cái chết.
Nhưng tôi sẽ luôn viết nhạc cho em.
Tôi nhìn vào đôi mắt Giang Châu, màu đen con ngươi anh nhạt hơn so với những người khác.
"Rắc", hồi ức hiện ra một vết nứt, tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình đã phát hiện ra một bí mật.
16.
Tôi tỏ tình với Giang Châu.
Nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình bị từ chối.
Tôi nhỏ hơn Giang Châu một tuổi, là đàn em của anh. Tôi luôn nghĩ rằng mình có thời gian, Giang Châu học đại học ở đâu tôi sẽ đi tới đó.
Nhưng tôi không ngờ anh sẽ ra nước ngoài. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi không thể đi cùng anh. Ở trong nước, tôi còn có sự nghiệp của mình.
Tôi còn nhỏ mà đã biết thế nào gọi là ly biệt.
Trường An trên lộ muôn loài mọc. Chỉ mỗi thùy dương dự biệt ly.*
(Hai câu thơ của Lưu Vũ Tích, mang nghĩa: Trên các nẻo đường Trường An có rất nhiều cây mọc, nhưng chỉ có cây liễu can dự tới chuyện chia ly.)
Có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại Giang Châu nữa.
Vì thế tôi đã mua chuộc một người bạn cùng lớp làm bên phát thanh của trường, tự hát để bày tỏ tình cảm với anh. Sau đó tôi bị chủ nhiệm phạt kiểm điểm dưới cờ mấy tuần liền cũng chưa từng hối hận. Nhưng tôi khóc vì quá oan ức.
Cả buổi trưa hôm đó Giang Châu đều ở trong phòng nhạc, mà phòng nhạc lại không có loa phát thanh.
Anh hoàn toàn không nghe thấy.
Sau khi nhận ra điều này, tôi vội vã chạy đến phòng đàn. Nhưng trong phòng không có ai. Tôi hít một hơi rồi tiếp tục chạy ra ngoài.
Tôi biết Giang Châu thường đi con đường nào để về khi tan học.
Các bạn học trong trường hầu như đã về hết. Những cây sồi màu vàng đang nở rộ, những đám mây trên trời có màu tím khói.
Tôi thấy Giang Châu đang rảo bước trên con đường nhỏ.
Tôi rất thích mỗi buổi hoàng hôn mùa hè, Giang Châu sẽ tới phòng đàn để luyện tập, sau khi luyện xong sẽ đi dọc theo con đường này. Lần nào tôi cũng ôm cây đợi thỏ đi phía sau anh, không xa không gần, đi cùng tới cổng trường, sau đó đường ai nấy đi.
Lần này, tôi vội vã tìm anh, nhưng khi tìm được rồi lại không dám tiến lên.
Anh mặc đồng phục, bả vai gầy gò hơi nhô ra, toàn thân mang hơi thở tươi mới. Tóc tôi thì dính vào má. Thật ra tôi phải chú ý tới hình tượng của mình, năm ấy tôi rất nổi tiếng, ngoài cổng trường thường xuyên có phóng viên chụp ảnh tôi.
Nhưng lần này tôi không quan tâm.
Tôi đi phía sau Giang Châu, mặt đỏ bừng kể lại từng lời, nói tôi thích anh như thế nào, thích anh bao nhiêu. Những câu này tôi còn đặc biệt tìm đến đại biểu môn Văn của lớp để bạn ấy trau chuốt lại giúp tôi nữa đó.
Tôi nói lắp bắp.
Nhưng anh không quay đầu lại.
Từ đầu đến cuối đều không quay đầu.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn bóng anh đi xa, hét to: "Giang Châu, em thích anh."
Anh vẫn không quay đầu.
Tôi hồn bay phách lạc.
Chu Miên 17 tuổi đã dũng cảm đến mức dám tỏ tình trước toàn thể giáo viên và các bạn học sinh trên đài phát thanh.
Chu Miên 17 tuổi đã nhát gan như vậy, chỉ dám đứng sau lưng người ta tỏ tình, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.
Nhiều năm sau.
Rất nhiều năm sau.
Tôi mới biết được, có lẽ lúc ấy Giang Châu thật sự không nghe thấy.
Anh bị bệnh.
17.
Bất kể phản ứng từ thế giới bên ngoài như thế nào, tẩy chay hay chửi mắng ra sao thì ca khúc 《 Miên 》mà tôi hợp tác với Giang Châu cũng đã phát hành.
Antifan cào phím, chưa nghe đã chửi.
Nhưng trên mạng nhất thời yên ắng lạ thường. Không có nhiều người khen 《 Miên 》, nhưng cũng không có nhiều người mắng chửi như trước nữa, tất cả đã lắng xuống.
