Vết Nứt Con Tim

Chương 42



Vương Đình lại tiếp tục nói:

"Cậu không nhìn thấy nên tôi sẽ miêu tả cho cậu tường tận há."

"Chỗ này là khu dân cư bên đường Huyết Lộ, nhà trọ khu này đa phần là cũ kỹ, dễ thiệt hại lắm, mấy căn trọ ở đây cũ nát đến mức chỉ cần một trận bão có thể cuồng quét được tất cả ấy chứ. Vậy mà con bé đó, nó lại không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi."

"Lòng tự trọng của cô ấy rất cao." Anh còn nhớ, có lần Sơn Chi kể về gia đình mình, từ những tủi thân đơn độc dần dần khiến cho con người sinh ra lòng tự trọng rất cao. Sơn Chi của anh có thể không tranh quyền đoạt vị, không đua đòi không toan tính nhưng cô ấy sẽ không để bản thân bị người ta chà đạp lên tự tôn của mình, vì cô ấy biết, chỉ có thứ đó là cô ấy nắm chắc trong lòng bàn tay.

Anh lại nhớ, anh lại biết thêm một điều.

Anh đã chà đạp lên tình yêu của Sơn Chi và tổn thương trái tim ấy rất nhiều lần.

Sơn Chi không cho phép ai chà đạp lên tự tôn của mình nhưng lại để mặc anh chà đạp lên tình yêu đơn thuần ấy. Sơn Chi, tôi đâu có đáng giá để cho em hy sinh nhiều như vậy.

Tivi phát tin tức ngày mới, chiếc tivi màu đen cũ mèm, màn hình mờ căm cứ lúc chập chờn lúc lại mất tiếng, cô ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, ăn từng đũa mì đến ngao ngán. Cô đã ăn mì năm ngày rồi đó.

Vì sao lại ăn mì ư?

Vì cái ngày mưa tầm tã kia, mấy tên bặm trợn đó đã móc túi lấy mất ví tiền của cô rồi, toàn bộ tiền đi làm thêm đều mất hết, cũng may giấy tờ tùy thân và số tiền ít ỏi còn sót lại trong balo lúc đi sang nước A vẫn còn, chỉ đủ mua tạm một thùng mì ăn đỡ qua ngày. Chủ trọ đến đòi tiền, nghe cô giải thích rồi nài nỉ, chủ trọ nhìn thấy sọt rác đầy túi mì, nhìn qua thấy cô gầy đi không ít cũng rũ lòng thương sót cho gia hạn đến cuối tháng sau.

Trong lòng Sơn Chi cảm kích không thôi.

[Thưa quý vị đây là bản tin của thành phố Hà, vào trưa ngày hôm qua, cảnh sát đã treo lệnh truy nã một người đàn ông ba mươi tuổi ngụ tại xã XX, có hành vi g.i.ế.c người cướp của, lực lượng cảnh sát đang không ngừng lục soát. Vẫn chưa rõ hành tung của hắn nên trong tình hình nguy cấp như hiện nay, xin quý vị tránh đi vào ban đêm, an toàn là trên hết,...]

Cô nhíu mày, vậy thì nguy hiểm quá, nhưng mà chỗ cô đang làm việc chỉ làm vào ban đêm thôi.

Làm phục vụ quán nước hai mươi tư giờ, ban đêm có rất nhiều khách, nếu không làm ban đêm thì lấy tiền đâu ra trả tiền trọ đây.

Trong lòng Sơn Chi chợt nghĩ, chắc mình không xui xẻo đến thế.

Lủng lẳng thu dọn tô nước mì nguội lạnh, vào trong nhà tắm thay đồ.

Sơn Chi đóng cửa, không khí bên ngoài lạnh dã man, cô không nhịn được mà rùng mình, đút tay vào túi áo khoác, chân rảo bước đi.

