Anh gần như ném nó vào trong xe, ghế bên cạnh ghế người lái. Anh đè nó xuống, một tay cầm dây an toàn khóa lại, loay hoay mấy phút mới có thể khiến nó yên vị được.
-Thả em xuống đi Kiên!- Nó cầu khẩn.
-Em hãy ngồi yên đi! Anh không muốn làm đau em đâu!- Anh trừng mắt khiến nó rùng mình.
Hình ảnh những ngôi nhà, những hàng cây, những bóng người trên đường lướt nhanh qua khung cửa kính xe ô tô. Nó nhận ra anh định đưa nó về nhà, nó lại van nài anh:
-Em xin anh đó Kiên! Em không muốn về đó đâu!
Anh quá ngỡ ngàng trước thái độ của nó. Anh đã nghĩ có lẽ nó sẽ tức giận hay hoảng loạng chứ không phải là quỵ lụy thế này.
-Tại sao chứ? Sao em lại cầu xin anh điều đó? Em không muốn về nhà của chúng ta sao?- Anh vẫn nhìn con đường phía trước nhưng răng thì đã cắn chặt môi tới tứa máu.
-Vì em không muốn lại bị tổn thương!- Nó hét, tay cấu chặt vào vai anh.- Em không muốn trở về nơi địa ngục nó nữa!
Cả hai người sững lại. Bàn tay anh hơi run. Nó bảo gì? Nó nói mái ấm của anh và nó là địa ngục ư? Nó có thể nói được cái từ đó sao? Nếu đó là địa ngục thì chẳng phải anh chính là ác ma ư? Mãi mãi như thế ư?
Tay anh bỗng siết chặt vô lăng, anh đột ngột quay đầu xe, chạy về hướng ngược lại nhưng nó cũng hiểu, anh chẳng thể nào đưa nó về nhà cũ của nó. Anh dừng xe trước cửa một trung tâm mua sắm lớn. Mở cửa, bước ra, anh không quên ngoái lại nói với giọng ẩn chứa sự đe dọa:
-Với bộ dạng đó, em đừng nghĩ tới việc bước ra ngoài nếu không muốn mất hết thể diện.
Nó vội rụt người lại, cố kéo chiếc áo khoác xuống như thể chỉ cần như thể thì chiếc áo sẽ dài ra để tạo thành một chiếc áo choàng khổng lồ che phủ cơ thể nó như truyện cổ tích. Một điều viển vông!
Khoảng gần mười phút sau, anh quay lại với một túi quần áo đắt tiền trên tay. Quăng cho nó, anh lại ngồi vào ghế, nói mà không thèm liếc nhìn một cái:
-Ra hàng ghế sau mặc đồ vào .
Nó chậm chạp làm theo lại anh. Anh lực cho nó chiếc váy xòe màu trắng khá đơn giản nhưng lại có giá hét tận trời. Anh thong thả rút trong hộc đựng đồ thuốc lá, châm lửa. Nó mặc đồ xong thì ngồi yên, không biết nên làm gì nữa. Nó sợ nếu làm gì sai anh sẽ giận. Anh liếc nhìn nó rồi nói:
-Về lại chỗ cũ ngồi.
Âm sắc trong giọng anh thật đáng sợ khiến nó làm theo ngay. Nó cài lại dây an toàn rồi thở dài.
-Anh lại hút thuốc ư? Em đã nghĩ anh bỏ rồi chứ?- Nó nhướn mày nhưng rồi nó hiểu, giờ đây nó không có quyền chỉ trích anh.
Anh nhìn nó rồi lẳng lặng vứt thuốc ra ngoài cửa xe mặc cho đó có là một việc làm không đẹp và xứng với người lịch lãm như anh.
Anh lái xe đi. Lần này chậm hơn và anh cũng không còn mất bình tĩnh như ban nãy. Mắt anh chỉ nhìn về phía trước nhưng nó giống như anh đang nhìn một khoảng không vô định. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến nó bần thần và thấy run sợ.
