Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 39: 39





Trời đất ảm đạm xám xịt một vùng, chỉ thấy mơ hồ tình cảnh trước mắt, mưa cát thổi đông phất tây, chẳng hề có phương hướng nhất định.

Con lạc đà quật cường ngóc đầu lên từ mặt cát, nó kêu vài tiếng giữa bão cát hoành hành.

Nhóm Hồ thương nấp mình bên cạnh lạc đà, dồn ép bao hàng thành một đống.

Tuy là như thế, song một ít chi phí hằng ngày cũng bị thiệt hại rất nhiều, một số bao mềm trắng bị bão cát phá rách bươm, để lộ giấy dầu được bọc bên trong.

Nhóm Hồ thương lần lượt bò lên, bất chấp bụi đất tạt đầy người, vội vội vàng vàng đi thu nhặt tay nải ở dưới đất.

Khấu Diên Anh đã đứng dậy từ lâu, cậu ta lăn lộn đến độ trông như "người bụi", cười hì hì vẫy tay với Xuân Thiên: "Bão cát này ghê gớm thật, tôi sắp bị gió thổi bay rồi."
Hoàng Tam Đinh quỳ rạp người quan sát một lúc, thấy nhóm Hồ thương mạo hiểm đi trong gió cát sốt ruột nhặt mấy cái bao mềm trắng bị thổi tung, anh ta khom người, ân cần tiến lên hỗ trợ, nhóm Hồ thương liên tục xua tay ngăn anh ta lại: "Bão cát lớn quá, huynh đài mau tránh đi, ở đây không dám phiền huynh đài giúp đỡ."
Hoàng Tam Đinh đứng bên cạnh cười ha ha, xoa xoa cát bùn trên mặt, hỏi: "Lá trà này của mọi người trước giờ chưa được bán, trà có vị trong vắt, ngửi vào rất thơm."
Nhóm Hồ thương cười cười: "Đây là nham trà* mới ra của Phúc Kiến, hương trà như hương mật, sản lượng cực nhỏ, từ đó tới nay không lưu chuyển ra ngoài, người biết đến cũng ít ỏi.

Chúng tôi khó khăn lắm mới thu được mấy thồ, nghĩ bụng ra tái ngoại khả năng sẽ bán được với giá tốt."
(*Nham trà: là tên một nhóm gồm nhiều loại trà Ô Long đến từ Vũ Di, một vùng trà Ô Long nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến.

Từ nham có nghĩa là vách núi đá hay những nơi hiểm yếu, cũng chính là để ám chỉ điều kiện sinh trưởng của những cây trà ở Vũ Di)
"Ha ha, kiến thức mỗ nông cạn, nham trà này thực sự là mới nghe lần đầu.

Đợi đến lúc ra khỏi sa mạc đây, nhất định phải thưởng thức trà thơm đàng hoàng, không biết là vị thấm vào ruột gan ra sao."
"Được thôi, được thôi." Nhóm Hồ thương gật đầu lia lịa.

Vương Phù dẫn theo thuộc hạ đi từ Cam Châu thẳng đến Ngọc Môn, gặp được Nghiêm Tụng, mới hay Lý Vị đã đưa Xuân Thiên vượt núi Thường Lạc, lén qua Ngọc Môn quan trái phép.

Ông ta biết Lý Vị hành tẩu nơi sa mạc này gần hai chục năm, làm việc lại đáng tin cậy, đưa Xuân Thiên lén qua Ngọc Môn quan không phải là chuyện khó nhằn gì.

Chắc chắn họ sẽ đi dọc theo mười chốt báo hiệu, đi theo hướng Tây tới Y Ngô, chỉ cần ông ta nhanh một chút, đuổi kịp hai người, nhiệm vụ oái oăm này coi như hoàn thành rồi.

Trên danh nghĩa Vương Phù là nhà buôn trà ở Cam Châu, thực tế thì đã được Tĩnh vương mua lại ở Hà Tây.