Từ nhà trọ đi bộ đến nơi làm việc cũng mất khoảng hai mươi phút, bình thường đi trên đoạn đường này Sơn Chi vô cùng an tâm, nhưng mà bây giờ nhớ đến những lời cảnh báo của người dẫn tin tức cộng thêm không khí lành lạnh này khiến cô hơi bất an, da gà sởn hết cả lên.

Rùng mình, túm chặt hai tay, hai chân phi nước đại, tăng tốc.

Mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi vương vã trên mặt, nhìn chỗ làm phía xa xa cô bất an thì thầm: "Sắp tới rồi, sắp tới rồi..."

"A... ưm..." Khi chạy qua con hẻm tối trước mặt, bỗng dưng có bóng đen nhanh tay kéo cô vào, bịt chặt miệng, kiềm hãm hai tay cô không cho phản kháng, Sơn Chi hoảng sợ trợn to cả mắt, miệng không ngừng ú ớ nhưng mọi lời kêu cứu đều bị hắn chặn lại, tay chân phản kháng cũng bị kiềm hãm, cô như con gà bị trói chặt, chỉ có thể dùng cặp mắt trừng lớn, nhớ đến tin tức lúc chiều lòng cô càng hoảng sợ. Thoáng chốc, vành mắt đỏ hoe, tuy sợ nhưng không dám rơi nước mắt.

Bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu đuối, nước mắt không giải quyết được gì mà còn gây rắc rối, làm cho đầu óc không tìm được hướng giải quyết, việc hệ trọng bây giờ là phải tìm cách để thoát ra khỏi tên sát nhân này, phải thu hút sự chú ý khiến mọi người đến đây cứu trợ.

Sơn Chi cảm giác cơ thể đang bị kéo lê ngược về phía sau, cô nhìn sang, thấy hắn lôi mình đến căn nhà kho cũ nát. Sơn Chi thở gấp, lòng nóng như lửa đốt, dồn hết sức lực vùng vẫy phản kháng.

Đừng nói là hắn định g.i.ế.c cô rồi cướp của đấy chứ!

Trên người cô làm gì có đồng nào, mấy ngày nay toàn ăn mì thay cơm cơ đấy.

Theo bản năng muốn sống sót, Sơn Chi há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay hắn, nếu có cái gương ở đây, cô nhất định phải hoảng trước cái mồm há to cực đại của mình.

Y như cá sấu há mồm táp người vậy.

Tốc độ vồ táp này xảy ra quá nhanh , hắn không kịp trở tay phản ứng đã cảm nhận được những cái răng bén ngót ghim sâu vào da thịt mình. Ngay lập tức, hắn gào thét như heo chọc tiết, nhe răng mắt trợn lên, vô cùng hung tợn mà hất văng Sơn Chi một cách mạnh bạo, hắn ôm tay nhảy nhót như khỉ diễn xiếc, há to miệng hít lấy mấy ngụm khí sâu, mím môi kiềm nén cơn đau từ mu bàn tay.

Mẹ nó, đã không có tiền, giờ phải đi tiêm phòng bệnh dại. Gặp chó thật chứ!

Sơn Chi bị hắn hất tung như bịch rác, cơ thể nhỏ bé lảo đảo ngã xuống, khuỷu tay đập xuống con đường đầy đá nhỏ, nửa bên người cô đau nhứt, phải hít mấy ngụm khí lạnh, đầu óc quay mòng mòng.

Cô lắc đầu, nhanh chóng lòm còm bò dậy, thẳng cẳng chạy đi.



Sao số cô lại xui xẻo đến mức này vậy chứ.

Ông trời ơi, hãy cho con biết lý do vì sao.

Thân hình của Sơn Chi nhỏ nhắn, lại kéo theo tâm lí sợ bị tên kia bắt lại nên phát huy trình độ chạy marathon của mình từ thời cấp hai, mặc dù bỏ rèn luyện rõ lâu, nhưng cô sợ bị tóm lại lắm.

Cho nên, cứ cố phát huy hết tốc lực là được rồi.

Đợi đến khi tên kia bừng tỉnh từ sau cơn đau, thì Sơn Chi đã chạy được một đoạn rồi.