Anh đột ngột dừng xe trước một bãi hoang phế nhưng lại rất quen thuộc. Nó đừng hình, toàn thân run bắn lên. Chưa bao giờ nó lại sợ như thế, cảm giác này còn khủng khiếp hơn những lần anh giận nữa. Nó biết đây là đâu. Là nơi nó hiểu rõ nhất- cô nhi viên, không, phải là phần còn sót lại của cô nhi viện Phong Linh ngày đó.
Anh mở cửa, kéo nó ra. Nó cự tuyệt, cố vùng vẫy nhưng nó không chống lại nỗi sức của anh. Anh ấn nó quỳ thụp xuống đất, ở vị trí nó có thể nhìn thấy toàn cảnh mớ hoang tàn đó. Nó siết chặt tay lại thành nắm đấm, răng cắn chặt môi khiến một vệt máu nhỏ túa ra. Nó khóc. Trong tâm trí nó hiện lên hình ảnh nó đã từng tưởng tượng ra mỗi đêm cùng với sự dằn vặt khôn nguôi. Lửa. Hơi nóng. Tiếng la hét hoảng loạng. Những đứa trẻ mang bộ mặt sợ hãi chạy ra từ ngọn lửa đang uốn mình nhảy múa vũ điệu chết chóc của riêng nó. Đứng giữa ngọn lửa, một người phụ nữ luôn mỉm cười hiền lành lại đang gào thét, nhìn ra ngoài với ánh mắt cầu cứu dù đã quá trễ. Người nó lạnh quá! Cái lạnh gai người chạy dọc sống lưng khiến nó nổi cả gai ốc, mặt trắng bệch. Nó không muốn nghĩ tới nhưng sao nơi đây khiến nó muốn xua đi cũng không xua đi được. Ai đó, làm ơn ai đó giúp nó xua đi cái lạnh này đi! Làm ơn!
-Đừng sợ.- Anh từ phía sau thì thào bên tai, một tay ôm lấy vòng eo, một tay nâng cằm nó lên cao, để mắt nó không hướng về nơi đổ nát kia nữa mà là bầu trời xanh trong thoáng gợn mây trắng bồng bềnh trôi. Ấm áp. Một cảm giác thật dễ chịu, thật êm dịu lan tỏa trong nó. Cái lạnh không còn, hình ảnh kia cũng mất. Nhưng nó sợ, nó sợ trí tưởng tượng của mình lại một lần nữa đưa nó tới với ác mộng ban ngày đó.- Anh đây.- Nó bấu víu vào cánh tay anh dùng để nâng cằm nó, thở dốc. Nó không muốn khoảng khắc yên bình này biến mất. Chỉ có anh, chỉ có anh là giúp được nó khi nó rơi vào hố sâu tăm tối.
Nó bật lên tiếng khóc.
-Về với anh…- Tiếng anh tựa như gió thoảng nhưng đọng lại, tạo thành một vết hằn sâu trong nó.
Nó gật đầu.
*
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó một lát nữa. Anh biết điều anh làm là hèn hạ, là xảo trá và bất công với nó. Anh biết khi đưa nó tới đây nó sẽ ra sao và anh cũng biết chỉ anh mới cứu được nó khi đó. Anh lợi dụng điều đó để giữ nó lại. Và rồi bỗng dưng anh tự hỏi mình, anh đang làm quái gì. Anh định giữ nó bên mình suốt đời vậy sao? Anh bỗng muốn bật cười, cười thật to và giễu cợt mình. Anh không muốn! Anh yêu nó cơ mà!
Anh xoay tấm thân giờ đây đã mềm oặt trong tay anh, ôm lấy nó thật chặt để nó tạm quên đi hình ảnh sau lưng mình. Anh nói với giọng gấp gáp:
-Anh yêu em!
Nó không đáp lại, một cử động cũng không.
-Anh yêu em!- Anh lặp lại.- Anh thật sự yêu em vì em chính là em chứ không ai khác!- Anh thét trong vô vọng. Anh sợ anh sẽ mất nó vì sự ngu ngốc của mình.- Nên xin em đừng bỏ anh!- Anh suýt thì bật khóc.