Ông ta và hai bên quan lại cùng quân đội Hà Tây đều có chút ít liên lạc.


Trước đây Tĩnh vương chuyển thư lệnh ông ta tìm người, qua nhiều bận dò la nghe ngóng, ông ta mới biết thiếu nữ phải tìm này có quan hệ sâu xa với Tiết phu nhân mà Tĩnh vương thương yêu sủng ái.

Mặc dù ông ta ở xa Hà Tây nhưng đều đã chuẩn bị thỏa đáng mọi mặt, cũng có nghe loáng thoáng chút chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, biết việc này nhất định phải làm tốt, không thể phạm chút xíu sai sót nào.

Đang định sắp xếp hành lý ra Ngọc Môn quan tìm người, ngờ đâu lại nghe thấy có tiếng ồn ào huyên náo trước Ngọc Môn quan, dưới doanh trại đồn xuất hiện cả trăm thương nhân bị sĩ binh dẫn đi, sắc mặt ai nấy cũng u ám, đi tới phía dưới cổng thành.

Chính xác là đoàn người Khang Đa Lộc bị quân Đột Quyết tấn công ở trạm Lãnh Tuyền, trở về Ngọc Môn quan bổ sung thông tin vào giấy thông hành.

Vương Phù nghe tin người Đột Quyết cướp sạch trạm Lãnh Tuyền, sát hại rất nhiều thương nhân, ông ta bấm ngón tay tính toán lộ trình hai người rời đi.

Những ngày này Vương Phù loanh quanh tìm tới tìm lui trong đám người, thế nhưng vẫn chẳng nhìn thấy thiếu nữ nào có tuổi tác tướng mạo trùng khớp, tình hình ấy khiến ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Mọi người của thương đội bổ sung giấy thông hành đầy đủ, Vương Phù đi hỏi từng người trong đội có gặp một nam một nữ đi cùng nhau, kèm theo ngoại hình và độ tuổi áng chừng của Lý Vị và Xuân Thiên.

Mọi người của thương đội lắc đầu bảo không biết, song cũng có vài người có ấn tượng với Lý Vị và Xuân Thiên.

Vẻ ngoài của hai người xuất chúng, người đàn ông cứng cỏi oai hùng, người con gái trẻ trung yểu điệu, thoạt trông đúng là cảnh đẹp ý vui.

Họ nói từng gặp hai người, nhưng nhiều ngày qua đụng chuyện gà bay chó chạy, mơ mơ hồ hồ, cũng không biết chính xác người Vương Phù muốn tìm là ai, nên lại rơi vào bế tắc.

Đại Năng bên cạnh nghe Vương Phù nói chuyện, nhảy cẫng lên hỏi: "Là chị Xuân Thiên ạ?"
Vương Phù nghe thấy họ tên Xuân Thiên, tức thì mừng rỡ, thấy đó là một đứa nhỏ lanh lợi khoảng bảy tám tuổi, ông ta nói: "Cháu từng gặp Xuân Thiên? Có biết cô ấy đang ở đâu không?"
Đại Năng lắc đầu: "Chị Xuân Thiên đã cứu cháu, chúng cháu còn chơi cùng nhau, nhưng sau đó cháu vừa thức dậy, chị ấy đã biến mất không tăm hơi."
"Biến mất lúc nào? Hai người họ cùng biến mất luôn sao? Có ai thấy không?" Vương Phù hỏi liên tục, "Lý Vị thì sao? Anh bạn nhỏ, cháu có gặp Lý Vị chưa?"
Cặp mắt Đại Năng đảo tít, nhìn Vương Phủ: "Đại gia, cháu không biết...!đại gia tìm chị Xuân Thiên làm gì thế?"
Thi Di Niên* nghe nói Vương Phù đang tìm người, theo miêu tả của Vương Phù, quả thực là hai người Lý Vị.