Sơn Chi đ.â.m đầu mà chạy, chưa bao giờ mà cô thấy mình mệt mỏi như bây giờ.

Ông trời không có thương con một tẹo nào. Con biết giận biết hờn đó nhé.

Kỹ năng chạy của cô đã cũ mèm rồi, cô quên hết rồi, không có rèn luyện thường xuyên cho nên lục nghề hết rồi, cô cảm giác đường hô hấp của mình bị ai đó lấy vải siết lại, hít thở khó khăn vô cùng, lại cộng thêm đôi chân run rẩy mỏi nhừ, Sơn Chi ngàn vạn lần mắng chửi bản thân lười biếng không vận động thường xuyên.

Dù Sơn Chi đã chạy trước đó một đoạn, nhưng đối với một người đàn ông chạy trốn khỏi một lực lượng cảnh sát thì trình độ của hắn cao thâm hơn Sơn Chi nhiều.

Y như một cuộc chạy đua, ai về đích trước sẽ thắng.

Cô vừa chạy vừa há miệng hô to: "Cứu mạng... Cứu mạng... g.i.ế.c người... kẻ sát nhân... muốn giết... tôi."

Cô la thét chói tai, mỗi từ ngữ đều đứt gãy làm đôi, không biết mọi người có nghe có hiểu mình nói gì không, cô còn có ý hướng về phía đông người tụ tập mà gào mà chạy.

Khi hắn cách Sơn Chi chỉ còn mấy mét, mặt mày cô đã tái nhợt, lại cắm đầu chạy thụt mạng, hai cái chân này của cô chắc chắn đang gắn cái máy, chứ sao mà cô cảm giác nó chẳng phải là chân của mình thế này.

Tiếng chửi của hắn càng ngày càng rất gần, bên tai Sơn Chi nghe rõ âm thanh thân thiện và ý nghĩa bao dung: "Mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, nếu không, hai cái chân của mày tao sẽ chặt ra hàng trăm khúc văng cho chó ăn."

Sơn Chi nghe xong mà mặt mày tái mét, mái tóc dài buộc cao cũng bị tuột xuống, phất phơ trong gió, theo tốc độ chạy của cô mà bung xoã, bay trong gió. Cô mếu máo gào to: "Đại ca đại ca, anh bắt nhầm người rồi, tôi chẳng giàu có chẳng phải là thiên kim nhà giàu gì cả, mấy ngày nay tôi toàn ăn mì gói uống nước lợ thôi đó, anh tha cho tôi đi mà."

"Tôi năn nỉ đó đại ca."

Hô hấp đã khó khăn còn phải lớn tiếng cầu xin hắn, khiến cô phải há miệng hít thở.

"Mày dám cắn tao còn xin tha cái gì hả con khốn!" hắn ở đằng sau căm hận rống lên, từng chữ to rõ.  

Cô uất ức muốn chết, có ai sắp bị g.i.ế.c mà nhân từ không làm sát nhân bị thương không vậy trời.

Cô đâu có từ bi đến vậy.

Trước mắt là phố đi bộ đông người tụ tập, cô vui mừng ra mặt, ngửa cổ nhắm mắt chạy như điên. Há miệng lớn tiếng gào lên:  

"Là do anh NGU!" dứt lời cô tăng tốc, thân hình nhỏ bé vậy mà chạy nhanh như chớp.

Nghe vậy, hắn tức đỏ con mắt, cũng vì câu chửi vừa rồi của Sơn Chi mà cơn điên bạo phát, hai chân tăng tốc độ, vươn cánh tay dài về phía trước, chỉ trong chốc lát mà vươn tới, kéo cổ áo người con gái đang không ngừng la hét kêu cứu mạng.

Tiếng kêu cứu im bặt, thay vào đó là sự hoảng hốt và sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp còn mở to không giấu được sự ngạc nhiên. Cứ ngỡ là hắn ta sẽ không dám tới nơi đông người, vậy mà hắn lại đuổi theo cô tới tận đây, quyết phải bắt cô cho bằng được, cái tấm lòng nhiệt huyết này cô không dám nhận đâu.