Nó vẫn không động tay động chân, chỉ có môi mấp máy:
-Về đi anh, em muốn về nhà của chúng ta…- Nó vui, nó mừng, nó hân hoan xiết bao khi anh nói thế nhưng nó không đủ can đảm ôm lấy anh. Giấc mơ kia còn ám ảnh nó. Nó lo rằng khi nó ôm anh thì viện trưởng sẽ lại xuất hiện dù chỉ là trong tâm trí nó.
Anh không nhận ra điều đó. Bây giờ, anh chỉ biết rằng nó đã tha thứ cho anh. Thế là quá đủ! Anh nói:
-Ừ, về thôi, về nhà thôi.
Anh dắt nó về phía xe, nó đi theo anh, chậm rãi như con búp bê vô thức bị điều khiển dù giờ trái tim nó đã đổi khác. Nó ngoái lại nhìn mớ hoang tàn đổ nát đang minh chứng rằng trước đây, ngay tại nơi này, đã có một cô nhi viện tồn tại và chỉ trong một đêm, nó biến mất. Nó nhìn lên trời, nói nhỏ:
-Viện trưởng, xin hãy tha thứ cho con, con yêu anh ấy…
Nhưng liệu viện trưởng có tha thứ cho nó không?
*
Anh dành riêng cho nó một đêm ở một mình để bình tĩnh lại tâm trí. Đêm hôm đó, Rebecca qua ngủ với nó ở căn phòng cũ nó từng ở trước đây. Bà ôm nó, gương mặt lộ rõ sự thỏa mãn và dịu dàng. Bà đã từng khao khát được ôm nó thể này biết bao. Nó rúc sâu vào lòng bà như một đứa trẻ, nói:
-Mẹ có bao giờ buồn không?
-Tại sao lại buồn?
-Vì ông ấy không yêu mẹ.
Bà bật cười nhưng rồi cũng dịu giọng nói:
-Dường như mẹ hơi ngu ngốc An ạ. Có lẽ mẹ không nhận ra rằng ông ấy yêu mẹ, yêu mẹ vì mẹ là mẹ chứ không ai cả.
Nó hơi ngạc nhiên. Ông đã nói những lời đó sao? Giống hệt những lời anh nói ban sáng. Nó cười khì. Đúng là hai cha con. Mẹ nó tin ông và nó thì tin anh. Vậy là quá đủ.
-Ngủ đi.- Bà nói, với tay lên tắt đèn ngủ trên bàn.
-Dạ.- Nó nhắm mắt lại, cười nhẹ, mong rằng đêm nay ác mộng sẽ biến mất.
*
Nhưng không. Ác mộng không buông tha nó.
Viện trưởng đứng đó, đưa cánh tay chỉ về phía nó, thều thào :
-An…con không thể làm thế với ta…con không được ở bên người đó…đi ngay…
Nó vội vàng quay người bỏ chạy. Nó không muốn và cũng không có đủ can đảm để đối mặt với viện trưởng. Nó không thể!
*
Nó bật dậy, lưng áo ướt đẫm vì mồ hôi túa ra. Đặt tay lên trán để trấn tĩnh mình, nó nhìn đồng hồ. Đã quá trễ rồi. Giường chỉ còn mình nó, chắc là bà đã đi xuống dưới nhà và lại bắt tay làm bữa sáng như mọi ngày rồi. Thay vì vệ sinh cá nhân, nó chọn dầm mình trong bồn tắm trước. Nó mong cái lạnh của nước sẽ dập tắt cái nóng cũng như nỗi lo trong nó.
Nó cố hít thở thật sâu, thật đều để giúp mình bình tĩnh hơn nhưng rồi nó thấy hoa mắt. Từ dưới nước, một bóng người trồi lên. Là viện trưởng.
