Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 29: 29





Hôm sau thức dậy, Xuân Thiên mơ mơ màng màng nằm trong thảm nỉ uể oải duỗi cái lưng, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chân tay bủn rủn.

Mở mắt nhìn lên, mặt trời đã treo cao, hiển nhiên đã không còn là cảnh của một buổi sáng tinh mơ.

Lý Vị đang ngồi mài mũi tên bên cạnh đống tro tàn còn sót lại, nghe tiếng động trông sang thì thấy nàng chật vật chui ra khỏi tấm thảm nỉ, nét mặt ngượng ngập bối rối gọi hắn một tiếng "đại gia", lúng túng cất tiếng: "Tôi...!tôi dậy muộn rồi..." Lý Vị biết nàng thật sự mệt, hắn nhướng mày, chỉ cái thố đồng nhỏ trên đống lửa: "Canh sắp nguội rồi."
Nàng vội gật đầu, quay lưng sửa sang lại quần áo tóc tai, rửa mặt súc miệng, xong xuôi nhìn vào trong thố đồng thì thấy đang đun canh cỏ linh lăng.

Lý Vị lôi con chim đêm qua chôn trong đống lửa để nướng ra ngoài, nướng suốt cả đêm thịt đã chín đều, xé ra từng miếng, mùi thơm hớp hồn, so với thịt thỏ hôm qua chỉ có hơn chứ không kém, quả nhiên khiến người khác thèm dãi nhỏ tong tỏng.

Bụng sôi lên ùng ục, hai bờ vai nàng sụp xuống, nói giọng có phần mất tinh thần: "Đại gia..." Lý Vị cụp mắt "ừ" một tiếng, nàng bảo: "Tôi đúng là gánh nặng phải không ạ? Cái gì cũng không biết, có phải rất vướng chân đại gia không?"
Lý Vị nhìn nàng, môi nở nụ cười, hỏi: "Một mình cô đi từ Trường An đến Hà Tây?"
Nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Lý Vị hỏi: "Đường sá xa xôi như vậy, cô tới đây kiểu gì?"
Xuân Thiên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Tôi đã đi rất lâu, ban đầu là lên đường theo quaan viên thân thích, khi đó đúng dịp quan viên địa phương được thăng chức và chuyển công tác.

Trên đường có rất nhiều họ hàng đi cùng, hành lý người hầu cũng không ít, theo xe ngựa ra vào châu thành vô cùng an toàn." Nàng mím môi, "Lúc sau đi qua Quan Trung, thành quách trên đường ít dần, tôi bèn tự đi một mình, trọ trong một am ni cô ở Lan Châu một tháng.

TTiếp đó theo chân thương đội đi dọc đường vượt qua Hoàng Hà, vào Hà Tây, đi thẳng đến Túc Châu...!Sau đó nữa, gặp được đại gia..." Đủ loại chuyện kỳ dị mắt thấy tai nghe trong quá trình ấy, thực sự là khiến lòng người chấn động, kể mãi chẳng hết.

"Nếu một mình cô có thể đi ba ngàn dặm, vậy thì sao có thể là gánh nặng được chứ." Lý Vị cười nói, "Thông minh và may mắn đến thế, không phải ai cũng có đâu."
Hai người ăn cơm sáng xong, thu dọn tay nải lần nữa xuất hành.

Ở Thường Lạc này quanh năm nhiều nắng ít mưa, gió lớn, mặt trời gay gắt, thường được nhận xét là một năm có một đợt gió, một đợt gió thổi cả năm.

Chưa quá một ngày, hai gò má phơi giữa trời nắng của Xuân Thiên đã xuất hiện tia máu, chạm vào là đau rát.

Nàng đương nhiên không biết dáng vẻ hiện tại của mình, Lý Vị trông thấy, bèn lấy mạng che mặt ra cho nàng đội.

Sau khi đội mạng che, toàn thân Xuân Thiên từ trên xuống dưới chỉ để lộ hai con mắt.