Sơn Chi đâu có ngờ hắn hết lòng hết dạ với cái nghề sát nhân này đến vậy.

Trời ạ!

Sơn Chi cũng không biết, hắn nghĩ đã đ.â.m lao thì phải theo lao.

Lôi ra một cái d.a.o sắc bén từ trong túi quần ra, kề sát vào cổ Sơn Chi, cô giật mình thon thót c.h.ế.t lặng năm giây, cả người run như cày xới.

Hắn kề sát mặt vào, cười khẩy: "Không phải vừa rồi mày còn mạnh miệng chửi tao ngu sao? Bây giờ chửi lại cho tao nghe thử xem."

"Đại, đại ca, anh nghe nhầm rồi, tôi, lúc nãy tôi khen anh có đôi chân nhanh nhẹn thoăn thoắt!" cô nuốt mấy ngụm lớn, không dám cử động lung tung.

"Lỗ tai tao chưa đến mức bị trĩ."



Xuất thân là bác sĩ, nghe câu này cấn vô cùng.

"Đại ca, lỗ tai không có bị trĩ được đâu, anh tin tôi đi, không có bị trĩ đâu, thật đó."

Đám đông bu kính, vây quanh hai người thành một cái vòng tròn lớn, lúc hắn lôi con d.a.o ra ai nấy đều la hét, tránh ra xa, có nhiều người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người thì quay lại sự việc.

Hắn hét lớn, trợn mắt, hung hãn nói: "Chúng mày cút ra, cho tao đi, nếu không." lưỡi d.a.o sắt nhọn khẽ dí vào cổ cô, trên cần cổ trắng mịn hiện ra vết máu: "Tao sẽ g.i.ế.c nó!"

Đám đông không dám làm trái, vừa muốn giữ chân kéo dài thời gian cho cảnh sát vừa không muốn nhường đường, cho nên cứ rề rà mà tạo ra một lối đi nhỏ.

Khi đường thông, lực lượng cảnh sát cũng đã nhanh chóng có mặt, ai nấy đều cầm s.ú.n.g chỉa thẳng vào người hắn.

Một vị cảnh sát áp s.ú.n.g tới, gằn giọng: "Mau buông con d.a.o xuống, thả con tin ra bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!"

Hắn ta cười to như nghe một chuyện hề.

Thô bạo kéo Sơn Chi qua, ghì chặt con d.a.o vào cổ cô khiến vết cắt sâu thêm tí, gương mặt hiện lên vẻ dỡ tợn, hai mắt hắn trợn to, cười điệu cười man rợ, tiếng cười thu vào tai cô cứ như ma quỷ gào hét, cô sợ đến mức tay chân lạnh cóng, cứng đờ cả người, trên mặt không còn một giọt máu, chân bủn rủn không đứng vững, nhiều lần khụy xuống lại bị hắn thô bạo xốc lên.

Hắn hung hăng nói với đám người cảnh sát và quân đội: "Tụi mày dám b.ắ.n à, con tin đang ở trong tay tao, nếu tụi bây nổ s.ú.n.g thì con nhỏ này cũng sẽ chết!"

"Bắn đi, b.ắ.n đi, b.ắ.n c.h.ế.t tao thử đi!" hắn có con tin cho nên kiêu ngạo khiêu khích.

Đôi môi cô khô khốc run rẩy, giọng cũng trở nên yếu ớt, nhỏ giọng mếu máo lên tiếng cầu xin: "Anh tha cho tôi đi, tôi nghèo lắm, thật đó. Chẳng có tiền bạc, chẳng có nhà cửa xe cộ, anh bắt tôi cũng chỉ được mấy gói mì tôm mà thôi, mì tôm cũng không có nạp nhiều năng lượng giúp anh chạy nhanh được đâu. Thà rằng bây giờ anh đầu hàng với cảnh sát, ăn cơm tù cũng ngon hơn mì gói không phải sao, cũng chẳng cần chạy trốn nữa, đầu hàng sớm..."

