-Đây là nhà của tôi-Hắn mặt méo xẹo, ngồi dưới sàn
-Nhưng sao anh lại ngủ cùng phòng với tôi.... anh..... anh biến thái-Nó tức đến đỏ mặt tía tai
-Em......
( Tận ngay trước mắt mà cách xa ngàn phút giây
Ngồi kề bên em mà vẫn không chạm cánh tay
Dù em nói mãi mãi tình ta sẽ không nhì
Thề nhưng mà, tình nào không qua
Giờ anh biết rằng tình sẽ không thể nữa rồi
Vù con tim có những nỗi niềm rẻ riêng lối
Anh chỉ ước rằng mình giá như có phép màu
Xin thời gian dừng lại để được hôn thật lâu
Vì biết tình đã như ngày xưa
Mà cứ ngóng trông em về chưa
Em đã hứa em yêu anh hoài
Mà nay bao cánh hoa sao tàn phai
Trời vẫn màu biếc xanh như trời xưa
Chỉ còn bước chân anh dần thưa
Giờ em nơi đây, giờ rim anh đau
Vì sao lỡ mối nhân duyên cùng nhau. ) ( Lỗi ở yêu thương- Thanh Duy)
Bài nhạc chuông điện thoại quen thuộc của hắn vang lên, cắt ngang cuộc tranh luận
-Dạ, con đây ạ
-..........................
-Bọn con sẽ đến ngay ạ
Cuộc điện thoại chỉ ngắn gọn như vậy. Nó đang rất tò mò không biết người gọi điện là ai mà hắn lại lễ phép đến vậy
-Là ai vậy?- Nó kéo kéo tay hắn
-Ba vợ tương lai-Nói xong hắn phi thẳng vào phòng tấm. Nó vẫn chưa tiêu hoá kịp câu nói của hắn
-Cái gì mà ba vợ tương lai chứ?-Nó nói vọng vào, rồi cười tủm tỉm.
Khoảng 15 phút sau hắn bước ra với áo thun trắng, quân jean rách gối và áo khoác da mà đen rất tươm tất. Nhìn hắn như thế này thật giống một playboy, nó có hơi đứng hình trước cái vẻ bề ngoài đẹp không tì vết của hắn.
-Em nhìn đủ chưa?-Hắn dựa lưng vào cửa phòng tấm
-Ờ-Nó bất giác gật đầu
-Nếu rồi thì mau mau làm vệ sinh. Sau đó đi cùng tôi mọi người đang đợi chúng ta-Hắn dịu dàng nói với nó
-Hả? Đi đâu? Mà ai đợi?- Nó ngơ ngác nhìn hắn
-Đi về nhà em. Ba nẹ chúng ta đang đợi
-Ừ. Chờ tôi
Nó nhanh chóng làm vệ sinh sau đó đi cùng hắn về nhà nó.
Mở cổng bước vào nó đã thấy khuôn mặt lạnh như tiền của ông anh mình
-Hôm qua sau không về nhà?-Nam chất vấn nó
-Em ở nhà anh ta-Nó chỉ tay vào hắn
-Hôm qua, anh mang em gái của em đi đâu?-Nam hướng mắt về phía hắn
-Đó là vợ anh. -Hắn cũng lạnh lùng chẳng khác gì Nam
-Nhưng nó là em gái của em
-Bây giờ em ấy là vợ anh. Anh không cần em quản
-Hai người có thôi đi không?-Nó lên tiếng chấm dứt chiến tranh. Sau đó ung dung bước vào nhà, theo sau là hai con người mang đầy sát khí
-Con chào mọi người-Nó nhẹ cúi chào khi nhìn thấy chư vị phụ huynh
-Ngôi đi con-Mẹ hắn kéo tay nó ngồi cạnh. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống
-Dạ con đến rồi ạ!-Hắn lễ phép, sau đấy ngồi cạnh nó
-Phong và Hân sẽ kết hôn vào cuối tháng này.-Ba hắn đi thẳng vào vấn đề
-Có sớm quá không ạ!-Nó
-Không sớm đâu con gái.-Mẹ nó cười hiền
-Ngày mai ta sẽ cho công bố với báo chí việc kết hôn của các con-Ba nó tiếp lời mẹ nó
-Con nghĩ không nên đâu ạ!-Hắn vội lên tiếng
-Tại sao?- Ba hắn vẻ mặt không mấy hài lòng
-Con cũng nghĩ giống anh ấy. Mọi người cũng biết bọn con đều là người nổi tiếng. Nếu như công bố việc kết hôn, thì bọn con sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều-Nó giải thích cho mọi người hiểu
-Con nói cũng đúng. Thôi được chúng ta sẽ không công bố-Mẹ hắn từ tốn
-Còn một việc nữa. Ta muốn Hân dọn về sống cùng Phong tại nhà riêng của Phong-Ba hắn nhìn nó
-Con không đồng ý-Nam im lặng từ nảy đến giờ lên tiếng. Nó thì nhìn Nam với ánh mắt cảm ơn
-Đây không phải việc của con-Ba nó nghiêm giọng nhìn Nam
-Hân và anh Phong chưa cưới nhau thì làm sao ở cùng nhau được hả ba?-Nam nghiêm túc
-Bọn nó trước sau gì cũng sẽ lấy nhau thôi-Ba nó
-Nhưng......