So với tình hình căng thẳng trong nước, ca khúc này lại bất ngờ nổi lên ở nước ngoài.
Mọi người đều đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Giang Châu ở nước ngoài, những đạo diễn, ca sĩ trước đây anh từng hợp tác ai cũng là người cực kỳ nổi tiếng. Giang Châu nói anh sẽ không bị tổn thương là sự thật, người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn sẽ không bị tổn thương bởi những thứ hạn hẹp.
Đạo diễn Hollywood từng đạt giải Kim Mã ca ngợi ca khúc 《 Miên 》trên mạng xã hội, nghe dư luận trong nước chế nhạo bệnh tật của Giang Châu, ông ấy đăng video bày tỏ quan điểm một cách khinh thường. Ông ấy nói: "Khi Thượng Đế tạo ra thiên tài luôn ban cho họ một vài khuyết điểm. Nhưng vậy thì đã sao? Chỉ có những người cực kỳ tầm thường mới để ý tới điều này, họ không nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của thiên tài. Giang, khi nào cậu sẽ trở lại đây? Giọng hát của ca sĩ mà cậu hợp tác lần này rất độc đáo, rất cảm động, nhưng nhạc phim cho bộ phim mới của tôi thiếu cậu thì không được."
Không biết bao nhiêu người trong giới giải trí nước ngoài để lại bình luận, giới thiệu và khen ngợi bài hát mới của Giang Châu, đồng thời khen giọng hát của tôi hoàn toàn phù hợp với bài hát.
Tin tức truyền về trong nước, vả mặt đám tài khoản marketing tơi bời, một số phương tiện truyền thông vô đạo đức, ca sĩ và ban tổ chức buổi lễ lần đó đểu bị mắng té tát.
Không thể không đứng ra xin lỗi.
Những lời khen ngợi trước đây bị đè xuống bởi bình luận ác ý lại tăng nhanh vùn vụt.
Lần này, tôi lại trở nên nổi tiếng.
Khoảng thời gian này người đại diện bận rộn với những lời mời quảng cáo, hoạt động và các buổi biểu diễn. Anh ấy bận đến mức xoay vòng vòng, ngày nào cũng vui như Tết.
Cái gọi là nghệ sĩ, vốn chính là chinh phục mọi người bằng nghệ thuật.
Nhưng vẫn còn mớ lộn xộn trước đây của tôi với Hứa Đại chưa được giải quyết.
Lượng người qua đường của tôi tăng lên khủng khiếp trong thời gian ngắn, mọi người lắng nghe tác phẩm của tôi, cảm nhận được cảm xúc trong đó. Rất nhiều người cho rằng vụ bắt nạt hồi trước có thể không giống như những gì các tài khoản marketing đã dẫn dắt.
Fan của Hứa Đại lo lắng đến độ dậm chân, nhưng trước mặt người qua đường, bọn họ chẳng đáng được bàn tới.
Đây chính là trận gió mà tôi luôn chờ đợi, là cơn gió có thể thiêu rụi Hứa Đại cùng đám yêu quái của cô ta thành tro.
Trước đây tôi không lên tiếng là bởi vì tư bản sau lưng tôi không đủ mạnh.
Nếu tôi đưa bằng chứng, họ sẽ nọ tôi ngụy tạo; nếu tôi đưa ra nhân chứng, họ sẽ nói tôi mua chuộc. Tôi đang chờ một trận gió cho tôi cơ hội để trần thuật công bằng.
Bằng chứng đầu tiên là trợ lý của tôi và cô gái có bóng lưng rất giống tôi. Bọn họ đã cho xem bằng chứng giao dịch của Hứa Đại thông đồng với họ để diễn cảnh bắt nạt.
Bằng chứng thứ hai là lịch sử trò chuyện. Trợ lý của Hứa Đại đã khuyến khích fan làm tổn thương giọng nói của tôi trong nhóm fan cực đoan, cũng tạo cơ hội cho họ lẻn vào hậu trường buổi diễn.
Bằng chứng thứ ba là kế hoạch marketing của đoàn đội Hứa Đại giẫm lên tôi để leo lên.
Bằng chứng thứ tư là quá trình tạo bản demo của tôi có ghi chép thời gian, Hứa Đại ăn cắp ở công ty rồi đạo nhạc, giành được giải Tân binh âm nhạc.
Bằng chứng thứ năm là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Hứa Đại và người đại diện của cô ta đang lên kế hoạch tiết lộ video phát bệnh riêng tư của Giang Châu.
Dưới những đòn này, Hứa Đại không cãi lại được.