Bấy giờ hắn mới biết Xuân Thiên có một đôi mắt đẹp như vậy, ánh nhìn tỏa sáng, như tấm gương chiếu người, lại tựa vầng trăng rọi dòng Thanh Giang.

Nàng cuộn tròn tay thành nắm đấm tự tiếp thêm tinh thần cho mình, xoay người lên ngựa, cách tấm mạng che mắt cười với Lý Vị: "Đại gia, đi thôi." Cặp mắt kia cong thành hình trăng non, đồng tử như vì sao lấp lánh.

Hai người vẫn một trước một sau như cũ, lảo đảo đi giữa nơi núi hoang không người, điêu tàn vắng vẻ.

Hôm đó rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nước ào lên, bắt gặp nước sông trong vắt uốn khúc chảy xuống, đôi bờ cỏ xanh biêng biếc, hồng hoa như lửa, đất đai ẩm ướt, xóa nhòa màu xám xịt ảm đạm bao trùm suốt chặng đường.

Mặt Xuân Thiên hiện rõ vẻ mệt nhọc, nàng ngồi trên lưng ngựa oải cả người, bỗng nghe tiếng nước chảy thì há miệng reo hò, tung tăng nhảy xuống ngựa, chạy đi vốc nước rửa sạch tay.

Nước tuyết mát rười rượi thấm vào tận xương, nàng như thể đã được sống lại.

Chỗ hạ lưu còn có một ngôi làng nhỏ tên là làng Thạch Tào, thuộc huyện Thường Lạc.

Vì nằm ở biên cương nên đời sống dân cư khốn khổ suy vi, trong thôn cũng chỉ có hai mươi hộ gia đình, sinh sống bằng nghề chăn thả dê.

Hai người nghỉ ngơi một đêm ở đây rồi lại tiếp tục cuộc hành trình, trong phạm vi bán kính một trăm dặm về phía trước là bãi đất kiềm đầy cát, đi qua chỗ đất đó, chính là quan đạo dẫn đến Y Ngô.

Chủ nhà trọ họ Hổ, Trung Nguyên không có họ đó, chắc có lẽ là người dị tộc.

Lý Vị vào hỏi thăm, ông cụ run lẩy bẩy gõ tẩu thuốc, nhếch miệng cười nói: "Cả nhà tôi là người dân tộc Tiên Ti, tổ tiên là một nhánh của họ Mộ Dung thị ở Bắc Yên, đầu thời nhà Đường còn từng làm đại tướng trong triều đình.

Sau đó quan huân bị tước, lưu đày tới chốn biên cương lạnh lẽo này."
Khuôn mặt cụ ông hằn những nếp nhăn, không nhìn ra được sự khác biệt về tướng mạo.

Đến khi đứa con trai mười tám tuổi về nhà, bấy giờ mới thấy rõ ngoại hình của người dị tộc, da trắng, tóc màu vàng nhạt, mắt lõm mũi thẳng, vai rộng eo hẹp, cánh tay trần trụi, quần áo quấn bên hông, mồ hôi nhễ nhại, cưỡi ngựa hiên ngang oai hùng trở về.

Xuân Thiên dời mắt, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Vị, một tay Lý Vị chắn cho nàng, cười nói với chủ nhà: "Lệnh lang quả nhiên là một đấng nhân tài, uy vũ phi phàm, rất có di phong của ông cha."
Chàng thiếu niên tên Hổ Hướng Nam, với nụ cười rạng rỡ và hàm răng trắng loáng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cậu ta nhìn Lý Vị và Xuân Thiên: "Cha, nhà có khách ạ?"

Hai bên giới thiệu tên họ, Xuân Thiên giấu nửa người mình đằng sau Lý Vị, chỉnh đốn phục trang rồi hành lễ.

Hổ Hướng Nam quan sát nàng một phen, nhoẻn miệng cười bảo: "Hóa ra là con gái nhà người ta, em gái của Lý huynh sao?" Lý Vị ậm ờ nói phải.