Anh ta thấy Vương Phù tiếp cận nhóm binh tướng, sợ Vương Phù gây bất lợi cho Lý Vị, muốn đi bắt hai người, bèn tiến lên tiếp lời Vương Phù: "Vị quý huynh này, hai người mà huynh nói, mỗ đã từng gặp, có phải một người đàn ông tên Lý Vị và một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi không?"
(*Tên của nhân vật này khá lẫn lộn, lúc thì tác giả ghi họ Di, lúc thì viết họ Thi.

Chương này tác giả không ghi họ Di nên có lẽ họ Thi mới là họ đúng cuối cùng, sau này mình sẽ để là họ Thi hết nhé, vì nghe Thi hay hơn Di một tí =)) Những chương trước khi nào có thời gian mình sẽ sửa lại sau)
"Đúng rồi, đúng rồi..." Vương Phù đập tay, "Huynh đài biết hai người họ?"
"Có chạm mặt vài lần." Thi Di Niên chậm rãi kể lại sự việc phát sinh trên đường, cuối cùng hỏi: "Tôi thấy hai người này che đậy dấu vết, phải chăng đã phạm phải chuyện gì rồi.

Nếu thế thì đáng tiếc thật, khiến hai người họ không biết trốn đi đâu về đâu."

"Không phải, không phải." Vương Phù giải thích, "Tôi là thân bằng của hai người họ, trưởng bối trong nhà lo hai người đi một mình nhỡ gặp sự chẳng may, muốn gọi hai người về Hà Tây.

Xin hỏi huynh đài có thấy hai người họ đi về đâu không?"
Thi Di Niên trông nét mặt Vương Phù không giống như đang giở trò, gật gật đầu: "Hai ngày trước, tôi thoáng thấy bọn họ đi qua trạm Lãnh Tuyền về phía Tây Bắc, chỉ là không biết đi con đường nào."
Vương Phù trầm ngâm chốc lát, cảm ơn Thi Di Niên rồi đi thẳng đến trạm Lãnh Tuyền.

Hiện ra trước mắt là dịch trạm tan hoang tiêu điều, lại nghe đằng trước dịch trạm có biến động, đường xá gặp trở ngại.

Ông ta đắn đo suy tính, đoán rằng có khả năng Lý Vị đã đưa Xuân Thiên tới sa mạc Mạc Hạ Diên, nên bèn tìm một người lính già quen thuộc địa hình địa phương làm người dẫn đường, tức tốc đuổi theo hai người kia.

Ai ngờ vừa vào sa mạc một ngày, ngay lúc chật vật không thể tả, bỗng phía trước cát vàng ngợp trời, trời đất mù mịt, cát bay đá chạy, người lính già hoảng sợ tột độ: "Là bão cát đen...!Chúng ta không thể di chuyển, bão cát này sẽ ăn thịt người đấy."
Thế là phải cuống cuồng rút lui về trạm Lãnh Tuyền.

Vương Phù hết cách, đành ở lại trạm Lãnh Tuyền, bẩm báo những chuyện bao ngày qua cho Tĩnh vương, chờ Tĩnh vương ra chỉ thị.

Tĩnh vương đọc thư, biết hai người kia lén qua Ngọc Môn quan trái phép, bị đám người Đột Quyết tập kích ở trạm Lãnh Tuyền, kế đó lại vào sa mạc Mạc Hạ Diên gặp phải bão cát, cũng không biết là sống hay đã chết.

Ông thở dài một hơi, đầu đau gấp bội.

Bên thì ông sai Vương Phù đi tới Y Ngô lần tìm tung tích hai người, bên khác lại viết thư cho thân tín ở Y Ngô và Cam Lộ Xuyên, nếu có manh mối gì về hành tung của hai người, lập tức báo cáo.

Suốt mấy ngày Tiết phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, chẳng nói chẳng rằng, chẳng ăn chẳng ngủ, chỉ mải ngóng tin tức của Vương Phù.

