Vì Em Mà Sống

Chương 86: Quyển 2 - Chương 17



Vũ vẫn luôn để bụng cách biệt tuổi tác giữa hai đứa, mùa hè năm ấy nàng ngồi ở mép bàn dùng bút máy nắn nót viết gì đó. Tò mò đi tới cạnh nàng, nhìn thoáng qua, nàng đang viết một bài thơ:
"Người sinh tôi chưa sinh, tôi sinh người đã già. Người hờn tôi sinh trễ, tôi trách người sinh sớm.
Người sinh tôi chưa sinh, tôi sinh người đã già. Hận không sinh cùng lúc, ngày ngày gần bên người.
Tôi sinh người chưa sinh, người sinh tôi đã già. Tôi cách người chân trời, người xa tôi góc bể.
Tôi sinh người chưa sinh, người sinh tôi đã già. Hóa điệp bay tìm hoa, đêm đêm đậu hương cỏ."
Thì ra nàng lên diễn đàn 《 Thanh niên trích văn 》đọc được bài viết 《 Người sinh tôi chưa sinh, tôi sinh người đã già 》, rồi xúc động, phiền muộn thật lâu, vì nàng liên tưởng đến chúng tôi.
Một dịp tình cờ, tôi đã lên mạng đọc được bài viết đó, cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì hãy bỏ qua khoảng cách của nhau, bởi đời người ngắn ngủi, chớp mắt sẽ vụt tắt......

Mùa hè năm ấy, Vũ vuốt vuốt mái tóc dài thượt của tôi, mỉm cười nói với tôi:
"Hi, tóc dài quá, đi hớt chút nha?"
"Không cần đâu... Để vậy được rồi." Nói xong tìm sợi dây thun buộc hờ tóc lên.
"Rốt cuộc hớt hay không hớt?" Vũ bước lại xách tai tôi. Thình lình bị ăn đau, tôi chìa mặt vô tội ngó nàng: "Vũ, đang yên đang lành, sao tự dưng em chống đối chủ kiến nuôi tóc của Hi?"
"Đi thôi, đi với em ra tiệm hớt tóc, cắt bớt một tí..." Dứt lời, Vũ kéo tôi ra ngoài. Tôi thật sự không lay chuyển được nàng, chỉ có thể theo nàng ra cửa.
Đến tiệm hớt tóc, thấy bà thợ cầm kéo, toan xén tóc tôi, tôi quýnh quáng ôm đầu, gào ỏm tỏi:
"Không được cắt!"
"T-h-ẩ-m H-i..." Vũ ngồi ghế phía sau, đanh giọng đe nẹt.
"Vậy... vậy bà cắt đi, đừng cắt nhiều quá đấy." Hung hãn gườm bà thợ một cái, uy hiếp. Sau đó ngồi im, để mặc bả vừa kẹp thẳng tóc, lại xịt thuốc dưỡng tóc, quanh quẩn hết một buổi chiều. Cắt tỉa xong, Vũ ngắm nghía tôi trong gương, cười dịu dàng.
Tôi rất ít soi gương, y chang quy luật tôi không mặc váy, tóm gọn cảm thấy kì kì. Nhưng khi nhìn mình hồi lâu trong gương, không phải nhận thấy bản thân ưa mắt, mà là tôi bất ngờ phát hiện trên người tôi có hình bóng của Vũ. Tôi cũng có thể để tóc dài xõa vai, tôi cũng có thể cười ngọt lừ, tựa như nàng.
Đương nhiên tôi không có phần lãnh đạm và trầm tĩnh trong mắt nàng. Cũng chính vì nguyên nhân đó, Vũ mới là người đặc biệt nhất. Tôi đã gặp qua rất nhiều người, trong số họ có một vài chứa bóng dáng của nàng. Nhưng dù gì cũng không phải, bởi trên thế giới chỉ có một Vũ, và nàng đang ở bên cạnh nhìn tôi mỉm cười.

Mùa hè năm ấy, tôi đặt tay Vũ trong tay tôi, mở ra, dùng ngón trỏ viết: "Tôi yêu em". Riêng chữ "yêu" viết kiểu phồn thể. Kiểu phồn thể có thể biểu đạt tâm ý của tôi, một lòng một dạ dâng cho nàng. Cám ơn Vũ, cám ơn em đã đón "nhận" trái "tim" của Hi.