-Không bàn cải gì hết. Hân lên phòng thu xếp đồ đi. -Ba nó cắt ngang câu nói của Nam, quay sang nó. Nó biết sẽ không thay đổi được quyết định của ba nó nên ngoan ngoãn đi lên phòng.
-Phong lên giúp con bé đi con-Mẹ hắn thúc giụt. Hắn vâng lời, bước nhanh theo nó. Nam thấy vậy cũng đi lên phòng.
-Lên đây làm gì?-Nó thấy hắn bước vào phòng thì bực dọc
-Mẹ bảo tôi lên giúp em-Hắn thản nhiên đi lại giường nó
-Không cần.-Nó đang rất bực vì quyết định vô lý của ba nó giờ còn gặp phải cái tên này nữa
-Tại sao không phản đối, bây giờ lại lên đây nổi quạo?-Hắn nhìn nó
-Anh nghĩ được sao?-Nó khoang tay nghiêng đầu hỏi hắn. Hắn cũng chỉ im lặng
-Tôi sẽ không ở cùng phòng với anh. -Nó kiên quyết
-Em là vợ tôi-Hắn chỉ muốn trêu nó
-Thì sao?-Nó thản nhiên hỏi lại hắn
-Vợ tôi thì phải ở cùng phòng với tôi chứ-Hắn lại tiếp tục trêu đùa nó
-Cái đồ điên này-Nó đá mạnh vào chân hắn
-Em dám đối xữ với chồng mình vậy hả-Hắn ôm cái chân vừa bị nó đá, khổ sợ nói
-Tôi nhắc lại là tôi không ở cùng phòng với anh-Nó như hét vào mặt hắn
-Em sẽ ở phòng đối diện được chưa-Hắn thấy nó quạo lại thôi không trêu nó nữa
-Ừ. Giúp tôi dọn đồ đi. Đừng có nằm lì ở đấy-Nó lấy đồ cho vào vali
-Không muốn. Buồn ngủ lắm-Hắn giở giọng trẻ con
-Anh là heo sao? Bây giờ chỉ mới 8h sáng mà ngủ gì?-Nó tập trung thu xếp đồ.
Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng nó cũng đã mang hết đóng đồ vào vali. Bây giờ, nó mới chú ý đến con người đang ngon giấc trên giường. Nó tiếng đến ngồi cạnh hắn, lúc ngủ nhìn hắn thật đáng yêu nha! Cái mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng chẳng khác gì con gái lại thêm hàng mi dài, còn cả đôi mày đang khẻ nhiếu lại. Nó bấy giác đưa tay chạm vào mặt hắn. Bổng dưng hắn kéo nó vào người
-Không ngờ em lại có sở thích nhìn người khác ngủ, lại còn tuy tiện chạm vào khi không có sự cho phép của người khác nữa chứ. -Hắn nở nụ cười hạnh phúc
-Tôi..........tôi không có-Nó cố thoát ra khỏi hắn
-Đừng có chối-
-Buông tôi ra mau-Nó đánh vào ngực hắn
-Không buông-Hắn vẫn ngoan cố siết chặt nó
-Vậy thì tôi đánh cho anh chết-Nó vừa nói vừa không thương tiếc đánh mạnh vào ngực hắn. Cuối cùng hắn cũng buông nó ra, nhưng sau hắn lại im lặng nhỉ. Nó ngồi đậy thì thấy hắn nhắm tịt mắt
-Nè nè anh sao vậy-Nó lay lay người hắn, nhưng hắn vẫn im lặng
-Mau mở mắt ra. Anh đừng làm tôi sợ mà. Lúc nảy còn khoẻ mạnh sao giờ lại-Nó lo lắng khi thấy hắn cứ im lặng như vậy
-Cái tên này. Làm sao vậy hả?
Hắn chòm người dậy ôm nó vào lòng
-Em lo cho tôi sao? Tôi chỉ muốn giỡn với em một chút thôi. Không ngờ em lại lo đến vậy.
-Giỡn kiểu gì vậy hả? Có biết tôi sợ lắm không?-Nó đánh vào ngực hắn
-Tôi xin lỗi. Nhưng em đánh đau lằm đó-Hắn ôn nhu. Nghe hắn nói thì nó cũng thôi đánh ngoan ngoãn ở trong vòng tay hắn