Bồ câu đưa thư tới, bà giật phắt ngay tắp lự, mới đọc có qua quýt vài dòng mà trán đã co rút đau đớn, đôi mắt khẽ đảo, ngất xỉu tại chỗ.

Tĩnh vương luôn miệng gọi người mang trà sâm lên, cậy môi Tiết phu nhân rót vào trong miệng.

Sau khi Tiết phu nhân bình ổn lại nhịp thở, mặt bà xám ngoét như tro tàn, giọt lệ trong suốt lăn dài, nằm bất động trên giường nhỏ, mặc người bên ngoài có nói gì cũng nhắm mắt nín thinh, không buồn đáp.

Tĩnh vương khuyên lơn cả ngày trời: "Miểu Miểu, nàng dậy ăn chút gì đi, tiếp tục thế này, nàng sẽ gục mất thôi."
Thấy bà không trả lời, ông nói tiếp: "Tuế Quan khóc quấy đòi mẹ, vừa được nhũ mẫu bế đi xem hoa rồi, nàng đi dỗ nó đi."
Tiết phu nhân nhìn chằm chằm tấm màn thêu họa tiết như ý rồng cuộn trên đỉnh đầu, mặt mũi tái mét, thì thà thì thào: "Nữu Nữu, con không muốn sống nữa sao, nơi xa xôi đến thế, trăm ngàn nguy hiểm, cho dù chết cũng nhất quyết phải đi ư?"
"Con cứ ra đi không từ biệt, nghĩa là cực kỳ thất vọng về mẹ đúng chứ, mẹ xin lỗi con..."
"Cả hai người đều rời xa ta, ta còn sống để làm gì nữa, không bằng cùng chết đi cho xong..."

Bà ngồi dậy như du hồn, đôi chân trần ngọc ngà bước ra ngoài cửa sổ, gian thư phòng này thực chất là nhà thủy tạ, mở cửa ra là có thể bắt gặp những đóa sen thanh khiết trùng điệp và đài sen nhỏ bé.

Ngày xưa ở đây hai người tay nắm tay thưởng sắc hoa, âu yếm suồng sã.

Giờ phút này trong mắt Tiết phu nhân chỉ còn là một vùng tĩnh lặng, bàn tay trắng nõn đẩy cửa sổ, định quăng mình xuống nước.

Tĩnh vương tình lình nhào tới ghìm lấy vai của bà, quát lớn một tiếng: "Miểu Miểu, nàng muốn làm gì!"
Tiết phu nhân quay đầu liếc thoáng qua ông, đôi mắt đẹp lạnh run, cố hết sức gỡ tay ông ra, nghiến răng thoát khỏi không cùm xiềng xích, vùng vẫy chực nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tĩnh vương nổi nóng, ôm bà từ trên ghế kê chân xuống dưới, đẩy bà ngã ngồi xuống giường: "Miểu Miểu, nàng bình tĩnh lại đi!"
Tiết phu nhân đã hạ quyết tâm tìm cái chết, bà nằm trên giường một chốc, nghe thấy Tĩnh vương ở ngoài dặn dò nhóm tỳ nữ vào hầu hạ.

Chẳng đợi người đến, bà lại bất ngờ lao xuống giường đâm đầu vào cây cột trong nhà.

Tĩnh vương nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo eo bà lại, mồ hôi lạnh chảy đầy tấm lưng: "Nàng điên rồi hay sao, đang êm đang đẹp tự dưng lại muốn chết."
"Thiếp không nên sống, đáng lẽ thiếp phải sớm chết đi..." Tiết phu nhân kiệt sức nằm nhoài dưới đất, trán tiếp xúc với nền gạch xám lạnh như băng.

Cây trâm vàng lay động đong đưa, suối tóc đen dài mượt đổ xuống bờ vai gầy gò của bà, nhẹ nhàng run rẩy, hệt như một đóa hoa rơi xuống đất, toát lên một vẻ rực rỡ yêu kiều.

