Nó mở mắt tỉnh dậy sau một đêm kéo dài mệt mỏi. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà đang lơ lửng ngay trên đầu nó. Uể oải ngồi dậy, nó đưa mắt nhìn một lượt căn phòng sang trọng lộng lẫy được trang trí theo phong cách phương Tây có đầy đủ tiện nghi như một thói quen. Nó không hiểu nổi, nó đã sống trong căn phòng này suốt sáu năm liền nhưng sao nơi này xa lạ với nó quá, ngột ngạt tựa như một lồng kính vậy.
"Cạch"
Cửa mở khiến nó giật mình quay lại xem đó là ai.
-Ơ? Sao anh lại...- Nó ấm úp khi thấy anh.
-Tôi giữ chìa khóa phòng cơ mà.- Anh đưa chiếc chìa khóa lên như chứng minh cho lời nói của mình.
-Nhưng...có chuyện gì vậy ạ?- Nó nói.
-Hôm nay tôi có việc bận nên không đến trường được nên em hãy đến trường một mình đi. tôi sẽ nói quản gia Lâm chuẩn bị xe đưa đón em.
-Vâng.- Nó gật đầu.- Em hiểu rồi.
Và anh đi mất, chỉ còn lại nó một mình trong phòng, cô độc, lạc lẽo nhưng thực ra, từ trước tới nay, nó đã vốn vậy rồi.
*
Hôm nay chỉ riêng một mình nó ngồi ở cái góc quen thuộc trong thư viện. có vài người bàn tán với nhau, tự hỏi sao nó lại một mình, trước giờ nào có thế. thật ra, đó cũng chính là câu hỏi mà nó đang muốn biết được lời giải đáp. Trước đây, khi anh nghĩ học thì đồng nghĩa nó cũng nghỉ học chứ chưa bao giờ có chuyện nó đi học một mình cả. Nhưng hôm nay lại khác, cũng có nghĩa là công việc hôm nay anh phải làm rất quan trọng, rất bí mật mà nó không bao giờ được biết hay cũng như là được phép biết.
Nó thôi suy nghĩ mà lại thả mình vào thế giới trong cuốn sách mang cái tựa đề "Chiến tranh và hòa bình".
-An.- Nó giật mình khi nghe một giọng nói lạ lẫm gọi tên nó. Nó tự hoỉ trong ngôi trường này có ai dám gọi tên nó sao, có ai đó đủ can đảm như thế à. Tại sao ư? Nó cũng không rõ, chỉ biết là do anh. Ngày trước có một cậu bạn va trúng nó trong lớp học, ngay hôm sau cậu ta biến mất và không rõ tung tích; cách đây nửa năm, một cô bạn dám bắt nạt nó, chỉ trong một tuần, công ti bố cô ta phá sản và nợ nần chồng chất. Chỉ hai tấm gương điển hình đó thôi là quá đủ để không ai dám lại gần nó chứ nói gì là kết bạn.- An.
Nó quay lại.
Quả thật có người gọi nó, một chàng trai đẹp không kém gì anh với mái tóc màu hạt dẻ, da trắng và đôi mắt đen láy lấp lánh như một bầu trời sao thu nhỏ trong đó. Nó thấy anh ta quen quen nhưng không nhớ rõ đó là ai cả.
*
Hắn không thể nhầm được, rõ ràng chính là An, là cô bé từng ở chung trại trẻ mồ côi với hắn ngày trước. Có thể giờ nó đã hơi khác xưa nhưng đôi mắt màu tím cùng vẻ đẹp như thiên tinh trong truyện cổ tích thì hắn không thể nhầm được.
Hắn tiến tới chỗ đó, ngồi đối diện với nó.
-Anh là...ai vậy?- Nó hỏi.
-Em không nhớ anh sao?
Nó lắc đầu.
-Nhưng em tên An đúng không.
Gật.
-Em từng ở trại trẻ mồ côi Phong Linh phải không?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu xác nhận.
-Lẽ nào em không nhớ anh Bảo sao?
Nó mở to mắt rồi mỉm cười.
-Anh Bảo?
Hắn gật đầu, miệng cười toe toét.
-Sao anh lại ở đây?
-Gia đình nhận nuôi anh cũng thuộc hàng giàu có nên anh tới đây học, còn em?
Nụ cười lâu lắm rồi mới xuất hiện trên môi nó vụt tắt. Nó lại trở về với dáng vẻ im lìm thường ngày. Thấy vậy, hắn nói:
-Không sao, gặp nhau là vui rồi. Dạo trước anh có gửi thư về cô nhi viện thì nghe viện trưởng nói em đi rồi.
-Thi thoảng em cũng về đó.
Hắn và nó ngồi cười đùa nói chuyện, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ hồi nhỏ với nhau trong sự ngạc nhiên của mọi người. Cả hai đều không nhận ra, từ đằng xa, một ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy căm phẫn đang găm thẳng vào họ.
*
-An.- Nó rùng mình khi nghe giọng nói đó.
-Ơ...anh...- Nó ngạc nhiên, nó cứ ngỡ hôm nay anh không tới trường.
-Còn đây là...- Anh quay sang nhìn hắn.
-Tôi là Bảo, bạn của An.- Bảo nói với vẻ thân thiện dù ánh mắt thì chẳng có chút gì là như thế cả.
-Em cũng có bạn sao? Tôi không ngờ đấy.- Anh cười sắc lạnh.- Tôi có chút việc cần nói riêng với cô ấy, cậu không phiền chứ?
-Không, dù sao chúng tôi cũng còn nhiều cơ hội mà.- Bảo cười đầy ẩn ý rồi quay sang nó.- An...
-Dạ?- Nó ngẩng mặt lên.
Ngay lập tức, Bảo hôn nhẹ lên trán nó. Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến không chỉ nó mà tất thảy mọi người chứng kiến đều phải sững sờ.
-Tạm biệt.- Khi đi qua anh, hắn nói tiếp.- Và hẹn gặp lại.
*
Anh ngồi ngay bên cạnh nó, không đọc sách, hko6ng uống trà mà cũng không nói gì. Thậm chí cả khi chuông reo vào lớp đã vang anh cũng mặc khiến nó cũng chẳng dám đi.
Thứ viện trở nên vắng vẻ, chỉ còn có mấy người thủ thư ngoài quầy và hai ngừoi ở trong góc.
-Này.- Anh phá vỡ không khí im lìm đến đáng sợ đó.
-Vâng.
-Ai cho em cái quyền đó vậy?
-Ơ...
Anh dùng tay xoay mặt nó hướng thẳng vào mặt anh, giữ chặt để nó không thể lảng tránh đi đâu khác. Anh cúi xuống sát mặt nó, gằn giọng từng chữ:
-Đừng bao giờ nở cái nụ cười kiểu đó nữa, biết không?