Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 15: Chủ nợ nhìn linh vật



Có thể nói hôm nay là một trải nghiệm cực kỳ tồi tệ của đám người Kiều Khả Hân. Dự định kéo Đặng Lan Vân thị uy dằn mặt Trần Ý, kết quả bị nói cho á khẩu không đáp trả được. Vừa quay về liền bị chó lùa, đúng là vận đen hơn cả phân chuột.

So với bọn họ Trần Ý còn khá hơn một chút, ít nhiều nàng đi lụm xác cho con hàng nào đó, không lụm được xác chỉ đành quay trở về.

Nào có ngờ quay về hàng mì liền thấy một người đang ngang nhiên quấy rối hàng mì của nàng. Quần áo tươm bươm, đầu tóc bù xù, gác chân lên ghế con và chễm chệ bưng tô mì cõ lỡn húp xì xụp.

Mà bên cạnh cô bé nàng nàng nhờ trông hàng mì giúp – Ly Hoa thì đang há hốc cả mồm, không biết nói gì trước tình huống quái dị này.

Trần Ý bóp cổ tay một cái, sắc mặt bình tĩnh đi tới. Vỗ vai Ly Hoa, dịu giọng: "Hoa, cảm ơn em đã trông hàng giúp chị nhé."

"Chị Ý!" Ly Hoa thấy nàng về liền mứng suýt rớt nước mắt.

Cô bé chỉ vào chồng bát to bên "người rừng" nọ, không ngừng lên án: "Em không biết chị ta là ai, chị ta vừa đến liền ăn tù tì cả năm tô mì rồi. Còn chưa trả tiền nữa, lúc em hỏi, thì chị ta nói là bạn gái của chị!"

Trần Ý nghe xong, giữa thái dương giật một cái. Nàng vẫn bình tĩnh an ủi Ly Hoa: "Yên tâm, để chị giải quyết. Em về trước đi. Cảm ơn em nhiều nha, hôm khác chị mời em ăn gì đó nhé."

Ly Hoa hơi ngượng ngùng vén tóc một cái, nói: "Chị vẫn thường giúp mẹ em thu hàng quán, em chỉ là có qua có lại thôi, nói gì mà ăn uống chứ. Có điều, đây là bạn gái chị thật sao?"

Ly Hoa nói tới câu cuối đã có vẻ không yên, dường như bức thiết muốn biết đáp án.

"Ha ha." Trần Ý ngoài cười trong không cười, ánh mắt ánh lên tia sáng lạnh: "Cái của nợ này sao có thể là bạn gái chị được. Em yên tâm, chị không mù tới vậy đâu."

Shit, mù mắt nhìn Đặng Lan Vân một lần là quá đủ!

Ly Hoa nhận được đáp án thì mới yên lòng rời đi.

Lúc này "người rừng" bưng tô mì lên húp sạch cả nước dùng, thỏa mãn ợ một cái rõ to.

Trần Ý lại bình tĩnh đến xe đẩy, mò mẫm hộc dưới, rút ra một vật thể dài dài sáng bóng. Thản nhiên cầm nó đi tới, ngồi xuống bên cạnh người rừng, bình tĩnh cầm bàn tay đối phương đặt lên bàn, đưa vật thể kim loại đến gần ướm ướm.

Người rừng thoạt đầu còn chưa hiểu động tác này lắm, tới khi thấy rõ Trần Ý đang ướm chừng cắt ngón út hay ngón áp út của mình, thì mới nhận ra vấn đề. Tức thì thu móng heo của mình về, gào rú cả lên: "Trần Ý khốn kiếp kia!! Bà làm cái gì vậy hả! Đừng có hở chút là đem dao ra múa lung tung, lỡ như lấy tiết người ta thì thế nào hả! Con nhỏ thần kinh này!"

Trần Ý cũng không thua kém, ném cây dao lên bàn lẻng kẻng một tiếng liền chống nạnh: "Tôi chính là đang muốn lấy máu cô đó! Đậu xanh có biết sáng giờ vì cô mà tôi bị hành như thế nào không hả? Đen như chó! Bây giờ chớ có nói nhiều, ăn bao nhiêu tô mì của tôi thì nôn tiền ra trả ngay, không thì để một ngón tay lại đây!"

Người rừng ôm lấy hai cái móng vuốt của mình như vật báu, sợ tới lông tơ dựng cả lên: "Mẹ kiếp! Cô bán mì hay là đi làm giang hồ vậy! Mới bao lâu không gặp liền biến thái quái vật! Không đúng, bẩm sinh cô đã là quái vật, nữ quái vật!"

"Ha ha, vậy thì để nữ quái vật tôi đây cho cô biết tuyệt kĩ dùng dao nhà họ Trần là như thế nào!"

"Oái! Đau đau! Đừng nhéo, đừng nhéo!"

"Bùi Ngọc Huân, cô hôm nay xong rồi! Yên tâm, xí quách của cô sẽ được vinh hạnh góp vào nồi mì siêu to khủng lồ của tôi!!"

Cuối cùng sao một hồi tru tréo, chính xác hơn là bón hành đã cơn tức rồi. Trần Ý mới thở phì phò nghỉ mệt.

Người rừng – cũng là Bùi Ngọc Huân thì như con cá mặn bị rút hết sức sống, co cụm một góc. Ấm ức tru tréo: "Cô quá đáng nó vừa thôi! Tốt xấu cũng là bạn bè chí cốt, ăn một vài tô mì thì thế nào hả? Cùng lắm tôi đi bán thân trả tiền mì cho cô được chưa! Đồ phụ nữ xấu xa!"

Trần Ý quát: "Thúi lắm! Cô có biết tôi vì cô mà sáng nay đạp vận cứt chó gì không hả?"