Mùa hè năm ấy, tổ chức sinh nhật cho Vũ, nhẹ nhàng đàn khúc , nàng ngồi một bên yên lặng lắng nghe. Mãi đến khi khúc nhạc kết thúc, nàng thản nhiên nói:
"Hi, có Hi ở bên, thật tốt..."
Thi đại học xong, trước khi lên Bắc Kinh liền đi xăm tên của Vũ trên người. Hồi ấy tưởng rằng đã vĩnh viễn mất Vũ, nên muốn đau một lần khắc cốt ghi tâm, để tôi vĩnh viễn tạc nàng trong lòng. Nghe nhân viên hỏi muốn xăm chỗ nào, ngay lúc đó đúng là không nghĩ tới phải xăm ở đâu, ban đầu chỉ muốn xăm, không để ý đến vị trí xăm, bèn mở miệng hỏi:
"Xăm chỗ nào đau nhất?"
"Tất nhiên là trên khớp xương rồi. Em muốn xăm ở đâu?"
"Xăm nơi này đi." Tôi chỉ chỉ vị trí dưới xương quai xanh bên trái, cười trả lời.
Xăm mình không đau như tôi tưởng tượng, có lẽ vì duyên cớ tôi đã gắn liền cơn đau phải gánh chịu và tình cảm của mình dành cho Vũ. Cái đau thể xác so với cái đau tâm hồn chẳng đáng vào đâu.
Cố gắng tìm một bậc thầy có nét chữ thanh tú, xăm xong, tôi cảm tạ hắn, nhưng hắn không nhận, bảo rằng:
"Hôm nay xăm không tốt, bình thường sẽ không chảy máu."
"Vậy ư? Có lẽ." Thở dài, trái tim đã đổ máu, thân thể làm sao có thể chống chịu được?

Mùa hè năm ấy, cuối cùng Vũ nhìn thấy phía dưới xương quai xanh của tôi chữ "Vũ" màu xanh biển. Mắt nàng đỏ hoe, đầu ngón tay miết lên văn tự đó, khe khẽ nói:
"Hi, Hi thật ngốc, ngốc ơi là ngốc, siêu cấp siêu cấp ngốc......"

Mùa hè năm ấy, tôi quấn quít Vũ, mè nheo nàng dạy tôi nấu ăn. Mỗi đợt học xong một món tôi sẽ xoa tay nhờ nàng chấm điểm, kết quả Vũ vừa nếm xong, mặt như đưa đám, van nài tôi khoan thứ:
"Hi, về sau cứ để em nấu cho Hi ăn đi. Với cái đà nấu cơm điêu luyện của Hi, em sợ bị ngộ độc thức ăn."

Mùa hè năm ấy, tôi uống nước đá, đi chân trần trên nền gạch men. Bị Vũ mắng to một trận, bo xì tôi ba ngày. Rốt cục tôi chịu thua, chạy đến trước mặt nàng, mếu máo:
"Vũ, Hi không uống nước đá, cũng không đi chân trần trên sàn nhà nữa."
"Đồ ngốc, không được ham thích nhất thời. Tuy là mùa hè, nhưng khí lạnh trên mặt đất rất nhiều, như vậy sẽ sinh bệnh." Nàng bình thản nói, trầm ngâm chốc lát, nàng chợt gắt gao ôm lấy tôi: "Hi, em xin lỗi, không biết tại sao lại nổi giận với Hi."
"Có gì nào? Hoan nghênh nổi giận với Hi, hoan nghênh chỉ nổi giận với mình Hi." Tôi cười khúc khích ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt trên lưng nàng. Kỳ thật tôi cũng phát hiện càng ngày nàng càng giống một đứa trẻ thi thoảng cáu kỉnh, hơn nữa còn có thể chứng minh, nàng càng ngày càng ỷ lại tôi, càng ngày càng xem tôi là người có thể bao dung cho nàng tất cả.

Mùa hè năm ấy, Vũ nói muốn học đánh máy, sau này tiện thể chat chit với tôi. Tôi liền tải phần mềm đánh chữ cho người mới bắt đầu để nàng luyện tập.
Nàng ngồi suốt trước cái máy tính, ngón tay cứng ngắc gõ lên bàn phím. Tôi vốn định chê cười nàng, lại nghĩ nếu nàng không phải vì tôi, có lẽ cả đời này đã cam chịu làm người mù vi tính.
Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ ở thời điểm nàng cau mày bực bội phá máy tính, phá bàn phím, phá ngón tay mà bước tới ôm chầm nàng, thì thầm bên tai nàng:
"Vũ, Hi yêu em."
Tôi nghĩ giữa hai người yêu nhau, ba chữ "tôi xin lỗi" quá nặng nề. Mỗi lần Vũ nói xin lỗi với tôi, tôi đều thấy đau nhói, không biết vì sao, chỉ là cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng ba chữ "tôi yêu em" lại giống như không khí, như nguồn nước, như ánh sáng mặt trời, những phần thiết yếu của cuộc sống. Trừ phi bạn không cảm thụ được cái giá của tình yêu mà đối phương đã trả vì mình.
———————————–
Chú thích:
(**) Chị Hi dùng chữ "yêu" phồn thể (愛), nó bao gồm chữ "thụ" (受) và chữ "tâm" (心).