Âm thanh này, tiếng gọi này chỉ có thể là cô, chỉ có cô mới gọi anh ấm áp yêu thương như thế. Anh quay lại, con tim đập dồn dập, người con gái đó đang đứng trước anh nở nụ cười ấm áp với anh. Phải chăng anh đang mơ? Nếu là mơ hãy cho anh đấm chiềm mãi trong giấc mơ này, chỉ cần được nhìn thấy nụ cươi đó đã là quá đủ với anh. Nếu như... nếu như có ai đó kéo anh ra khỏi giấc mơ này, nhất định anh sẽ đuổi đánh người đó đến tận cùng.
Người đó đang từng bước từng bước tiến về phía anh.
Khoảng cách giữa anh và cô bây giờ là 5 bước chân
4 bước
3 bước
2 bước
1 bước
Khoảng cách bây giờ là không, cô ôm anh ôm anh thật chặc như sợ nếu buông ra một lần nữa anh sẽ mãi mãi không còn là của cô.
Anh ôm cô ôm cô thật chặc, ôm trọn hạnh phúc của anh vào lòng.
-Hãy nói cho anh biết đây không phải là mơ-Anh ấp áp, ôn nhu
-Không phải, không phải mơ. Tất cả đều là thật-Từng giọt nước mắt ấm nóng làm ướt cả mảng áo sơ mi của anh. Những giọt nước mắt ấy bây giờ không chứa đựng niềm đau mà là ngàn phần vạn phần yêu thương
-Xin lỗi...... -Câu nói anh vừa thốt ra đã bị đôi môi ấm của cô ngăn lại.
Trên ngọn đồi ngập tràn bồ công anh có đôi uyên ương hôn nhau say đấm. Đã bao lâu rồi hai trái tim yêu này lạc nhau bao lâu rồi.
Nếu hai người thực sự thuộc về nhau cho dù có đi đến cùng trời cuối đất thì vẫn mãi thuộc về nhau.
-Anh không làm gì sai cả-Cô đưa ánh mắt long lanh chân thành nhìn anh
Anh không nói chỉ nhìn cô khẽ cười rồi ôm lấy cô. Cả hai nằm cạnh nhau trên bãi cỏ xanh, cô gối đầu lên tay anh tham lam ôm lấy anh.
-Em có biết trong thời gian không có em anh đã khổ sở như thế nào không tiểu yêu-Anh xoa xoa đầu cô, từng câu từng chữ mang vạn lần yêu thương
-Em cũng rất khổ sở khi không có anh-Hoá ra bao lâu nay cô vẫn không thay đổi, vẫn trẻ con vẫn ỉ lại vào anh.
-Tiểu yêu, anh nhất định sẽ trừng phạt em
-Em muốn về nhà-Cô ngồi bật dậy, nói sẽ chuyện khác
-Anh sẽ đưa em về nhà của chúng ta-Anh cầm tay cô, bước đi khỏi ngọn đồi.
Họ không nói gì thêm, nắm chặc tay nhau cùng về nhà của họ.
Qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách họ đã thực sự tìm được hạnh phúc.
*********
Đôi mắt đen láy chợt bừng sáng khi nhìn thấy khu vườn oải hương trong sân nhà anh. Đôi chân thon dài lao đến những khóm hoa, đôi tay trắng nỏn nâng niu những bông hoa nhỏ xinh như nâng niu vật báo.
-Anh trồng chúng sao?-Cô ngước nhìn bóng dáng cao lớn đang thong dong bước về phía cô.
Anh cười ôn nhu, xoa lấy đầu nhỏ của cô
-Nghĩ xem-
Không cần nghĩ cũng biết là anh rồi
-Thích không?
Cô gật đầu liên tục, đảo mắt nhìn cả khoảng sân tất cả đều được phủ kín bởi sắc tím rất tao nhã.
-Anh rất giỏi trồng vườn-Cô thuận miệng khen anh một tiếng anh liền cười vui không ngừng được. Tất cả những việc anh làm đều xuất phát từ cô.
-Vào nhà nào tiểu yêu-Anh ngang bướng kéo tay cô vào nhà mặc sức cô có la hét không muốn vào đi nữa
-Em muốn ở ngoài xem hoa
Anh thật hối hận vì ngày trước kì công mang loài hoa kia về trông để bây giờ vì nó mà con tiểu yêu này phản kháng lại anh.
********
Đảo mắt nhìn tổng thể căn nhà, nơi này một chút cũng không thay đổi. Ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy căn phòng của anh và cô. Ngày rời đi nó vẫn chỉ là căn phòng đơn thuần, ngày cô quay về nó đã biến thành phòng trưng bày ảnh của cô.
-Tác phẩm của anh?-Cô nghiêng đầu ngờ vực hỏi
-Nhờ nó anh mới có thể kiên trì mà chờ đợi em-Anh bước đến ôm lấy cô ấm áp vô cùng
Bàn tay cô siết chặc cái ôm hơn, tất cả cũng chỉ vì cô.
-Nhưng sau này không cần nữa- Anh vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh kia
Cô đã trở về bên anh, anh có thể ôm cô, hôn cô cả đời này cưng chiều cô. Không cần ngày nào cũng trốn trong phòng một mình nhớ về cô.