Hổ Hướng Nam thấy đầu nàng hơi cúi, đôi má như ráng mây bay, bèn bước vào trong buồng lấy cái khăn thấm mồ hôi lau qua loa mồ hôi trên người, mặc quần áo vào, lúc này mới đi ra nói chuyện với hai người.

Xuân Thiên ngẩng đầu, một chàng thiếu niên mày kiếm mắt sáng, cao lớn khôi ngô, nụ cười như nắng mùa đông dạt dào ấm áp, đứng sóng vai cùng Lý Vị, tuyệt không hề có chút nào là ngây ngô thô lỗ.

Ông cụ Hổ nghe nói Lý Vị từng ở trong quân, mỉm cười chỉ vào đứa con trai của mình: "Thằng nhóc này suốt ngày đòi đi bộ đội, cái nghề ấy lúc nào cũng giết địch đổ máu chẳng màng mạng sống, có cản kiểu gì nó cũng không chịu nghe."
"Trong sách đã ghi nam nhi chí tại bốn phương, có lý nào lại ru rú ở nhà chăn dê." Hổ Hướng Nam nhướng hàng lông mày rậm, mở to mắt, "Ông nội đặt tên Hướng Nam cho con, chẳng phải là muốn chúng ta quay về miền Nam ư."
"Trong sách ghi...!nói cứ như anh biết đọc chữ ấy." Ông cụ Hổ gõ gõ tẩu thuốc, phun ra một làn khói trắng, "Ra ngoài kia kiểu gì cũng bị người ta lừa sạch bách cho mà xem."
Lý Vị nhìn Hổ Hướng Nam, cười nói: "Vào quân học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, tổ tiên vốn được sinh ra từ công trạng, hậu bối đương nhiên cũng có khí cốt kiến công lập nghiệp.

Lệnh lang...!thực sự là một viên ngọc sáng giá trong quân đấy."
Rất ít khi dân làng gặp người ngoài, mà gặp được một người vừa giỏi võ, vừa biết bắn cung như Lý Vị thì lại càng hiếm hoi.

Chàng thiếu niên trẻ tuổi đã sớm lấy cung tên dao bào đến trước mặt Lý Vị, bật cười sang sảng: "Tôi bắn cung không giỏi, muốn mời Lý đại ca chỉ điểm một vài."
"Luận bàn có thể, chỉ điểm thì không dám nhận." Lý Vị cười đáp.

Hổ Hướng Nam chọn một cây nỏ cực đại, thể lực của cậu ta hơn người, cây cự nhỏ nằm trong tay cậu ta trông nhẹ hều như cành liễu, Lý Vị cầm cây cung gỗ máy hôm trước làm tạm để săn thú.

Hai người chia ra đứng song song trái phải, nhắm ngay một cây liễu đỏ cách mười trượng ngoài sân, gió nhẹ phất qua, hai mũi tên như chớp điện, đồng thời thoát khỏi dây cung bắn vào cây.

Ở Cam Châu, Xuân thiên nghe người ta nói tài bắn cung của Lý Vị vô cùng xuất sắc, lại chẳng biết là tốt đến mức độ nào.

Nhà Hán có Lý Quảng được mệnh danh là thần xạ thủ, với khả năng bách phát bách trúng, mũi tên găm thẳng vào đá.

Lý Vị từng vào quân đội, tài bắn cung chắc chắn không thể kém Hổ Hướng Nam.


Hổ Hướng Nam đi lên kiểm tra cánh mũi tên, cả hai mũi tên đã bắn vào thân cây.

Mũi tên của cậu ta gần như ngập trong thân cây, chỉ chừa lại ít đuôi cánh bên ngoài.

Mũi tên của Lý Vị còn ở ngoài hơn một tấc, dùng sức rút ra thì chỉ thấy mỗi phần thân, phần mũi đã gãy bị kẹt trong cây, chỉ còn mỗi đầu cây têntên nhọn hoắt trơ trọi.

