Vì Em Mà Sống

Chương 93: Quyển 2 - Chương 24



Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên món quà sinh nhật tuổi 20. Ngồi trên chuyến xe trở lại Bắc Kinh, tôi cứ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ cười ngô nghê, cười ngô nghê mãi.
Từ sau khi Vũ trao trái tim và thân xác cho tôi, tình cảm của chúng tôi liền có chút biến hóa. Không phải biến thành khái niệm "đồi bại", mà là trở nên khắc cốt, khắc cốt ghi tâm. Tôi luôn luôn có loại cảm giác, đời này chúng tôi cũng sẽ không bởi bất cứ điều gì mà chia cắt nhau.
Tới Bắc Kinh, xuống sân ga, tôi lại tiu nghỉu. Đôi bờ cách biệt, chừng nào mới có thể đoàn tụ được đây? Chỉ mong đợt trao đổi sinh viên mau mau đến, vậy là có thể mỗi ngày ở bên Vũ được rồi.
Nhiều năm qua, tôi với Vũ không thể lý giải được tại sao năm đó tôi cố chấp chọn ngành pháp luật? Tại sao năm đó khi sửa nguyện vọng của tôi, nàng chỉ lén sửa lại nơi tôi học, mà không phải sửa đồng thời tên trường lẫn chuyên ngành? Sửa thành chuyên ngành tin học, ở ngôi trường gần nhà có phải tốt hơn không. Tôi đoán hồi ấy hai đứa đều bị tình yêu mê muội, mất đi lý trí, dẫn đến quyết định bản thân cho là chính xác. Thực tế thì sao? Bây giờ chẳng phải tôi đang làm lập trình viên ư? Văn bằng luật sư kia, với tôi, chẳng qua chỉ là tờ giấy rách vô dụng.
Có câu: trời tạo nghiệp chướng có thể sống, tự tạo nghiệp chướng không thể sống. Thế ra tôi đã vướng vào trường hợp này sao? Lặng lẽ thở dài, đành chịu khổ một trận vậy. Mong rằng cuộc thi cuối kỳ nhanh chóng chấm dứt, để tôi một lần nữa hỏa tốc bay về nhà.

Trở lại trường, không lâu sau, tôi thôi việc ở trung tâm đào tạo tiếng Anh. Bồi thường gần năm ngàn tiền vi phạm hợp đồng. Các giáo viên khác đều khuyên tôi chờ nửa năm nữa cho đủ hai năm rồi hãy xin nghỉ. Tôi chỉ cười cười, xua tay bảo:
"Thôi, coi như tháng này tôi sống khô khan trong thanh bạch đi. Công việc này chấp chới người ta quá, haizzz, mọi người hiểu mà."
Thu dọn đồ đạc, bước khỏi cửa. Các giáo viên cùng học viên tôi đã dạy ùa tới tiễn tôi ra đi. Giây phút ấy, trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh vô số máy bay giấy lượn tròn trước khung cửa trong bộ phim《 Les Choristes 》. Lâu rồi nhớ lại, đúng là không có cách nào đem cảm nhận lúc đó miêu tả rõ ràng. Chắc chỉ có tự mình trải qua mới có thể lĩnh hội được sự chân thành và tình bằng hữu trong đấy, đúng không?
Tôi đem chuyện nghỉ công việc gạt người kia báo cáo Vũ biết, nàng vui rõ, ở đầu dây bên kia cười đến nở hoa.
"Vũ, nghỉ làm đồng nghĩa với việc Hi không kiếm được tiền nữa. Thế, em có vui không?"
"Đương nhiên rồi. Bây giờ đổi thành em nuôi Hi."
"......" Tiểu yêu tinh, tôi nhủ bụng, bất giác lầm bầm ra mồm.
"Hi, vừa rồi Hi bảo em cái gì?"
"? Hi bảo em cái gì? Không có nha. Hi chưa nói gì hết." Chối bay biến.
"Đồ bịp bợm! Rõ ràng Hi đã mắng em. Hừ, không thèm nói chuyện với Hi nữa, em lên trường đây."
Nàng ngoài miệng thì phê phán tôi, nhưng giọng nói thì toát ra cái sự thích-mà-còn-làm-bộ. Tôi biết nàng yêu tôi, tôi biết.