Bà lẩm bẩm, "Thiếp không nên sống."
"Nàng chết rồi, con gái con trai nàng cũng không cần luôn đúng không? Con gái nàng ở xa ngàn dặm, hiện tại chả biết sống chết ra sao.

Bây giờ Tuế Quan mới có mấy tháng tuổi, thậm chí còn chưa biết đi, nàng đang tâm bỏ mặc bọn nhỏ ư?" Tĩnh vương thấy bà lại bày ra bộ dạng muốn đi chết của vài năm trước, ông cất giọng căm hận: "Mấy năm nay, nàng chết bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ à, tình nghĩa của ta với nàng, tới cùng nàng nói vứt là vứt, như vứt cái giày rách nát đấy sao?"
Ngực ông phập phồng dữ dội, chứa đựng một nỗi bực tức không thể nói rõ.

Nhìn người phụ nữ mềm mại ngã xụi lơ dưới đất, tấm tơ mỏng không che giấu được dáng dấp nuột nà mà thoát tục.

Dẫu nét mặt ngập tràn kinh hoàng lo sợ, nhưng đâu đó lại có một vẻ phong lưu quyến rũ khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Lòng dạ chung quy vẫn chẳng nỡ, ông bèn vươn tay: "Đứng lên trước đi, chúng ta nói chuyện tử tế.

Số chữ ít ỏi trên thư của Vương Phù, nàng đọc vào, khó tránh khỏi nghĩ quàng nghĩ xiên.

Đường xá ở Tây Bắc khá gian nan, nhưng cũng đâu phải hết đường sống..."
Tiết phu nhân nhìn thẳng vào bờ môi khép mở của ông, ánh mắt trống rỗng.

Thốt nhiên, bà mím cánh môi đỏ mọng, khẽ giọng bật cười, khuôn mặt tuyết trắng hiện lên đôi phần điên cuồng: "Đều tại các người, từng người các người..."
Cơ thể bà run bần bật, vừa khóc vừa cười: "Tôi vốn là, ta vốn là một người phụ nữ trong sạch của một gia đình đàng hoàng...!Cớ sao lại suy bại đến nông nỗi này...!Mang sắc đẹp ra lấy lòng đàn ông, trở thành món đồ chơi của quyền quý, danh dự một đời bị hủy hoại bằng sạch..."
"Tôi là phụ nữ có chồng, các người coi thường lễ pháp, gặp sắc nảy lòng tham, dùng quyền thế cướp đoạt, tùy ý đùa bỡn tôi.


Các người lấy Nữu Nữu ra để áp chế tôi, hứa hẹn sẽ cho mẹ con tôi đoàn viên, ép tôi phải nhẫn nhịn đủ điều, ép tôi an phận nịnh chủ, ép tôi sống tạm cho qua ngày.

Nhưng cuối cùng thì sao, con gái tôi lại phải mang cho người khác nuôi, nó bỏ tôi mà đi, chịu hết mọi khổ cực, chẳng rõ tăm tích.

Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi, trừng phạt tôi không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của một người đàn bà, trừng phạt tôi không thủ tiết vì vong phu, sống vật vờ tới tận bây giờ."
Tĩnh vương nghe bà nói như thế, lòng quặn thắt đau đớn, buốt lạnh như băng: "Phải, ta thấy sắc nảy lòng tham, giam nàng cưỡng ép nàng.

Vậy thì nàng đặt tay lên ngực tự hỏi xem, mấy năm qua, ta đối với nàng, đối với con gái nàng, đối với Tiết gia của nàng, đã từng bạc đã khi nào chưa? Ta giết Vi Thiếu Tông, nâng đỡ anh cả nàng, cho nhà nàng hưởng tiếng thơm làm rạng rỡ tổ tiên, ân thưởng cho con gái nàng chưa bao giờ thiếu, cho nàng đứa con và danh phận.

Ta thật lòng thật dạ với nàng thì sai trái ở đâu.