*
Nó hét toáng lên, vùng vẫy. Nước bắn tung tóe khắp trên sàn nhà tắm. Nó nhìn lại phía bên kia bồn tắm. Không ai cả. Chỉ là ảo giác. Đơn giản chỉ là dư âm còn lại của cơn ác mộng kia. Nó thở phào nhẹ nhõm nhưng trong tim vẫn như có hòn đá đè lên. Nặng trịch.
Cứ thế này thì nó điên mất!
Nó ngửa cổ lên, mắt nhìn lên tràn nhà chỉ một màu trắng xám. Hai tay đưa lên che mắt lại. Run rẩy. Khóc. Làm sao để thoát khỏi tình cảnh này đây chứ?
*
Sau hôm đó, anh dành nhiều thời gian hơn cho nó, đồng nghĩa với việc trong một khung thời gian ít hơn anh phải hoàn thành nhanh công việc mọi ngày, thậm chí là còn phải làm nhiều hơn thế. Anh hay trò chuyện, hay uống trà, hay đọc sách cho nó nghe. Đôi lúc, anh còn mua hoa tử đinh hương về cho nó nhiều tới nỗi nó có thể trang trí phòng của nó và anh chỉ toàn bằng những bông hoa đó. Điều này khiến nó có phần bớt sợ hãi. Nó có một niềm tin mạnh mẽ, tin rằng nó hoàn toàn có thể bên anh dù có gì xảy ra. Trước mặt anh nó luôn cố tỏ ra mọi thứ đều ổn nên anh cũng không chú ý lắm tới sắc mặt đang ngày càng nhợt nhạt của nó.
*
Anh đứng trong cửa hàng ở trung tâm thương mại, chỉ vào bộ váy màu hồng phấn có viền đăng ten ở phía dưới. Từ phía ngoài nhìn vào sơ cũng đủ thấy anh và nhận ra anh ngay lập tức. Anh quá đẹp, quá lịch lãm. Mọi cô gái đều dễ dàng say mê vẻ ngoài của anh, cô gái bán hàng đang đứng gần anh cũng không ngoại lệ. Cô ta nhìn anh với ánh mắt như thể nhìn được vị thánh hạ phàm. Thế nhưng trong lòng cô ta cũng đố kị không kém với người con gái hạnh phúc nào được anh mau đồ cho. Dĩ nhiên cô như thế vì cô không hề biết anh là ai và đã có vợ hay chưa, cô chỉ là nhân viên nhỏ bé mới vào làm và cho rằng đây là một vị khách sộp hào hoa lịch lãm. Có điều còn một trái tim khác với thứ tình yêu biến dạng méo mó và ích kỉ tới xấu xa cũng đang hướng về phái anh. Trái tim ấy đang đập mạnh trong lồng ngực một người ngồi ở quán café mà chỉ cần liếc mắt cũng đủ để thấy anh qua cửa kính của cửa hàng.
*
Anh đưa cho nó túi đồ, cười trừ, nói:
-Em giữ lấy mà dùng.
-Đây là hai bộ thứ 15 và 16 anh mang về trong tuần rồi đấy.- Nó nhăn nhó nhưng cũng lấy hai chiếc váy ra khỏi túi.
-Anh chỉ không muốn em thấy chán chường khi anh đi làm thôi.- Anh cúi xuống ôm lấy nó.
-Bằng cách để em thừ hết bộ đồ này bộ đồ này với vẻ mặt này à?- Nó giả vờ làm mặt chán nản rồi khó chịu. Anh cười phá lên.
Nó cũng cười nhưng rồi nó nhìn chăm chăm vào chiếc váy màu hồng có đăng ten.
-Em thích lắm à?
-Không, em không nghĩ em hợp với nó nhưng…Hoa thì hợp.
-Sao lại có Hoa ở đây?- Anh chun mũi.
-Em cho con bé bộ váy này nhé.- Nó nhìn anh với ánh mắt nài nỉ. Nó thừa biết anh không chịu nổi ánh mắt này mà sẽ chiều theo ý nó. Quả nhiên anh miễn cưỡng gật đầu, mặt mày cố kiềm để không nhăn nhó. Anh mua cho nó cơ mà. Nhưng thôi, nó vui là được.- Cảm ơn anh.