Tức thì cậu ta mừng rỡ như điên, chạy vào trong sân khom lưng nói với Lý Vị: "Xin đại ca chỉ giáo."
Đại nương trong nhà đi ruộng về, hái thêm mấy quả dưa ngọt cùng một ít rau dại, vào bếp chuẩn bị bữa cơm đãi khách tới, Xuân Thiên tự giác đi theo phụ giúp một tay.

Màn đêm buông xuống, cả bàn ăn toàn là những món ăn dân dã hết sức phong phú, hòa với tiếng nói cười rôm rả rộn ràng.

Khó khăn lắm mới được một chỗ tá túc tử tế, mấy ngày nay Xuân Thiên chỉ lau chùi người bằng khăn ướt, đêm nay bất luận thế nào cũng phải tắm rửa chải đầu cho sạch sẽ.

Hổ gia không có phòng tắm riêng, sau bếp có xây một gian phòng tối nhỏ hẹp, có cái chậu nhỏ để xả nước với cái gáo múc nước tắm.

Ở đất Bắc người ta cực kỳ trân trọng giọt nước, nước tắm giữ trong chậu giặt, khi nào giặt giũ xong thì đem đi tưới tiêu.

Xuân Thiên ở trong lăn qua lộn lại một lúc lâu, xong xuôi mới ôm quần áo bẩn của mình đi ra.

Đại nương thấy nàng đã tắm xong, niềm nở muốn giặt quần áo cho nàng, Xuân Thiên từ chối.

Hổ Hướng Nam bước từ ngoài sân vào liền thấy mẹ mình đang lôi kéo trung y trắng muốt trong tay thiếu nữ.

Tóc Xuân Thiên ướt sũng, nước nhỏ xuống đầu vai, hai má đo đỏ tựa đóa hoa sen mới nở.

Cậu ta chưa từng đọc sách, cũng chưa thấy hoa sen nở bao giờ, nhưng bỗng dưng lại nhớ tới truyền kỳ về vua Đường và Dương quý phi được nghe qua một người kể chuyện trong thành, "...!Dương quý phi bước ra từ trong ôn tuyền, quả là duyên dáng hệt nụ sen vừa hé..." Lại nhìn Xuân Thiên môi đỏ da trắng, trái tim chợt đập ầm ầm, không biết có thứ gì đang chạy loạn xạ bên trong.

"Mẹ...!Xuân Thiên cô nương..." Cậu ta gãi đầu, mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, "Một bộ đồ thôi mà...!để tôi đi múc nước."
Lý Vị cưỡi ngựa về, đúng lúc thấy Hổ Hướng Nam ngồi ở bậc cửa, ánh mắt do dự, thỉnh thoảng liếc sang bên cạnh.

Hắn đưa mắt nhìn theo, Xuân Thiên và nương tử Hổ gia đang cùng nhau ngồi trên cái ghế con giặt quần áo.

Giai nhân dưới vầng trăng, bàn tay trắng nõn, tấm áo đơn bạc, quả là thuần khiết.

Tóc Lý Vị cũng ướt, đàn ông thì tất nhiên là tùy tiện hơn, đi thẳng ra sông tắm nước lạnh, "Về rồi đây." Xuân Thiên ngửa đầu, khuôn mặt bị hơi nước nóng hun ửng hồng nhìn về phía hắn.


Mặt Hổ Hướng Nam hiện lên vẻ ngưỡng mộ, hai người họ thoạt trông không giống anh em lắm, cả hai có phần lạnh nhạt, nhưng lại như là rất quen, cứ mơ mơ hồ hồ không thể nói rõ là quan hệ gì.

Cậu ta gãi đầu tiếp, nếu nàng nhìn sang cậu ta thì tốt biết bao.

Ra làng Thạch Tào, tiếp tục đi theo hướng Bắc là ra khỏi ranh giới Thường Lạc.

Huyện Thường Lạc tiếp giáp Y Ngô, giữa hai vùng là mảnh đất cát nhiễm mặn, đất này còn gọi là đất phèn sa, đất đai bạc màu, bề mặt đất cằn cỗi, nhiều năm không có mưa, thường có gió độc thổi, rất ít người qua lại.