Bùi Ngọc Huân ngu ra: "Cái gì cơ?"

Trần Ý vắn tắt tiền căn hậu quả, kể ra chuyện ban sáng đi tìm Bùi Ngọc Huân ở công viên, sau đó được một màn chào đón "hân hoan" và "nồng nhiệt" nào đó.

Nghe xong Bùi Ngọc Huân cũng phải mắng một câu thô tục: "F*ck, số cô đúng là thủm thật đấy Trần Ý! Lúc trước mong ngày mong đêm được thấy mặt họ Đặng thì chẳng thấy được. Bây giờ đi bậy đi bạ cũng đụng mặt nhau. Này chẳng phải số con rệp thì còn là gì?"

"Bớt đánh trống lãng đi." Trần Ý lườm một cái sắc lẹm: "Còn không phải phước đức cô tặng cho hay sao hả? Tôi là vì đi tìm cô mới bị như thế đó."

Bùi Ngọc Huân cười ngu: "Ha ha. Sớm biết bạn tốt quan tâm tôi như thế, tôi hà tất phải lăn lộn ăn khổ mấy ngày nay. Trực tiếp tới quầy mì nhà cô này ăn chực là được rồi."

"Ha ha." Trần Ý cười phụ họa, đồng thời cầm con dao trên bàn lên. Dáng vẻ rất tha thiết muốn lấy xí quách Bùi Ngọc Huân.

Bùi Ngọc Huân nhanh tay lẹ mắt chặn cái tay của ác ma nào đó lại. Đen mặt nói: "Mẹ kiếp! Đã phân hóa thành O rồi, cô có thể ra dáng thục nữ một chút không hả? Cứ như vậy còn lâu mới câu dính con cá vô tội nào đó!"

"Tự nhìn lại đạo hạnh bản thân mình trước đi." Trần Ý không cho là vậy, lại chỉ vào đóng tô trên bàn, trực tiếp mắng: "Cô xem cô ăn bao nhiêu tô mì tôi rồi hả? Đây là mồ hôi xương máu, là vốn liếng của tôi có được không hả? Cô ăn không lại rỗng túi không có tiền trả, muốn hôm nay cả nhà tôi đói cơm theo cô à?"

Bùi Ngọc Huân cũng biết mình đuối lý. Chỉ có lí nhí: "Cùng lắm tôi rửa bát đĩa lại trừ. Tôi cũng có sức lao động mà."

"Biết thế thì tốt. Nghe đây, từ giờ cô là con nợ của tôi, không chỉ rửa bát mà còn phải làm phục vụ, ghi món, bưng đồ cho khách. Khi có đơn giao hàng cũng phải đi giao. Một ngày tôi sẽ cho một con số này, làm tốt có thưởng thêm, bao ở không bao ăn."

Nghe giọng điệu chủ cả của Trần Ý, Bùi Ngọc Huân méo miệng: "Thế quái nào tôi lại biến thành nhân viên cho hàng mì nhà cô luôn vậy? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không, tôi là con gái cả nhà họ Bùi đó!"

Trần Ý lườm một cái: "Nói cho đầy đủ. Là đứa con gái đã bị khóa thẻ, lột sạch tiền tiết kiệm và tống cổ ra khỏi cổng nhà họ Bùi."

Bùi Ngọc Huân: "..."

Làm người không đâm vào chỗ đau của nhau. Câu này tuyệt đối không dành cho Trần Ý. Mỗi lần cạnh khóe nhau, là mỗi lần cô ta bị Trần Ý tổn thương tới tận xương.

"Đủ rồi. Bây giờ có làm không?" Trần Ý hỏi.

"Nếu tôi không làm thì sao?"

"Vậy thì để lại một cái cẳng tay hầm mì rồi đi đâu thì đi." Trần Ý thản nhiên. Mặt lạnh như tiền, thoạt nhìn không khác dáng vẻ của mấy đàn anh đàn chị đòi nợ ở sòng bạc là bao.

Bùi Ngọc Huân nuốt nước bọt: "Tôi làm là được rồi chứ gì."

Dù rằng thái độ Trần Ý hơi ác liệt, nhưng Bùi Ngọc Huân biết đây là nhỏ bạn chí cốt đang mở cửa sau cho mình. Biết bản thân bây giừo không chỗ để đi, không xu dính túi. Vậy nên Trần Ý cố tình mượn cớ đòi nợ để cho Bùi Ngọc Huân công ăn việc làm.

Chỉ có điều, Bùi Ngọc Huân sắc mặt hơi nhăn nhúm một cái. Đại khái lần đầu tiên trong đời phải xuống nước đi làm nhân viên hàng mì bán rong đi. Đã vậy số tiền được trả mỗi ngày, còn chẳng bằng một nửa số lẻ mỗi chầu vui be bé của cô ta trước kia. Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Thế là sau đó, quầy mì bán rong của Trần Ý đã có thêm một chân chạy vặt.

Có điều, trong cái rủi có cái may. Con hàng Bùi Ngọc Huân này tốt xấu cũng là một cô chiêu nhà giàu chính hiệu, năm trước phân hóa thành A rồi. Diện mạo càng lúc càng anh tú xinh đẹp. Dù rằng phải lột xuống mấy bộ cánh đắt tiền, đeo lên cái tạp dề ngu ngốc bán mì, nhưng cũng rất hút mắt.

Và như một xu hướng yêu cái đẹp, một vài đàn O khi biết được hiệu mì trong nhà lồng chợ có một nữ A xinh đẹp, liền nườm nượp kéo đến. Trần Ý thu được doanh số cao, mừng như mở cở trong bụng. Càng nhin Bùi Ngọc Huân ánh mắt càng từ ái.

Được rồi... không khác một chủ nợ nhìn linh vật của mình là mấy.