Sau khi nghỉ việc, thái độ của cô Vương đối với tôi quay ngoắt 180 độ. Trước đây, cổ gặp tôi lúc nào cũng hi hi ha ha tán gẫu vài câu. Bây giờ một câu cũng không có. Tôi không bài xích, có lẽ vì trên người cổ có bóng dáng Vũ. Nhưng từ hôm tôi xin nghỉ ở trung tâm đào tạo, cổ bỗng chốc lờ luôn sự tồn tại của tôi.
Thật tình thì, cổ có đếm xỉa tới tôi hay không, tôi cũng lười quản, bởi người tôi yêu đâu phải cổ. Cổ vui hay không vui, liên quan gì tôi?
Một lần ngẫu nhiên nói chuyện phiếm trên QQ, một vị giáo viên cũ của trung tâm tiết lộ: Giới thiệu một giáo viên vào làm, mỗi tháng cũng có thể nhận được hoa hồng.
Lúc đó tôi mới tỉnh ngộ: Chả trách cô Vương đã tốt bụng giới thiệu công việc cho tôi. Chả trách từ sau khi tôi nghỉ việc, thái độ của cổ lập tức thay đổi.
Cho nên, nếu có người đối tốt với bạn, quan tâm bạn, chuyện gì tốt đều có thể nghĩ đến bạn, một là cô ấy yêu bạn, còn không chính là cô ấy đối với bạn có ý đồ...
Nếu cô ấy yêu bạn, bất luận bạn có yêu cô ấy hay không, cũng nên đối xử tốt với cô ấy, quan tâm cô ấy, có chuyện gì tốt cũng nên nghĩ đến cô ấy, vì cô ấy đã trả cho bạn một tấm chân tình.
Nếu cô ấy đối tốt với bạn vì có ý đồ, cười to cái nào, vì bị người ta lợi dụng cũng là bằng chứng cho thấy trên người bạn vẫn có chỗ có giá trị lợi dụng!
Có vẻ tôi đã nói hơi quá đà một chút, nhưng sự thật, trong cuộc sống này, cô bé quàng khăn đỏ nhất định sẽ bị con sói xám xơi tái luôn, làm gì có nhiều bác thợ săn hảo tâm đến thế?
Rồi sẽ có một ngày, cô bé quàng khăn đỏ lắc mình hóa thành con sói xám kia...

Cuộc thi càng cận kề, mấy đứa nhỏ bu quanh hỏi han ngày càng nhiều. Mãi đến hôm tôi ngạc nhiên nghĩ: Hình như hôm nay tôi chưa làm được bất cứ điều gì để giải quyết những câu hỏi kia phải không? Hình như tôi không phải là ủy viên của ban học tập đúng không?
Vừa tống đi được một câu hỏi, xa xa lại nhìn thấy có người đến, tôi tuyệt vọng, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đánh bài chuồn.
"Thẩm Hi, chờ một chút." Định thần, thì ra là Phương Hân.
"...... Hỏi câu nào?" Tôi cố gắng diễn xuất nét mặt kinh hoàng.
"Mình muốn nhờ bạn dạy mình tiếng Anh, năm hai rồi mà ngay cả cấp 4 mình còn chưa qua nữa."
"......" Cười khổ tự giễu, tôi có số làm gia sư dạy tiếng Anh chăng?
Thấy tôi chần chừ không tỏ rõ ý kiến, Phương Hân lại mở miệng nói:
"Mình sẽ đóng học phí cho bạn, coi như bạn làm gia sư cho mình đi."
Nhìn vẻ mặt nài nỉ tội nghiệp của nhỏ, vốn định tìm cớ thoái thác, nhưng tìm riết, thật sự không tìm được lý do nào tốt hơn, tôi đành dứt khoát tố thật với nhỏ:
"Phương Hân, tiền không thành vấn đề. Ầy, tôi muốn có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho cuộc thi trao đổi sinh viên cuối năm. Nên tôi nghĩ tôi không thể giúp cậu."
"Trao đổi sinh viên? Bạn tính xin trao đổi với trường nào?"
"Đại học Giao thông." Không biết Phương Hân tại sao lại hứng thú với đề tài trao đổi sinh viên nhỉ? Chỉ cần nhỏ không bảo tôi giúp nhỏ bổ túc tiếng Anh là tốt rồi.
"Sao muốn tới trường đó?" Tôi không khỏi bội phục tinh thần truy cùng hỏi tận của nhỏ.
"Thích đi thì đi, ừm, tôi về phòng trước nha." Tôi không muốn nhiều lời với nhỏ, bèn dọn sách vở bỏ đi.
Trên đường trở về ký túc xá, tôi chìm vào suy nghĩ, tôi với Phương Hân quen thân lắm sao? Hình như không phải? Sao nhỏ lại phô ra bộ dạng thân thuộc như thế? Chẳng lẽ hồi trước giúp nhỏ bắt trộm đã khiến nhỏ cảm thấy chúng tôi cực kỳ thân thiết?