Lý Vị ở làng Thạch Tào bổ sung lương thực, muối, nước, mua cả một chiếc áo lông cừu nhẹ ấm, thanh toán tiền cơm trọ cho Hổ gia.

Ông cụ Hổ kiên quyết không nhận, thật sự không chối từ được, đành tặng Lý Vị một túi thịt khô nhà làm.

Cứ thế, Lý Vị đưa Xuân Thiên tiếp bước trên lộ trình.

Hổ Hướng Nam tiễn mấy chục dặm đường, đưa hai người ra khỏi ranh giới Thường Lạc.

Nhiều lần Lý Vị khuyên cậu ta về mà cậu ta không chịu: "Đường này rất khó đi, tôi đi cùng đại ca một đoạn đường nữa."
Đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, Lý Vị dứt khoát ghìm cương ngựa quay đầu lại, làm động tác chào: "Tiễn người đi ngàn dặm, chung quy phải từ biệt." Hổ Hướng Nam gãi đầu, bấy giờ mới hỏi: "Nếu đại ca và...!em Xuân Thiên trở về thì đi đường nào? Tôi mời hai người uống rượu..."
Lý Vị mỉm cười: "Có lẽ sẽ đi đường Đôn Hoàng về."
"Vậy à..." Chàng thiếu niên chau đôi mày dày, vò đầu quay sang Xuân Thiên, lắp bắp nói: "Taa...!ta thấy roi ngựa của em làm hơi mỏng, nên cầm một cây roi trong nhà ra đây...!Là ta tự tay làm đấy, em Xuân Thiên đừng ghét bỏ nhé..."
Xuân Thiên ngẩn người, nhận lấy roi ngựa, hai mắt cong cong, nhe răng cười đáp: "Cảm ơn anh Hướng Nam."
Cậu ta nhìn dáng vẻ của Xuân Thiên, cứ như là bị cà lăm, chẳng thể thốt ra được lời nào khác, sắc mặt trông đã chuyển hồng.

Lý Vị thầm cười lắc lắc đầu, báo lại tên và địa chỉ của hẻm Người Mù cho cậu ta: "Nếu có cơ hội đến Cam Châu, mời cậu tới nhà ngồi chơi, nhà tôi cũng có rượu nhạt gạo thô chiêu đãi đấy."
Hổ Hướng Nam vội gật đầu không ngừng: "Nhất định, nhất định."
Lý Vị nhìn thiếu niên tinh thần hào hứng phấn chấn, trầm ngâm một lúc: "Nếu cậu thực sự nuôi nguyện vọng nhập ngũ, tôi quen một người có thể giúp đỡ cậu..." Hắn thúc ngựa tiến lên, tỉ mỉ nói cho Hổ Hướng Nam, "Cậu đến Túc Châu tìm một vị tướng quân tên Trần Anh, nếu gặp được ông ấy, cứ nói là Lý Vị giới thiệu."
"Đa tạ đại ca."
Sau khi Hổ Hướng Nam đi, hai người sánh bước đi hồi lâu, Lý Vị mới chậm rãi cất tiếng: "Ngoại hình của dân tộc Tiên Ti quả nhiên là xuất chúng nhất trong số các dân tộc."
Xuân Thiên cũng gật gật đầu: "Hồi Hổ nương tử còn trẻ, chắc chắn cũng là một mỹ nhân." Nàng thấy Lý Vị liếc mắt nhìn mình, từ từ hỏi, "Vậy cô cảm thấy tướng mạo của cậu thiếu niên này thế nào?"
"Tuấn tú sáng sủa, tràn đầy sức sống, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của người khác." Nàng nghiêng đầu hồi tưởng, "Hẳn là rất được các cô nương yêu thích."
"Vậy sao?" Lý Vị cười khẽ, "Lần tới nếu có gặp lại, cậu ấy nghe cô nói thế nhất định sẽ vui lắm đấy."
(còn tiếp).