"Mày câm miệng!" hắn mặt đen lại.

Con nhỏ này còn muốn diễn hề đến khi nào, đó là những lời khuyên đầu hàng của con tin đấy ư, hắn nghe xong không có tịnh tâm mà còn muốn tức điên, muốn đem con nhỏ này ra phanh thây.

Lưỡi d.a.o cứa sâu thêm chút, mọi người ai cũng náo động, chục cây s.ú.n.g chỉa vào hai người bọn họ, gương nòng s.ú.n.g theo từng hành động cử chỉ của hắn. Một vị cảnh sát lo lắng, nhìn vết thương túa m.á.u của con tin, chân mày nhíu lại, dù bây giờ là vết thương nhẹ nhưng nếu hắn cứ cứa vào, chắc chắn cô gái đó sẽ nguy hiểm đến tín mạng.

"Chúng mày bỏ s.ú.n.g xuống, nếu không tao sẽ g.i.ế.c nó."  

"A!" Con d.a.o ghim sâu vào, cô đau đớn kêu lên.

Đám người nhốn nháo sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Bỗng dưng trong đám người vang lên một giọng khàn khàn: "Thả cô ấy ra, tôi làm con tin cho anh."

Tống Miên và Vương Đình không biết từ khi nào mà đứng phía sau một viên cảnh sát. Trên gương mặt Vương Đình đầy hốt hoảng, mà Tống Miên bên cạnh sắc mặt cũng chẳng tốt mấy, đôi mày tuấn tú chau lại, mặc dù anh không thấy gì nhưng nghe hiệu ứng đám đông cũng biết hiện tại Sơn Chi nguy hiểm đến nhường nào.

Khi hai người đang đi dạo, thấy phía trước bỗng dưng tụ tập đông người, còn có cảnh sát bao vây, còn mang s.ú.n.g ra, Vương Đình ngay lập tức mang Tống Miên đến, đứng bên ngoài thấy rõ người bị bắt liền kinh hồn bạt vía nói với Tống Miên, hai người cố gắng chen chúc nhưng cảnh sát phong toả không cho vào, Vương Đình đành mang thẻ của mình ra đối chiếu, bọn họ mới được vào.

Đối với câu nói của Tống Miên, Vương Đình sốt ruột lo lắng nói nhỏ: "Mắt cậu không tốt, hay là để tôi..."

"Không có đôi mắt, em làm việc bằng trực giác, mấy năm rèn luyện ở quân khu cũng không thể phí phạm như vậy được."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết, cứ như vậy đi."

Sơn Chi nhìn thấy Tống Miên trong đám người, nước mắt cố gắng kiềm nén cũng không thể giữ được, oà khóc, giọng nghẹn ngào: "Tống Miên, anh đừng đến đây, mắt anh không tốt, tuyệt đối đừng đến đây." cô gấp gáp quát với tên uy hiếp: "Không được đồng ý với anh ấy, không được trao đổi con tin!"

Hắn bị quát mà cứng đờ cơ mặt, sau nó nổi trận lôi đình bóp chặt cổ cô ghìm lại: "Mày dám ra lệnh cho tao?"

Rồi lại nhìn gương mặt tuấn tú của Tống Miên, cười lạnh: "Thằng đó là bạn trai của mày phải không?"

Không đợi Sơn Chi trả lời, hắn rống lớn về phía Tống Miên: "Không có vụ trao đổi con tin gì ở đây cả!"

Hắn đâu có ngu, bắt một người phụ nữ tay yếu chân ềm còn hơn giữ một gã đàn ông cao hơn hắn, vả lại, nhìn bền ngoài của tên kia rất có thể sẽ có võ nên hắn sẽ không đáp ứng.

Dường như nhìn ra được do dự của hắn, Tống Miên lên tiếng: "Mắt tôi bị mù, vừa rồi anh cũng nghe cô ấy nói rồi đó, trên người tôi có bệnh, không thể vận động mạnh được."