Anh định hôn lên đôi môi màu đào của nó nhưng bằng cách vô tình nào đó, nó né qua để ngắm bộ váy còn màu xanh dương còn lại. Anh thấy nó thật kì lạ. Từ hôm nó bỏ đi về, nó cười nói bình thường nhưng sao anh thấy nó như né tránh anh. Quái lạ!
Không phải nó vô tình mà ngược lại, nó lảng tránh việc động chạm quá thân mật với anh. Nó sợ mình sẽ lại ám ảnh, lại gặp ác mộng mà nó vẫn thấy hàng đêm ngay trong ban ngày.
*
Anh có cuộc họp gấp nên vội vàng đi. Nó gọi Hoa vào, đưa cho cô bé chiếc váy màu hồng có đăng ten.
-Em mặc thử đi.- Nó cười.
Hoa lắc đầu nguầy nguậy. Cô bé không dám, cô ý thức được mình chỉ là ngườilàm công, sao dám động tới đồ của chủ bao giờ, lại còn là đồ anh mua cho nó nữa chứ.
-Cứ mặc đi, cái này là chị tặng em vì đã ở bên chị khi chị cần.- Nó dúi vào tay Hoa.- Dù gì anh Kiên cũng không ý kiến gì đâu.- Nó cười.
-Vậy em…cảm ơn.- Hoa gật đầu e thẹn.
-Cứ mặc khi nào em ra ngoài, mặc trong nhà cũng được, không sao.
-Dạ.- Hoa cười tươi. Đã bao lâu rồi em chưa có được món quà? Có lẽ là từ khi cô nhi viện không còn tồn tại nữa chăng?
*
Đêm xuống.
Ác mộng tới.
Lần này nó không kiềm được, la hét hoảng loạn trong vòng tay anh.
-An, em sao vậy? An!- Anh vỗ vỗ vào má nó, cô gắng kéo nó ra khỏi cơn mộng mị.
Nó mở bừng mắt, tay bất giác siết chặt lấy áo anh. Một giọt nước mắt ấm áp nhẹ lăn xuống.
-Em sao vậy?- Anh dùng tay gạt đi nước mắt nó, hỏi giọng lo toan.
-Chỉ là ác mộng thôi anh.- Nó cười trấn an anh. Lát sau, nó kéo chăn lên đắp cho cả hai, nói.- Ngủ đi.
-Ừ.- Anh kéo nó sát vào cơ thể mình, nói.
Anh đã nghe thấy nó hét gì. Anh biết nó mơ thấy gì để rồi như vậy. Anh biết hết. Bất giác anh tự hỏi, liệu anh có quá tự tin vào tình yêu giữa hai người mà cho rằng cái sự thật dối trá và khó tin đến đau lòng ấy không có thật trong khi nó đã diễn ra một cách rõ ràng, không thể nào chối cãi.
*
Anh ngồi yên trong phòng làm việc. Anh gần như ở nhà suốt và làm việc trong phòng, chỉ đến công ty khi có trường hợp tình thế bắt buộc. Anh làm vậy vì lo cho nó. Anh muốn là người ở bên nó khi cần chứ không là ai khác.
-Mẹ vào nhé?
-Vào đi.
Bà bước vào, ngồi lên ghế sofa đối diện anh, ánh mắt có gì đó khá lạ.
-Chuyện gì nữa đây?- Giọng điệu anh có hơi thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên cách nói trổng đó.
-Mẹ sẽ đưa An đi.
-Cái gì?- Anh như bật dậy khỏi ghế, mắt mở to nhìn bà.- Bà nghĩ gì vậy?
-Dạo này mẹ thấy nó mệt mỏi quá, mẹ muốn đưa nó ra nước ngoài nghỉ ngơi thôi.- Bà mau chóng giải thích.
Anh có hơi dịu lại nhưng vẫn tỏ ý phản đối.
-Ra nước ngoài, thay đổi không khí, vui chơi một chút có lẽ sẽ tốt với nó hơn.