Bởi vì đây đều là những gì cô ta và đoàn đội của cô ta đã làm.
Dư luận rất dễ quay lưng khi có bằng chứng.
Trước đây Hứa Đại đùa bỡn dư luận như thế nào, bây giờ dư luận trả lại khắc nghiệt như thế.
Chấm dứt hợp đồng, bị tố cáo, ngay cả những ca sĩ bắt tay với cô ta cũng không trốn thoát.
Tôi không ủng hộ việc bạo lực mạng với Hứa Đại, việc tôi làm là cho luật sư kiện cô ta.
Để cho pháp luật dạy cô ta biết thế nào là hậu quả.
Hứa Đại tới cầu xin tôi.
Trông cô ta không còn dáng vẻ của em gái ngọt ngào nữa, mái tóc rối bù, mặt mày tái nhợt, mới có mấy ngày mà đã gầy đi nhiều.
Nhưng rõ ràng tôi cũng đã trải qua những chuyện ấy.
Tôi quay người định bỏ đi, cô ta trực tiếp quỳ trên mặt đất xin tôi rút đơn kiện.
Tôi quay đầu, cúi đầu nhìn cô ta, hỏi:
"Lần trước tôi tát cô, có đau không?"
Cô ta ngây ra, không ngờ tôi lại hỏi câu này, lúng túng đáp: "Đau."
Tôi lắc đầu, nói: "Không đủ."
Chỉ là một cái tát, chưa đủ để trừng phạt cô.
Trước đây, tôi cũng coi đàn em trong công ty như em gái mình.
Nhưng không ngờ, có một vài người có cách đi lên là kéo người khác xuống.
Thật độc ác.
Những người này nên trả giá cho những gì họ đã làm.
Lúc quay người bỏ đi, tôi nghe thấy tiếng cô ta ôm mặt khóc thảm thiết.
Chắc là hối hận lắm nhỉ. Tôi nghĩ.
18.
Gần đây tôi có vài buổi biểu diễn.
Số người hâm mộ đến nghe đông chưa từng thấy, hơn nữa còn rất nhiệt tình.
Sau khi hát xong đoạn cao trào của《 Miên 》, có một đoạn nhạc dạo yên tĩnh như nước.
Thông thường, vào lúc này người hâm mộ sẽ giữ yên lặng, nhưng hôm nay họ lại ồn ào. Mọi người hào hứng nhìn khán giả may mắn được chọn trên màn hình lớn, tôi cũng quay sang nhìn, sững sờ trong giây lát.
Chàng trai trẻ được chiếu lên màn hình lớn có đôi mắt một mí, phong thái lạnh lùng, khuôn mặt rất ưa nhìn, vẻ mặt khi nhìn tôi trên sân khấu cực kỳ dịu dàng.
Hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của năm 17 tuổi.
Tôi không ngờ Giang Châu lại xuất hiện trong buổi biểu diễn của tôi.
Fan ai nấy đều ồn ào la hét.
Cách đây một thời gian, Giang Châu bị phóng viên chặn lại phỏng vấn, phóng viên hỏi: "Thầy Giang Châu, vì sao anh lại về nước viết nhạc cho Chu Miên vậy?"
Giang Châu nhướng một mi mắt, tựa hồ có hơi khó hiểu, anh trầm mặc một hồi, hỏi: "Viết nhạc cho người mình thích rất kỳ lạ sao?"
Viết nhạc cho Chu Miên là chuyện hợp tình hợp lý. Nhất thời trên mạng nổi đầy fan CP của tôi và Giang Châu.
Vậy thì, tới xem buổi biểu diễn của cô ấy cũng là điều mà anh muốn.
Đoạn nhạc dạo của 《 Miên 》rất dài, chảy chậm rãi như nhịp tim của tôi, quay ngược thời gian khi cây sồi vàng còn trĩu lá.
Tôi chớp mắt.
Micro trong tay nóng lên, khán giả im bặt, tôi gần như muốn khóc.
Tôi nhìn Giang Châu, nói rất chậm: "Giang Châu, em thích anh."
Rất thẳng thắn, rất nồng nhiệt, rất trực tiếp. Đây là lời thổ lộ tôi muốn nói từ nhiều năm trước.
17 tuổi thích anh.
24 tuổi cũng thích anh.
Giang Châu nói: "Lần này, anh nghe thấy rồi."
Anh nói: "Anh cũng vậy."
Những năm tháng bỏ lỡ thật ra không phải không có nghĩa.
Chúng ta giống như một vòng tròn, đi ngược lại, cuối cùng vẫn gặp nhau.
Người hâm mộ xung quanh hét lên. Giống như tiếng ve kêu mùa hè.