Ngày xưa ân ái bất di, chẳng nhẽ đều là giả dối? Nàng có dám nói, nàng không có chút tình cảm nào với ta không?"
"Nữu Nữu là con nàng, lẽ nào Tuế Quan không phải con nàng? Nó cũng do nàng mang nặng mười tháng, chui ra từ trong bụng nàng, nửa năm qua nàng ôm nó được bao lần? Cười với nó được bao lần? Lúc nó muốn mẹ thì nàng ở đâu? Hai đứa đều là máu mủ ruột thịt của nàng, nàng hà tất phải nhất bên trọng nhất bên khinh, bạc tình đến nước này? Chẳng lẽ đường đường là Tĩnh vương lại không bằng trượng phu Xuân Việt xưa kia của nàng? Mệnh con của ta cứ rẻ rúng thế đấy, để mẹ của nó xa lánh chả đoái hoài!"
"Ngài so được với Trọng Phủ chắc?" Cơ thể bà run không ngừng, nhếch môi cười khẩy, "Chàng ấy quang minh lỗi lạc, hào hiệp bất khuất, là anh hùng đội trời đạp đất trong lòng tôi.

Ngài thì sao, để khiến tôi khuất phục, ngài tù túng tôi, giam hãm tôi, vì ép tôi đi vào khuôn khổ, ngài có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây là việc mà một vị đường đường Tĩnh vương làm ư?"
Ông cũng cười lạnh lùng: "Trọng Phủ của nàng có tốt đẹp đến mấy cũng phải gánh tiếng xấu trong quân, đã chết bảy tám năm, hiện giờ thi cốt chả biết ở nơi nào.

Dẫu ta có tệ hại cỡ nào, nàng cũng phải sinh con dưỡng cái cho ta, nằm dưới thân ta uyển chuyển hầu hạ."
Hô hấp của Tiết phu nhân tắc nghẽn.

Tĩnh vương thấy bờ vai run rẩy của bà, đầu đau muốn nứt ra.

Nhắm mắt một hồi lâu, ông lặng lẽ nói: "Một ngày vợ chồng, suốt đời ân nghĩa, tấm lòng của ta nàng vẫn không hiểu ư.

Trước kia đúng là ta có lỗi với nàng, nhưng từ sau khi có nàng, trong mắt ta đâu còn người đàn bà nào khác nữa.

Ta thương nàng, nuông chiều nàng, luôn nghĩ cách bù đắp cho nàng."
"Ta biết nàng nóng ruột, lo lắng cho an nguy đứa nhỏ.

Tuy trong thư Vương Phù nói có nguy hiểm, nhưng tên hộ vệ đi cùng Xuân Thiên vào Mạc Hạ Diên là một tay có kinh nghiệm đi đường, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện." Ông thở dài, nhìn nước mắt đầm đìa khuôn mặt bà, "Miểu Miểu, nói một câu khó nghe...!Nàng ngoan ngoãn, ta sẽ dốc hết khả năng đưa con gái nàng trở về, cho mẹ con nàng đoàn tụ.

Còn nếu nàng không nghe lời, thiên hạ này sẽ không ai quan tâm sống chết của con gái nàng đâu."
Con gái của bà, đứa con gái ở xa ngàn dặm của bà.

Tiết phu nhân thống khổ thở không ra hơi, mắt nhắm nghiền, sau cùng trở nên mềm yếu, lê gối tới quỳ trước người TĨnh vương, ngửa đầu nhìn ông, đôi mắt sáng rực: "Xin ngài, cứu lấy con của thiếp, xin ngài, đưa thiếp đi tìm con bé."
"Một phụ nữ yếu ớt như nàng, không đi được đường xa như vậy."
Bà nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng, bàn tay không xương cởi thắt lưng của ông, tạo thành tiếng sột soạt, khôi phục vẻ nhu mì dịu dàng ngày xưa: "Nếu...!thiếp hầu hạ vương gia."
(còn tiếp).